Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi trên Lục Túc Đao Trì, truy theo con Lục Nhĩ Toản Địa Thử chạy phía trước, đồng thời lặng lẽ ghi nhớ: Phía trên mười ba dặm có vô số sinh mạng khí tức, có thể là tổ rắn. Bên trái năm dặm cũng có ba đạo sinh mạng khí tức khá mạnh. Có thể là sinh vật dưới đất nào đó.
Những đại khái phương vị sâu dưới đất được Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhớ kỹ.
Hừ, Vưu Thạch Kim ném những bộ phận thần giáp khắp nơi, gần như những nơi này ta đều nhớ đại khái chỗ rơi. Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ Bây giờ không có thời gian tới lấy. Đợi việc này chấm dứt, khi nào có thời gian sẽ từ từ móc lên. Mất chút thời gian tập hợp đủ một bộ thần giáp. Ngay cả cường giả động hư cũng sẽ muốn có nó.
Dọc theo đường đi, Đằng Thanh Sơn... lặng lẽ ghi nhớ một những chỗ tham chiếu.
Thậm chí thỉnh thoảng, Đằng Thanh Sơn lại chém ra một búa, lưu lại một vài ấn ký dưới tầng đá, coi như là vật tham chiếu.
Có vô số vật tham chiếu, khi quay lại sẽ rất dễ dàng tìm được đường.
- Đây là giáp chân này.
Thanh âm Vưu Thạch Kim truyền đến, lại là một bộ phận thần giáp mang theo lực thiên địa ném tới cách Đằng Thanh Sơn đại khái trăm trượng, rồi lập tức dừng lại ở một khoảng đất.
Đằng Thanh Sơn không đuổi theo, đáy lòng chỉ lặng lẽ nhớ kỹ vị trí.
Lúc Vưu Thạch Kim ném giáp chân của thần giáp, thân thể y run bắn, sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc.
- Phốc!
Một đám sương máu phun ra. Vưu Thạch Kim cười khổ: Không ngờ ta đã yếu quá rồi, tụ tập chút lực thiên địa ném bộ phận thần giáp mà cũng tới nông nỗi này. Vưu Thạch Kim cảm giác vừa rồi y liên tiếp ném những bộ phận thần giáp đã làm cho tình huống tạng phủ trong cơ thể y càng càng chuyển theo chiều hướng xấu hơn.
Đầu óc mê muội làm Vưu Thạch Kim phải nghiến răng.
- Bất luận làm sao, cho dù chết Hồng Thiên thần giáp cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay Thiên Thần cung. Nếu không ta sẽ là tội nhân của Hồng Thiên Thành.
Vưu Thạch Kim ngồi trên lưng Lục Nhĩ Toản Địa Thử, cố nén nội thương, nhanh chóng lột ra chiến giáp Hồng Thiên thần giáp màu máu trên người.
Trọn vẹn bộ thần giáp Hồng Thiên.
Tổ sư Hồng Thiên Thành là nhân vật tuyệt thế từng chinh phục hơn phân nửa Cửu Châu. Vưu Thạch Kim hít sâu một hơi Tổ sư, hậu bối đệ tử không thể bảo trụ cơ nghiệp, thẹn với tổ sư. Tổ sư nếu có linh thiêng, hy vọng để cho người hữu duyên tìm được bộ Hồng Thiên thần giáp này!
Thì thầm vài câu, Vưu Thạch Kim cầm bộ Hồng Thiên thần giáp vung mạnh sang bên cạnh. Lần này hắn không sử dụng lực thiên địa, mà thuần túy dựa vào sức mạnh thân thể.
Vèo!
Trọn vẹn cả Hồng Thiên thần giáp chìm vào bùn đất bên cạnh, rồi bị lớp bùn lặng lẽ nuốt chửng. Bảo vật tuyệt thế chỉ sau chí cao thần giáp Hồng Thiên thần giáp bị dấu ở đây, ngoại trừ Vưu Thạch Kim không ai biết nữa.
Vì không hề sử dụng lực thiên địa bao bọc, nên Đằng Thanh Sơn truy kích phía sau cũng không phát hiện ra chút gì.
Dù sao bất luận là Hồng Thiên thần giáp hay Khai Sơn Thần Phủ, về bản chất đều là một thứ đồ vật.
Khu vực của cường giả hư cảnh căn bản không cảm ứng được chúng.
Xoẹt! Xoẹt xoẹt!
Tốc độ khoan đất của Lục Nhĩ Toản Địa Thử đột nhiên bắt đầu tăng lên, thậm chí một mạch tăng lên tới mức tương đương với Lục Túc Đao Trì.
Con Lục Nhĩ Toản Địa Thử này. Vưu Thạch Kim đã rất suy yếu cười khổ một chút Lúc trước bị thương, luôn không chịu toàn lực chạy. Nghỉ ngơi mãi đến giờ mới chịu tăng tốc. Vưu Thạch Kim mặc dù thầm hận Lục Nhĩ Toản Địa Thử ngay từ đầu không gia tốc, nhưng y cũng biết lúc trước Lục Nhĩ Toản Địa Thử bị thương khá nặng, bây giờ phỏng chừng mới ổn định.
Lục Nhĩ Toản Địa Thử lúc này cũng chỉ đẩy tốc độ tăng lên tương đương với Lục Túc Đao Trì thôi, hiển nhiên không muốn thương thế chuyển biến xấu.
Thôi, thôi.
Hồng Thiên thần giáp đã chìm sâu xuống hơn mười dặm dưới đất, không biết năm nào tháng nào mới có thể một lần nữa xuất thế.
Trên tay Vưu Thạch Kim bây giờ chỉ còn lại có một mảnh ngoại giáp cuối cùng màu xanh sậm. Vưu Thạch Kim cố gắng mặc thứ ngoại giáp này vào.
- Thiên Trường, đại ca tới gặp đệ đây.
Mặc ngoại giáp, Vưu Thạch Kim nằm gục trên người Lục Nhĩ Toản Địa Thử, mắt từ từ nhắm lại.
Lúc trước khi phát hiện ra tốc độ Lục Nhĩ Toản Địa Thử tăng lên, Đằng Thanh Sơn đã cảm thấy không ổn.
Ừm, khí tức của Vưu Thạch Kim yếu đi rồi. Đằng Thanh Sơn cả kinh. Giữa khu vực hắn rõ ràng có thể cảm ứng được, linh hồn khí tức vốn sáng chói như mặt trời đang không ngừng suy yếu với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã trở thành cấp độ tương đương với một cao thủ tiên thiên bình thường, rồi tiếp tục suy yếu đi...
Cho đến lúc hoàn toàn biến mất khỏi vùng cảm ứng.
Chết rồi. Vưu Thạch Kim chết rồi. Đằng Thanh Sơn thầm thở dài một tiếng.
Đằng Thanh Sơn rất có hảo cảm với Vưu Thạch Kim. Hắn cảm giác thấy huynh đệ Hồng Thiên Thành thật sự là những hán tử tâm huyết. Nhưng Cửu Châu Đại Địa thế đạo vốn là như thế, được làm vua thua làm giặc. Trên Cửu Châu Đại Địa e rằng thời khắc nào cũng xảy ra việc như vậy.
Có trách, chỉ trách Hồng Thiên Thành ngươi không đủ mạnh. Nếu Hồng Thiên Thành có cường giả động hư, hoặc có một con yêu thú hư cảnh đại thành, cũng đã đủ để làm cho Thiên Thần cung phải kiêng kị Cửu Châu Đại Địa, bất luận là những sơn trang hàng năm bị mã tặc cường đạo bình thường uy hiếp, hay những tông phái nhất đẳng như Quy Nguyên Tông luôn luôn bị tám đại tông phái ức hiếp, thậm chí cả Hồng Thiên Thành, cũng đều như nhau cả. Đều phải trở nên mạnh lên. Sơn trang bình thường xuất hiện một cao thủ hậu thiên cực hạn có thể đảm bảo an toàn cho một sơn trang. Quy Nguyên Tông có hai cường giả hư cảnh, đủ để chấn nhiếp Thanh Hồ Đảo. Còn Hồng Thiên Thành, còn phải mạnh hơn nữa.
Phải có động hư hoặc yêu thú hư cảnh đại thành mới có thể có địa vị vững chắc.
Muốn chiếm địa vị cao phải có đủ thực lực. Nếu không kết quả chỉ có nước là bị người ta tiêu diệt.
Đằng Thanh Sơn càng hiểu rõ thêm điểm này. Thực lực mình bây giờ còn chưa đủ, nếu dựa vào tu luyện e rằng còn phải vài chục năm nữa. Còn bây giờ cách gia tăng nhanh nhất là thế lực bên mình: ... Tiểu Thanh và ta chia tay đã hơn nửa năm cũng gần tới một năm rồi. Theo lý thuyết Tiểu Thanh cũng sắp tới.
Ừm, chạy lên trên à?
Đằng Thanh Sơn hơi biến sắc, rồi kinh hỉ Lục Nhĩ Toản Địa Thử, đột nhiên khoan lên trên mặt đất sao? Tới mặt đất, tốc độ phi hành của Lục Túc Đao Trì tuyệt đối vượt qua tốc độ khoan đất Lục Nhĩ Toản Địa Thử.
Đồng Lăng Sơn Mạch, ở vừa biên thuỳ phía tây nam U Châu, là một mạch núi phương viên bốn mươi dặm.
Trên trời, con yêu thú hư cảnh thật lớn Liệt Phong Long Chuẩn hai cánh dang ra, nó dùng tốc độ kinh người bay lượn trên trời cao. Trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn đang có hai người. Chính là Vũ Đồng Hải và một trung niên mặt vuông mặc một bộ trường bào rộng thùng thình. Hai người đang cười đùa nói chuyện vui vẻ.
- Đồng Hải, lúc trước con Lục Nhĩ Toản Địa Thử chạy trốn, ta đã truyền âm bảo nó chạy tới Đồng Lăng Sơn Mạch hội ngộ với chúng ta. Lục Nhĩ Toản Địa Thử lúc đó cũng đã đáp ứng rồi.
Trung niên mặt vuông mỉm cười.
- Ha ha, Liễu sư huynh, Vưu Thạch Kim lúc đó mang theo cả hai bộ thần giáp. Thần giáp huyết sắc trên người hắn là Hồng Thiên thần giáp trong truyền thuyết đó. Nếu Vũ Hoàng môn ta tìm được...
Vũ Đồng Hải có vẻ rất chờ mong.
- Ha ha, chúng ta có thể sẽ lập công lớn đấy.
Lúc trước, Hồng Thiên Thành trả giá đắt, mời người Vũ Hoàng môn đi thuê Lục Nhĩ Toản Địa Thử tới.
Người đó chính là trung niên mặt vuông tên là Liễu Hạ này..
- Hãy chờ xem, Lục Nhĩ Toản Địa Thử sẽ tới vùng Đồng Lăng Sơn Mạch rộng lớn này.
Lúc này, Liệt Phong Long Chuẩn từ trên đám mây đáp xuống, đáp xuống giữa Đồng Lăng Sơn Mạch, chọn một ngọn núi nghỉ ngơi.
Trên núi, Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ, hai cường giả đại hư cảnh đứng sóng vai nhau.
- Sư huynh, nếu tên Vưu Thạch Kim không hề bị thương, chúng ta mà muốn giết hắn quả là hơi phiền toái.
Vũ Đồng Hải nhíu mày.
- Yên tâm, lúc đó nhờ Liệt Phong Long Chuẩn hỗ trợ, đệ và ta huynh người liên thủ, chẳng lẽ một tên Vưu Thạch Kim cũng không giết chết được à?
Liễu Hạ tự tin cười.
- Giết hắn, hai bộ thần giáp đều là của Vũ Hoàng môn chúng ta cả. An tâm mà đợi đi, người đã tới rồi.
Mặc dù lúc trước Vũ Hoàng Môn từng giúp Hồng Thiên Thành, nhưng cũng chỉ là nể mặt đống bảo vật của Hồng Thiên Thành thôi.
Bây giờ?
Những việc đánh rắn giập đầu, bỏ đá xuống giếng như thế này thì ai không muốn làm chứ?
- Tới rồi!
Liễu Hạ lộ vẻ vui mừng.
- Hả? Sao lại chỉ có một khí tức của Lục Nhĩ Toản Địa Thử, còn khí tức Vưu Thạch Kim đâu?
Liễu Hạ hơi nghi hoặc.
- Chẳng lẽ đã chết rồi?
Vũ Đồng Hải hơi hoài nghi. Trúng phải một chưởng của Bùi Tam mà chết ngay à. Hồng Thiên thần giáp chắc không yếu đến như vậy chứ.
Y không biết không phải là Hồng Thiên thần giáp yếu, mà một chưởng của Bùi Tam có uy lực quá lớn.
Vèo! Vèo!
Lúc này Liễu Hạ và Vũ Đồng Hải lao từ trên núi cao xuống dưới, tới nghênh đón Lục Nhĩ Toản Địa Thử.
- Không ổn.
Liễu Hạ và Vũ Đồng Hải đều biến sắc.
Họ rõ ràng cảm ứng được, phía dưới Lục Nhĩ Toản Địa Thử còn có hai khí tức nhanh chóng lao lên.
- Là Kinh Ý và con yêu thú khoan đất rất lợi hại đó.
Vũ Đồng Hải biến sắc.
- Chúng đuổi theo à.
Liễu Hạ lập tức ngẩng đầu hót vang một tiếng. Con Liệt Phong Long Chuẩn đang nghỉ ngơi trên núi lập tức đáp xuống. Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ nhảy thót lên lưng Liệt Phong Long Chuẩn. Liệt Phong Long Chuẩn trí tuệ cực cao, nó lẳng lặng liệng quanh trên bầu trời, tùy thời chuẩn bị bổ xuống.
Khí tức của Lục Nhĩ Toản Địa Thử và khí tức của Kinh Ý Lục Túc Đao Trì đang tới gần hơn.
Dưới đất hai mươi dặm, mười dặm, hai dặm.
- Bùng!
Những tảng đá trên mặt đất bị va chạm nát bấy. Toàn thân Lục Túc Đao Trì bao bọc trong lực thiên địa vọt ra. Liệt Phong Long Chuẩn sớm đã lẳng lặng chờ đợi ở phía trên cùng Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ, đồng thời đánh xuống phía dưới.
- Hống...
Lục Nhĩ Toản Địa Thử lập tức gầm lên một tiếng về phía Liễu Hạ, đồng thời mũi gai trên lưng đang cắm cứng thi thể của Vưu Thạch Kim bị bắn tung ra.
- Vèo!
Thi thể Vưu Thạch Kim lập tức bị ném văng lên. Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ cơ hồ đồng thời túm lấy thi thể này.
Lúc này tầng đá trên mặt đất một lần nữa nứt toác ra. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn cầm Khai Sơn Thần Phủ đứng trên lưng Lục Túc Đao cũng xông ra.
- Không.
Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ nắm được thi thể Vưu Thạch Kim, hoàn toàn trợn tròn mắt. Chỉ thấy trên người Vưu Thạch Kim chỉ mặc một áo giáp che nửa người màu xanh thẫm. Đừng nói là Hồng Thiên thần giáp, cho dù đó là loại thần giáp nhất đẳng thì cũng chỉ còn lại có cái ngoại giáp.
- Không thể.
Hai người Vũ Đồng Hải vội mở ngoại giáp ra, xem kỹ thi thể phía trong, hy vọng có thể thấy nội giáp của Hồng Thiên thần giáp.
Nhưng chẳng có gì.
Hả? Đằng Thanh Sơn trên lưng Lục Túc Đao Trì lơ lửng gần đó cũng nhíu mày nhìn cảnh này Không đúng, lúc Vưu Thạch Kim chạy trốn, ta đã từng thấy hắn mặc Hồng Thiên thần giáp, dọc theo đường đi chẳng lẽ...? Đằng Thanh Sơn cảm thấy kinh hãi Đúng, nhất định là hắn trên đường đã nhân lúc ném những bộ phận thần giáp, rồi lặng lẽ ném Hồng Thiên thần giáp vào một chỗ nào đó. May mà ta còn nhớ đại khái đường đuổi theo hắn.
- Không có, không có.
- Một bộ phận nhỏ trên Hồng Thiên cũng chẳng có...
Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ đều nổi giận.
- Không thể không có, hắn mang theo hai bộ thần giáp chui xuống dưới đất mà.
Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ cơ hồ đồng thời nhìn về phía Đằng Thanh Sơn gần đó.
- Kinh Ý!
Vũ Đồng Hải quát lên một tiếng lớn.
- Đừng tưởng rằng giấu kỹ Hồng Thiên là chúng ta không biết ngươi lấy nó. Mau mau giao Hồng Thiên thần giáp ra đây thì việc này bỏ qua. Bằng không đừng trách Vũ Đồng Hải ta không niệm tình nghĩa!
Trong mắt Vũ Hoàng môn, Kinh Ý đã thấm vào đâu?
- Nhanh, giao ra đây.
Liễu Hạ cũng quát lên một tiếng lớn.
Con ngươi màu xanh lá âm lãnh của con Liệt Phong Long Chuẩn cũng dán mắt vào Đằng Thanh Sơn.