Cửu Biện Liên

Quyển 8 - Chương 14: Báo thù cho cha

Thẩm Thiên Huy vẫn còn đủ tỉnh táo, vội kéo tay Tần Long: “Đừng đánh, cậu không phải đối thủ của hắn ta.”

“Buông ra!” Tần Long quay đầu sang quát một tiếng, ánh mắt hung ác
chưa từng thấy: “Mọi người không cần giúp gì cả, hôm nay tôi nhất định
phải nghiền nát tên quái vật này thành tro!”

Mã Phúc cười ha ha: “Đúng là thằng nhóc gan dạ, nếu cha mày biết,
chắc cũng có thể mỉm cười nơi chín suối rồi. Chỉ là, trước khi ăn nói
hùng hồn thì phải xem lại khả năng của bản thân mình.”

Tần Long không nói tiếng nào, chân tay cũng trở nên nhanh nhẹn hẳn,
chủy thủ trong tay vung lên, hoặc đâm hoặc chém, không ngừng tấn công về phía Mã Phúc.

Mã Phúc vốn khinh thường sự tấn công của cậu, lại phòng bị đối với Tham Lang, lúc né tránh cũng không rời mắt khỏi người anh ta.

“Cố gắng lên.” Huyền Kỳ nắm chặt tay cổ vũ, cứ như đang xem thi đấu.

“Tham Lang, mau nhập vào đi, không ổn lắm đâu. Thẩm Thiên Huy, anh
cũng mau lại giúp đỡ, nhanh chóng giải quyết thứ này, lấy cỏ Bất Hủ rồi
đi thôi.” Tôi thấy Mã Phúc không giống như đang đối phó Tần Long mà như
đang đùa giỡn với cậu ấy, lại thấy Vu Dương không hề có ý định đứng lên, sắc mặt cũng càng lúc càng kém, tôi hơi căng thẳng.

“Muốn giải quyết tao? Chỉ bằng mấy đứa bọn mày, nằm mơ đi!” Mã Phúc
nghe tôi nói thế thì trừng mắt, trên tay lập tức xuất hiện một thanh đao lớn dài, lưỡi đao sắc bén, bên trên còn dính mấy vết máu chưa lau.

Lúc này, Thẩm Thiên Huy đã cầm giấy vàng trong tay, nhưng chưa kịp
quăng ra, một luồng gió mạnh lập tức vụt đến, đánh thẳng vào gáy anh ta, anh ta không kịp trở tay, bị cán đao nặng trịch đập vào, hơi giãy dụa
một chút, cuối cùng cũng ngất đi.

“Thẩm Thiên Huy! Tỉnh lại, tỉnh lại!” Huyền Kỳ bị dọa sợ, vỗ vỗ mặt anh ta.

“Yên tâm đi, không chết được, chết rồi thì thịt không ngon.” Mã Phúc
nói rồi, đao lớn lại quét về phía tôi: “Mày là chủ nhân mới của Tham
Lang à?”

Không cần nói cũng biết đối tượng tiếp theo của hắn ta là tôi, tôi đã sớm chuẩn bị, nhảy sang một bên, tránh thoát cán đao đang vung đến.


“Tham Lang còn đang dùng chung thân thể với mày à?” Mã Phúc thấy cú
đầu tiên đánh hụt, cũng không tấn công tiếp mà quay sang đối phó Tần
Long: “Chậc chậc, đừng làm bậy, da mềm thịt mịn như thế làm sao chịu
được.”

“Tên quái vật ăn thịt người này!” Tần Long hận đến nghiến răng, tấn công nhiều lần không trúng khiến cậu vừa tức vừa vội.

“Tao là quái vật, còn mày?” Mã Phúc vẫn không đánh trả, chỉ vừa cản
vừa tránh: “Nếu không ăn thận của loài người, làm sao mày có thể có dáng vẻ này?”

Tần Long nghe vậy sửng sốt, Mã Phúc lập tức thừa dịp này vung đao
lên, lưỡi đao chém thẳng vào bụng cậu, khiến cậu văng ra xa, va vào vách núi đối diện.

Tôi cứ tưởng thân giáp của Tần Long rất cứng, hẳn là sẽ không sao,
vậy mà, sau khi cậu trượt xuống vách núi, vẫn khom người hồi lâu, không
thể đứng lên nổi.

Mã Phúc cười ha ha: “Mày xem, tao ăn cha mày, tao cũng rất ngại, nếu
như không nhờ có giao châu của cha mày thì tao cũng không hồi phục nhanh như thế. Hay là vầy, tao không giết mày, mày cũng đừng nghĩ đến việc
báo thù nữa, chúng ta hợp sức, lấy hết thận của bọn chúng cho mày, đến
lúc đó mày có thể trở về kế thừa cha mày, pháp sư kia không phải nói cha mày là quý tộc gì đó à? Sao hả, nghĩ thử xem?”

Tần Long cúi đầu, không nói gì, tôi cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu.

“Chúng ta làm sao bây giờ? Đợi hắn ta đến ăn à?” Huyền Kỳ cũng gấp gáp, lục tung ba lô đựng thuốc, quay sang hỏi tôi.

“Còn có em mà.” Diệu Diệu xông đến chắn trước mặt chúng tôi, giơ tay tạo kết giới: “Chị, Huyền Kỳ, em sẽ bảo vệ hai người.”

Mã Phúc thấy cô ấy như thế, cười đến gập của người lại: “Mèo yêu nhỏ thật thú vị, chỉ dựa vào mày, có thể làm được gì chứ?”

Mà Tham Lang, không biết vì sao, kể từ lúc Tần Long bắt đầu xông lên, anh ta vẫn ngồi yên không nhúc nhích, một lúc nhìn Mã Phúc, một lúc lại nhìn tôi, nhưng lại không chịu nhập vào.

“Nhanh lên, nhập vào đi!” Tôi không nhịn được thúc giục anh ta, “Đừng ngẩn người nữa, còn như vậy thì chúng ta sẽ phải chết ở đây đó!”

“Mày cho rằng nó không muốn à?” Mã Phúc nhàn nhã nhìn Diệu Diệu
trước mặt “Nếu khoảng cách giữa hai lần nhập vào quá ngắn, mày sẽ mất
mạng.”

Tôi không ngờ chuyện là như thế, quay đầu nhìn về phía Tham Lang, thấy anh ta gật đầu, lúc này mới tin tưởng.

Trước mắt, người vốn lợi hại nhất là Vu Dương đã không còn sức chiến
đấu, Thẩm Thiên Huy cũng ngất xỉu rồi, Tần Long cũng không cách nào đứng dậy, trông khá đau đớn, mà kết giới của Diệu Diệu cũng không giữ được
bao lâu, tôi và Huyền Kỳ cũng chỉ là những người bình thường không làm
được gì, chẳng lẽ cứ ngồi yên chờ chết ư?

Tôi khẽ cắn răng, quay sang nói với Tham Lang: “Mặc kệ, anh cứ vào trước rồi nói.”

Nghe vậy, Tham Lang và cả Mã Phúc đều kinh ngạc nhìn tôi.

“Đừng tỏ vẻ anh hùng.” Tham Lang trợn mắt nhìn tôi, hạ giọng nói:
“Nếu cô chết, thứ trong mắt cô bị rơi ra, ở nơi này ai có thể giữ được
nó chứ? Nếu rơi vào tay tên Mã Phúc này, chẳng phải sẽ loạn đến long
trời lở đất sao?”

Tôi sửng sốt.

Đây đúng là một vấn đề, nhưng nghĩ lại, vừa rồi tôi nghe thấy Mã Phúc có nói là “Có thể sẽ mất mạng”, nói cách khác, vẫn còn hi vọng.

“Cũng có thể không chết mà.” Tôi nói “Ít ra, so với việc không làm gì cả rồi chờ chết thì tốt hơn.”

Tham Lang nhìn tôi một lúc rồi nói: “Cô chắc không?”

Tôi gật mạnh đầu.

“Sao hả, cô gái trẻ, không thèm cái mạng của mình nữa rồi à?” Mã Phúc kinh ngạc nhướn mày.

“Ai nói tôi sẽ mất mạng?” Tôi nhìn thẳng về phía hắn ta, càng lúc
càng giận dữ: “Tôi tin rằng mọi người ở đây, khi tôi gặp nguy hiểm cũng
không khoanh tay đứng nhìn, chưa kể, nếu tôi thật sự mất mạng, dùng tính mạng của một mình tôi đổi lấy tính mạng tất cả những người ở đây thì
cũng đáng.”

Đúng vậy, tôi nghĩ thế đấy. Huyền Kỳ là người thân duy nhất của tôi,
Vu Dương và Thẩm Thiên Huy đã cứu tôi nhiều lần, mặc dù Diệu Diệu nhát
gan, ham chơi nhưng tính tình thiện lương đơn thuần, gặp phải chuyện gì
cũng muốn bảo vệ tôi, mà đối với Tần Long, chỉ cần nhìn cậu ta, tôi lại
nhớ đến hình ảnh Tần Lan khóc nức nở trước khi chúng tôi đi, đối với một kẻ đã mồ côi cha mẹ từ sớm như tôi, không còn gì có thể khiến tôi lo
lắng hơn sự đau thương của một người làm mẹ.

Đồng thời, từ mùa hạ năm ngoái cho đến mùa xuân năm nay, mấy tháng
mệt mỏi ròng rã đã khiến tôi cảm thấy chán nản. Lần này, nếu như vì cứu
họ mà chết, coi như tôi cũng chết không oan uổng so với việc bị đám yêu
ma quỷ quái móc mắt rồi hành hạ đến chết thì tốt hơn nhiều, chuyện Di
Thiên châu, không chừng cũng có thể chấm dứt tại đây.

Diệu Diệu vẫn giữ kết giới, quay đầu lại nhìn tôi, hai hàng nước mắt đã chảy dài, Huyền Kỳ thì như đã chết lặng.

Tham Lang thấy ý tôi đã quyết, cũng không nói nhiều, nhưng thoạt nhìn vẫn còn hơi do dự. Một lúc sau, anh ta lại thở dài, rốt cuộc cũng đứng
lên, đến gần hai bước, định nhảy vào người tôi.

“Đợi đã.” Lúc này, Tần Long chợt mở miệng.

“Đã suy nghĩ kĩ rồi à?” Mã Phúc vui mừng, quay đầu hỏi.

Tần Long không ngẩng đầu, nói cái gì đó, nhưng giọng quá nhỏ, không ai nghe được gì.

“Mày nói cái gì?” Mã Phúc đi lại gần.

Tần Long lại nói lần nữa, nhưng vẫn rất nhỏ.

“Nói lớn tiếng lên một chút.” Mã Phúc “chậc” một tiếng, không kiên nhẫn ngồi phịch xuống, kề sát vào nghe.

Lúc khuôn mặt hắn ta nhích đến gần, Tần Long đột nhiên trở nên dữ
tợn, ánh sáng trong tay lóe lên, chủy thủ đâm mạnh về phía Mã Phúc.

Mã Phúc vội vàng tránh thoát, theo bản năng đá một phát, Tần Long
không kịp tránh, lập tức bị đá đến lăn mấy vòng trên đất, mãi cho đến
khi lăn đến chỗ chúng tôi mới dần ngừng lại.

Tham Lang nhìn Mã Phúc chỉ bị trầy một đường, liền bảo tôi: “Thanh
Loan, chủy thủ của Tần Long không dùng được đâu, đưa chủy thủ của cô

cho cậu ta.”

Nghe anh ta nói vậy, tôi mới nhận ra, Mã Phúc là quái thú thời Thượng Cổ, vũ khí bình thường của người phàm sao có thể đối phó với hắn ta,
tôi lập tức đưa chủy thủ của mình cho Tần Long.

Tần Long nắm chặt chủy thủ, từ từ đứng lên, nhìn Mã Phúc, trên môi
còn có vết máu chưa kịp lau: “Vừa rồi tao nói, ai thèm hợp sức với thứ
thối nát như mày.”

Mã Phúc sờ sờ vết thương trên người, sắc mặt trầm xuống: “Mày muốn móc mắt tao à?”

Tần Long cười lạnh nói: “Tao không những muốn móc mắt mày mà tao còn muốn mạng của mày, băm mày thành vạn đoạn.”

“Tốt, rất tốt.” Mã Phúc nói liên tiếp hai chữ “Tốt”, gật gật đầu: “Tao
lấy giao châu của cha mày, vốn là định tha cho mày một mạng nhưng mày
lại kiên quyết muốn chịu chết, vậy tao cũng không còn cách nào.”

Tần Long cầm chủy thủ ở trước ngực, dậm chân một cái, tung người nhảy lên, đánh nhau với Mã Phúc lần nữa.

Tần Long dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, ban đầu còn có thể ngăn cản,
thậm chí là thành công đánh lén mấy lần, trên người Mã Phúc có mấy vết
thương, nhưng càng về sau, thoạt nhìn cậu đã đuối sức, cuối cùng quả
thật đã thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ra như mưa.

“Con hoang, không nổi à?” Mã Phúc nhăn răng cười nói “Tao thấy mày
chỉ có mỗi cái thân giáp kia thì không ổn đâu, muốn lấy mạng tao, rồi
lại còn băm tao thành vạn đoạn, chắc phải đợi kiếp sau.”

Tần Long cắn răng không nói tiếng nào, đấu mấy hiệp, cậu thở gấp càng dữ, động tác cũng dần chậm đi, mấy lần suýt bị đao lớn chém trúng, sợ
đến mức đổ mồ hôi lạnh.

“Tiếp tục như vậy không được đâu.” Tôi lo lắng “Tham Lang, nhanh vào đi, đánh nhanh thắng nhanh.”

“Đánh nhanh thắng nhanh chắc là không được rồi.” Tham Lang khó xử nói “Thứ này có giao châu, vết thương cũng đã hồi phục, tu vi cũng sắp khôi phục lại như trước, e rằng sẽ là một cuộc ác chiến, thân thể của cô, e
rằng…”

“Đừng lắm chuyện nữa, nhanh lên đi!” Tôi dậm chân, xen ngang lời anh ta.

Tham Lang thấy quả thật không còn cách nào, đành nghe lời tôi, vừa
định nhập vào người tôi, lại nghe thấy tiếng Tần Long kêu lên đầy sợ
hãi.