Gió núi rít lên. Hai đại cường giả hư cảnh Vũ Hoàng môn và một con yêu thú được xưng là có tốc độ đệ nhất Cửu Châu Liệt Phong Long Chuẩn đều thèm thuồng nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn:
- Hống...
Lục Túc Đao Trì cũng lơ lửng gầm lên dữ tợn về phía Vũ Hoàng môn. Cặp mắt đỏ như máu lạnh lùng lướt qua đối thủ. Đằng Thanh Sơn tay trái cầm nửa bộ thần giáp màu xanh lá đậm, tay phải nắm Khai Sơn Thần Phủ, mỉm cười đứng trên Lục Túc Đao Trì
- Ha ha, hai vị.
Đằng Thanh Sơn cười ha ha…
- Chẳng lẽ các người không thấy câu hỏi của các người buồn cười sao? Nếu ta tìm được Hồng Thiên thần giáp, tội gì đuổi theo Lục Nhĩ Toản Địa Thử chứ? Chẳng lẽ chỉ để cướp lấy thi thể Vưu Thạch Kim sao?
Đằng Thanh Sơn nói dõng dạc, không khẩn trương chút nào.
- Hừ!
Cặp mắt nhỏ tí dưới hàng lông mày chổi xể của Vũ Đồng Hải nheo lại, tựa như độc xà nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn
- Chúng ta không biết gì hết. Chúng ta chỉ biết là lúc trước Vưu Thạch Kim mang theo hai bộ thần giáp chui xuống đất. Còn chỉ có ngươi đuổi theo thôi. Bây giờ Vưu Thạch Kim đã chết rồi, Hồng Thiên thần giáp đã biến mất, không phải ngươi giữ thì ai giữ?
- Kinh Ý, mau giao ra Hồng Thiên thần giáp, đừng có giảo biện nữa.
Liễu Hạ lạnh lùng nói.
Hai đại cường giả hư cảnh chỉ đích danh cưỡng bức Đằng Thanh Sơn.
- Ta nói không có là không có.
Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại.
Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ nhìn nhau.
Họ hiểu, con yêu thú Lục Túc Đao Trì biết khoan đất. Còn bây giờ Lục Nhĩ Toản địa Thử sớm đã bỏ chạy ra xa rồi. Nếu họ làm căng, Kinh Ý hoàn toàn có thể cưỡi Lục Túc Đao Trì khoan đất nhanh chóng bỏ đi, họ căn bản không có biện pháp gì cả.
Muốn đối phó với Kinh Ý, cũng chỉ có thể sau này từ từ nghĩ biện pháp.
Như vậy phiền toái còn lớn hơn.
- Hai vị, ta xin cáo từ trước.
Đằng Thanh Sơn chắp tay, muốn rời đi.
- Chậm đã!
Liễu Hạ vội quát lớn một tiếng.
- Còn có chuyện gì nữa?...
Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng Lục Túc Đao Trì, quay đầu nhìn Liễu Hạ.
- Kinh Ý.
Liễu Hạ mỉm cười nói.
- Từ cổ chí kim, từ khi Vũ Hoàng lập ra Vũ Hoàng môn, Vũ Hoàng môn ta cũng đã không ít lần từng bị khiêu khích. Xa thì như năm ngàn năm trước có cường giả hư cảnh Hồng Sơn, gần thì trăm năm trước Trịnh Nhung, tổng cộng có ghi lại mười hai vị hư cảnh, ngoại trừ một người trốn ra xa tận hải ngoại, mười một vị hư cảnh khác tất cả đều bị mất mạng.
Đằng Thanh Sơn biến sắc.
Ý của Liễu Hạ có nghĩa là nếu ai đắc tội với Vũ Hoàng môn đều chết cả!
- Kinh Ý, giao Hồng Thiên thần giáp ra, ngươi vẫn là bằng hữu của Vũ Hoàng môn ta.
Vũ Đồng Hải cũng mỉm cười. Liễu Hạ và Vũ Đồng Hải nhìn Đằng Thanh Sơn, có vẻ rất hữu hảo.
Nhưng ý uy hiếp thì rất trần trụi!
- Mười hai người khiêu khích Vũ Hoàng môn các ông à?
Đằng Thanh Sơn chợt nhíu mày nghi hoặc hỏi.
- Theo ta được biết, năm đó lúc Tần Lĩnh Thiên Đế thống nhất thiên hạ, Vũ Hoàng môn các ông đến cả sơn môn cũng bị mất. Mãi sau này khi Tần Lĩnh Thiên Đế ly thế, các ông mới tới Vũ Thành xây lại Vũ Hoàng môn mà.
Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ biến sắc.
Tần Lĩnh Thiên Đế thống nhất thiên hạ, Vũ Hoàng môn tự nhiên phải mai danh ẩn tích. Chỉ sau khi Tần Lĩnh Thiên Đế ly thế, mới có thể xây lại.
- Hơn nữa, năm đó Đông Bắc Vương Hồng Thiên Thành chinh phục hơn phân nửa Cửu Châu, Vũ Hoàng môn các ông co đầu rút cổ ở Vũ Châu, căn bản không dám quản. Mặc cho quân đội Đông Bắc Vương đi qua cảnh nội Vũ Châu các ngươi mà.
Đằng Thanh Sơn giả vờ không biết nên hỏi tiếp.
- Không biết, đại quân rầm rộ xuyên qua cảnh nội Vũ Châu các ông, có tính là khiêu khích với Vũ Hoàng môn không?
Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ càng khó coi hơn.
Trong lịch sử đương nhiên có chuyện khiêu khích Vũ Hoàng môn, hơn nữa Vũ Hoàng môn cũng không có biện pháp làm gì được đối phương. Tên này không phải cường giả cấp bậc động hư, mà là chí cường giả. Vũ Hoàng môn cũng không thề đánh được hắn mà.
- Kinh Ý, ngươi có ý gì đây?
Ánh mắt Liễu Hạ lạnh đi.
Vũ Đồng Hải cũng phẫn nộ quát.
- Ngươi rốt cuộc có giao Hồng Thiên thần giáp hay không đây?
- Vũ Hoàng môn, ta không muốn đối địch với các ông.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói. Vẻ mặt Vũ Đồng Hải Liễu Hạ hơi buông lỏng, Đằng Thanh Sơn lại nói tiếp:
- Nhưng, ta cũng nói rõ là ta chẳng tìm được dù chỉ là một bộ phận của Hồng Thiên thần giáp. Các ông có tin hay không thì tùy! Về phần Vũ Hoàng môn các ông muốn khai chiến với ta...
Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười.
- Tùy các ông!
- Nếu các ông coi thường người khác quá đáng, ta cũng sẽ liều mạng phụng bồi.
Đằng Thanh Sơn lạnh lẽo nhìn Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ.
- Hai vị, Kinh Ý cáo từ!
- Đao Trì, đi.
Đằng Thanh Sơn dùng ngón tay chỉ phương hướng, Lục Túc Đao Trì lập tức chui sâu xuống đất.
Xoẹt xoẹt!
Núi đá như đậu phụ, bị Lục Túc Đao Trì khoan thủng. Chỉ trong chớp mắt, Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì đã chui sâu vào đất vài dặm. Chỉ một lát sau, đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi khu vực của Liễu Hạ và Vũ Đồng Hải.
Trên Đồng Lăng Sơn Mạch.
Liễu Hạ và Vũ Đồng Hải nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ tức giận.
- Kinh Ý thật là kiêu ngạo.
Liễu Hạ trầm giọng nói.
- Hừ, nếu hắn không phải có con yêu thú lợi hại kỳ lạ gọi là Đao Trì đó, vừa rồi chúng ta trực tiếp giết hắn rồi.
Vũ Đồng Hải cũng không cam tâm.
- Kinh Ý quả có vận khí tốt, có thể có được một con yêu thú vừa có thể phi hành, lại sở trường khoan đất. Nhưng việc này tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Liễu sư huynh, chúng ta trở về nói cho sư bá. Sư bá nhất định có biện pháp.
Vũ Đồng Hải hừ lạnh.
Liễu Hạ lại lắc đầu:
- Việc này không thể sốt ruột. Bây giờ chúng ta mặc dù đã trở mặt với Kinh Ý, nhưng ít nhất còn chưa động thủ. Không động thủ thì thôi, khi đã động thủ nhất định phải giết hắn ngay. Nếu không thì hậu hoạn vô cùng! Hơn nữa Kinh Ý và Thiên Thần cung còn có quan hệ vô cùng chặt chẽ...
Đối với Thiên Thần cung.
Vũ Hoàng môn cũng phải đối xử rất cẩn thận.
- Chúng ta trở về.
Liễu Hạ lúc này bay lên trên người Liệt Phong Long Chuẩn.
Vũ Đồng Hải tụ tập lực thiên địa hành Hỏa, hình thành một ngọn lửa bọc lấy thi thể Vưu Thạch Kim. Giữa ngọn lửa này, thân thể Vưu Thạch Kim nhanh chóng hóa thành tro bụi, chỉ để lại kia một bộ ngọai giáp che nửa người.
Vũ Đồng Hải cúi đầu nhìn bộ ngoại giáp trong tay, bất mãn hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn xuống đất, rồi bay lên lưng Liệt Phong Long Chuẩn.
Vèo!
Liệt Phong Long Chuẩn lóe lên một luồng lưu quang, bay về phía tây nam, hướng Vũ Thành.
- Nhị thúc, thấy không?
Trên Đồng Lăng Sơn Mạch, cách chỗ con Liệt Phong Long Chuẩn chừng hai dặm, trên một đỉnh núi, hơn mười tên thợ săn đang nhìn ngây ngốc.
- Thần điểu to thật, còn lớn hơn cả nhà của chúng ta nữa.
- Còn có hai người đang ngồi trên đó!
Những thợ săn bình thường ai nấy đều kích động vạn phần:
Dưới đất.
Theo ấn ký lúc trước mình lưu lại, Đằng Thanh Sơn rất dễ dàng tìm được lộ tuyến của mình lúc trước.
- Đao Trì, chậm lại, đừng quá nhanh.
Đằng Thanh Sơn lúc này đã nhảy xuống khỏi Lục Túc Đao Trì, cùng Lục Túc Đao Trì từ từ lướt đi trong đất, không ngừng truy tìm chung quanh. Vừa tìm Đằng Thanh Sơn vừa suy nghĩ Vũ Hoàng môn trừ phi nắm chắc vạn phần, nếu không tuyệt đối sẽ không động thủ. Trên Cửu Châu Đại Địa, giữa cường giả hư cảnh cũng có một quy tắc ngầm.
Bình thường, giữa hai siêu đại tông phái, khi song phương đều có cường giả hư cảnh. Hai cường giả hư cảnh của đại tông phái có thể giao thủ để chấm dứt ân oán. Nhưng lại cấm giết tiên thiên đệ tử của đối phương. Nếu làm như vậy, cường giả hư cảnh của song phương đều sẽ giết chết đệ tử tiên thiên của đối phương. Nếu làm như vậy thì ai cũng thiệt cả, trừ phi hai siêu tông phái xảy ra chiến tranh thì mới phát sinh việc cường giả hư cảnh của một tông phái đi đồ lục cao thủ tiên thiên của một tông phái khác.
Một khi chiến tranh, kết quả khẳng định là một tông phái sẽ diệt vong!
Do đó, hai siêu đại tông phái không đánh thì thôi, đã đánh là một sống một chết!
Còn quan hệ giữa siêu đại tông phái và cường giả hư cảnh nhàn tản lại khác hẳn.
Cường giả hư cảnh nhàn tản không có gì ràng buộc. Người như thế, siêu đại tông phái rất không muốn trêu vào. Một khi lỡ trêu vào thì một là phải hóa thù thành bạn, hai là giết chết. Nếu không sẽ hậu hoạn vô cùng!
Thân phận ta bây giờ chính là một cường giả hư cảnh nhàn tản. Hơn nữa, ta còn có Lục Túc Đao Trì. Muốn giết ta …
Đằng Thanh Sơn chỉ thầm cười lạnh.
Đằng Thanh Sơn không sợ bất kỳ ai khiêu chiến. Từ lúc vừa vào tiên thiên đã dám đấu với một đám cao thủ tiên thiên Thanh Hồ Đảo rồi. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều không phải là người dễ khuất phục.
Đằng Thanh Sơn lục soát rất cẩn thận dưới đất.
Quá tình tìm kiếm khá là khó khăn. Vì bộ phận thần khí chỉ là một thứ đồ vật, khu vực của cường giả hư cảnh căn bản không thể dò xét ra được. Nếu Đằng Thanh Sơn bổ vỡ từng khối đá, lật từng miếng đất để tìm, e rằng mười bữa nửa tháng căn bản cũng chưa chắc tìm được tất cả những bộ phận này. Mày mà cường giả hư cảnh có lực thiên địa bổ sung, cương kình trong cơ thể là vô cùng vô tận.
- Veo! Veo!
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn chạy lướt nhanh trong lòng đất, lưng đeo Khai Sơn Thần Phủ, hai tay thì vung ra từng luồng kiếm quang xuyên qua đất đá. Luồng kiếm quang mà đánh vào cường giả hư cảnh thì uy lực cũng không lớn, nhưng khi đánh vào đất đá thì quá mạnh, dễ dàng phá vỡ ra.
Nửa bộ thần giáp đang đặt trên lưng Lục Túc Đao Trì. Lục Túc Đao Trì dùng tốc độ chậm rãi lướt tới từng chút một. Sáu cái đao của Đao Trì chém ra từng luồng lưu quang bốn phương tám hướng.
Nơi này chính là chỗ miếng giáp chân rơi xuống, cẩn thận tìm thật kỹ. Đằng Thanh Sơn giảm bớt tốc độ, tìm rất cẩn thận.
Từng luồng kiếm quang bắn ra!
- Xoảng!
Đằng Thanh Sơn nghe một tiếng thanh âm.
Đằng Thanh Sơn không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Dừng.
Rồi hắn vội quay đầu nói với Lục Túc Đao Trì phía sau, ra hiệu cho nó dừng lại. Sau đó Đằng Thanh Sơn bắn mình nhanh chóng về phía phát ra thanh âm va chạm. Chỉ thấy một cái giáp chân màu xanh sậm đang nằm giữa đống đất đá vụn.
Tìm được kiện thứ nhất rồi! Đằng Thanh Sơn không khỏi mỉm cười, rồi trở lại cạnh Lục Túc Đao Trì, ném cái giáp chân lên lưng Lục Túc Đao Cuối cùng cũng gom đủ một đôi giáp chân.
- Tiếp tục!
Đằng Thanh Sơn cảm thấy tự nhiên trong lòng dâng lên niềm vui thú khi đi tìm bảo vật.
Từ khi ở Hồng Thiên Thành tới khi tới Đồng Lăng Sơn Mạch, đã chạy dưới đất cả ngàn dặm. Còn từ khi Vưu Thạch Kim bắt đầu ném những bộ phận thần giáp tới khi hắn không còn ném những bộ phận thần giáp nữa, cũng trải qua lộ trình năm sáu trăm dặm. Nếu tìm tỉ mỉ trong phạm vi lộ trình năm sáu trăm dặm, thì khẳng định rất mất thời gian.
Mày mà, Đằng Thanh Sơn nhớ tới những vị trí những món đồ áo giáp bị ném đi.
Tới vị trí đó, hắn từ từ cẩn thận tìm tòi. Những nơi khác thì chỉ đi qua rất nhanh, tùy ý phóng ra vài luồng kiếm quang mà thôi.
Một lúc lâu sau.
Ha ha, cuối cùng cũng tập hợp đủ rồi. Đằng Thanh Sơn nhìn trọn vẹn bộ chiến giáp màu xanh sậm trên lưng Lục Túc Đao Trì, kể cả mũ trụ và nội giáp, giày chiến Ngoại trừ ngoại giáp che nửa người, những bộ phận khác đều đủ cả. Nhưng lúc bình thường cũng căn bản không cần mặc ngoại giáp. Tìm được gần như trọn vẹn thần giáp, Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng, Đằng Thanh Sơn nhìn chung quanh vùng đất đá tối thui dày đặc Vậy bộ Hồng Thiên thần giáp ở đâu đây?