Cửu Biện Liên

Quyển 8 - Chương 13: Sơn đại vương

Huyền Kỳ không hỏi nhiều nữa, tiếp tục bôi thuốc cho tôi.

Chỉ một lúc sau, Tham Lang lại vội vàng chạy về: “Mọi người có nghe được tiếng gì không?”

Mấy người họ đều nhìn nhau và lắc đầu.

“Cô thì sao?” Tham Lang thấy tôi không tỏ thái độ gì, vẫn không hề nản lòng hỏi tôi.

“Anh nghe được thứ gì?” Tôi không dám xác định nên hỏi ngược lại.

“Tiếng con nít khóc.” Tham Lang nhìn quanh “Nhưng nghe kĩ thì lại thấy không giống lắm.”

“Hề Nang à?” Huyền Kỳ đúng là đã có ấn tượng quá sâu với Hề Nang, giờ chỉ cần nhắc đến con nít, lúc nào cậu cũng nghĩ đến nó đầu tiên.

“Không phải.” Tham Lang cũng rất khẳng định.

“Chẳng lẽ lại nghe lầm, ở nơi này làm sao có con nít được?” Huyền Kỳ
nói, cũng đã bôi thuốc xong, nghiêng đầu nhìn tôi cứ như đang thưởng
thức thành quả của mình, vỗ vỗ tôi nói: “Được rồi đó, đừng đụng vào,
thuốc chưa khô đâu.”

Thẩm Thiên Huy nhìn Tham Lang, rồi lại nhìn tôi, dường như rất quan tâm chuyện này: “Nghe được thật à?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Chắc là nghe lầm.”

Tôi và Tham Lang đồng thanh nói.

Thẩm Thiên Huy nhìn nhìn hai chúng tôi: “Có lẽ không phải nghe lầm đâu.”

“Vậy là thứ gì chứ?” Tần Long mới thả lỏng được một chút lại căng thẳng trở lại.

Thẩm Thiên Huy không nói gì, sắc mặt hơi khó coi.

Đột nhiên, tiếng khóc của con nít kia lại vang lên lần nữa, lần này
tôi nghe vô cùng rõ ràng, hẳn là phát ra từ bụi hoa Mê Tiên kia.

Diệu Diệu bị dọa, túm chặt lấy Huyền Kỳ, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm về hướng kia.


Ngoài Vu Dương đang khoanh chân ngồi thiền kia, mọi người đều trong
trạng thái đề phòng. Thân giáp trên người Tần Long vốn vẫn chưa biến
mất, lúc này mọc càng dài.

Tiếng khóc vô cùng vang dội, kéo dài đến vài phút đồng hồ, dường như vô cùng đau lòng lại vô cùng oan ức.

“Tôi đi xem thử.” Huyền Kỳ không kiên nhẫn nói.

“Đừng làm loạn.” Tôi vội kéo cậu “Còn chưa biết là thứ gì đã vội đi
qua, nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm không ai cứu em được đâu.”

Nói rồi tiếng khóc dừng lại đột ngột, sau đó một giọng nam vang lên: “Cô ấy nói đúng đó, đừng nên tùy tiện đến đây.”

Giọng nói vừa vang lên thì một bóng người cao lớn cũng xuất hiện,
trong bóng tối, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ, nửa người trên là hình người nhưng nửa người dưới lại hơi kì quái.

Bóng người kia lại nói: “Mấy người đi vào đây chọc phá Hoa yêu này
làm chi, vừa bay mùi nồng nặc lại còn tạo ra mấy âm thanh khó nghe như
thế, muốn tôi không ngủ nổi mới chịu à?”

Sắc mặt Thẩm Thiên Huy vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Tham Lang, có phải là…”

Tham Lang cũng không dám xác định: “Không biết nữa, ánh sáng mờ quá.”

“Tham Lang?” Bóng người kia vừa nghe thấy thế, hơi dừng một chút, rồi từ từ đi đến: “Tham Lang ở đâu?”

Bóng người kia từ từ di chuyển, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của người đó.

Tôi cũng không rõ đó là thứ gì, nửa người trên bắp thịt cuồn cuộn, là một người đàn ông vạm vỡ có râu quai nón, đôi mắt lớn như chuông đồng
tràn đầy tia máu, ở phía phần bên trái của trán còn có một vết sẹo khổng lồ, kéo dài đến tận cằm, hốc mắt bên trái méo mó, hình như không có
tròng mắt. Phần bên dưới, từ bụng trở xuống thì hoàn toàn không phải
hình người, đó là một bộ da lông màu vàng óng ánh xen lẫn với những
đường vân đen, rõ ràng là thân dưới của một con mãnh hổ.

“Cái gì vậy trời.” Huyền Kỳ nhìn mà choáng váng, lẩm bẩm.

“Thật sự là mày à, Tham Lang, không ngờ chúng ta còn có thể gặp
nhau.” Vật kia đứng trước mặt chúng tôi, nhìn Tham Lang, cười rộ lên lộ
ra hai cái răng nanh “Sao lại thành ra thế này?”

“Mày là….” Tham Lang thấy nó rất quen, cố gắng nhớ lại.

Vật kia nhướng mày: “Mày đúng là quý nhân hay quên, nhìn cái này nè, còn chưa nhận ra à?”

Nói rồi nó lại tự chỉ vào vết sẹo trên mặt mình.

Tham Lang vừa nhìn, hai mắt liền tỏa sáng: “A, đúng rồi, tao nhớ ra rồi. Mày… mày là… sao mày còn sống?”

Vật kia vừa nghe thấy thế, không nhịn được cười ha ha: “Đúng thế, tao còn sống, còn mày đã chết rồi.”

Tham Lang sửng sốt, sau đó cũng bật cười: “Năm đó vì một kẻ mà Thiên
Khu xem trọng, khiến tao không thể cắn một phát cuối cùng lên cổ mày,
xem ra, đúng là lưu lại mối họa về sau.”

“Đây là Mã Phúc đó!” Diệu Diệu nãy giờ vẫn nghiêng đầu suy nghĩ, lúc
này rốt cuộc nhận ra, hưng phấn kêu lên “Tham Lang, anh thật lợi hại,
anh quen biết một con Mã Phúc!”

Tham Lang liếc xéo cô ấy một cái, không vui vẻ chút nào.

Mà thứ được gọi là Mã Phúc kia lại dường như rất đắc ý: “Mèo yêu nhỏ, coi như mày tinh mắt.”

“Mã gì chứ? Là gì vậy?” Huyền Kỳ và Tần Long không nghe rõ, khó hiểu nhìn tôi.

“Mã Phúc.” Thẩm Thiên Huy sửa lại cho đúng “Là một loại quái thú thời cổ, mình người thân hổ, khi kêu lên giống tiếng khóc nỉ non của con
nít, tính tình tàn bạo, thích ăn thịt người.”

“Đúng rồi.” Mã Phúc gật đầu nói “Bổn tọa chính là Chấn Lĩnh Vương vĩ đại.”

Tham Lang “Hứ” một cái: “Cái gì mà vĩ đại, lại còn Chấn Lĩnh Vương,
rõ ràng chỉ là một tên chiếm núi rồi tự xưng làm một vị vua nho nhỏ
thôi.”

“Nói nhảm!” Mã Phúc giận dữ, nhưng rất nhanh lại cười: “Chỉ là giờ
đây, thời thế thay đổi, đây chính là địa bàn của tao, đá Phong Cố vừa
khép lại, mày cứ việc đấu võ mồm với tao đi, xem mày còn mạnh miệng được bao lâu.”

“Nhắc đến đá Phong Cố, sao mày vào được đây? Chỗ này vốn cũng không
phải của mày đúng không?” Tham Lang nhìn lên trên, rồi lại nhìn xung
quanh, vô cùng khó hiểu.

Mã Phúc không trả lời, chỉ dùng ánh mắt như nhìn thấy thức ăn, nhìn
chúng tôi từ trên xuống dưới rồi nói: “Cô gái trẻ với thằng nhóc kia
cũng được, pháp sư thì hơi già rồi, nhưng vẫn ăn được, mèo yêu thì coi
như là tráng miệng đi, tên đang ngồi bên kia không biết trúng độc gì,
coi như bỏ qua, người cá à, không tồi, chỉ là hơi cứng thôi.”

Hắn ta vừa nói, còn chép chép miệng, cứ như đã thưởng thức được mùi vị của chúng tôi rồi.

Vu Dương nghe mấy lời này, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không nhúc nhích, cũng không mở mắt.

“Ăn thịt người thật à?” Tham Lang nói “Trước kia hắn chính là Sơn đại vương vô cùng tai tiếng, đi đến đâu cũng muốn đuổi tận giết tuyệt,
tuyệt đối không lưu lại người sống — trước hết hắn sẽ ăn sạch mấy đứa
trẻ con, sau đó ăn hết mấy người phụ nữ xấu xí và mấy tên đàn ông, còn
mấy người phụ nữ xinh đẹp, hắn mang về động, chờ hành hạ xong rồi tiếp
tục ăn. Gà vịt súc vật vân vân thì lại càng khỏi nói, chỉ là món khai vị thôi, ăn đến mức ngay cả da lông xương cốt cũng chả thèm nhả ra, vì
thế, người ta đặt cho hắn biệt danh —- Thắng Thao Thiết*”

(*Thắng Thao Thiết: Kẻ vô cùng háu ăn.

Thao Thiết còn là tên của một con ác thú trong thần
thoại, thường được vẽ trên đồ đồng của Trung Quốc, Thao Thiết còn là một chi của Rồng, là linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ, có
tính tham ăn vô độ nên được đúc trên các đồ dùng trong ăn uống như ngụ ý nhắc nhở người ăn đừng háo ăn mà trở nên bất lịch sự.)

Mã Phúc nghe vậy, vô cùng đắc ý, lại còn giả vờ tỏ vẻ khiêm nhường:
“Sao ta lại dám so sánh với Thao Thiết nổi danh chứ, y thuộc Long tộc
đó.”

“Tao không phải đang khen mày.” Tham Lang nhấn mạnh.

“Sau đó, hắn bị anh và Thiên Khu đánh bại à?” Huyền Kỳ nghe kể chuyện, dường như rất muốn biết kết cục.

Tham Lang gật đầu.

Mã Phúc lại phát ra tiếng kêu như tiếng trẻ con khóc, đột nhiên tấn
công Tham Lang, nhưng hắn ta lại quên Tham Lang chỉ là một linh thể, đòn tấn công này tât nhiên bị hụt.

“Mày còn sống, mà tao đã chết.” Tham Lang không hề sợ hãi, nhàn nhã nói.

Mã Phúc oán hận, nhưng hắn ta lại chẳng có cách gì, đôi mắt đảo một
vòng, nhìn thấy Tần Long, “ồ” lên một tiếng; “Giờ nhìn kĩ mới phát hiện, hóa ra là người cá máu lai, lạ lùng thật, có lẽ nó sẽ non mềm hơn người cá thuần chủng một chút.”

“Khó trách bị gọi là tên tham ăn, ngay cả người cá cũng không tha.” Tham Lang khinh thường cười khẩy.


“Người cá ăn không ngon à?” Huyền Kỳ không biết đang nghĩ gì, đột nhiên lại có ý muốn nghiên cứu xem người cá ăn có ngon không.

Tham Lang cũng kì quái liếc nhìn Huyền Kỳ: “Cắn không được, mà cũng chưa từng ăn qua, không biết.”

Nói đến đây, Mã Phúc lại cảm thấy hứng thú: “Muốn biết người cá có ăn được không à, cũng là mùi vị này thôi, nhưng lại có vảy giáp quá cứng, y như ăn con cua vậy, chủ yếu là gặm xương thôi. Thật ra thì lúc đó tao
cũng chỉ mới ăn no, ai bảo hắn lại chọn lúc tao vừa mới lành vết thương, bụng chưa đủ no mà vào chứ.”

Trong lòng tôi có dự cảm bất thường, không tự chủ quay về phía Tần Long.

Tần Long cũng nhận ra điều gì, cắn chặt răng: “Mày đã ăn mất người cá đi vào đây?”

Mã Phúc đắc ý gật đầu: “Tao cảm thấy tên đó hẳn là chủ nhân của nơi này, là đàn ông, hơi gầy…”

Chưa nói hết, Tần Long đã giơ chủy thủ xông đến, đâm về phía bụng của Mã Phúc.

Mã Phúc hoảng hồn, vội lui về sau né được: “Tao không vội muốn ăn thịt mày, mày đã vội muốn tao ăn à.”

Tần Long vô cùng tức giận, giáp cứng sau lưng cũng mọc ra, thân giáp
trên hai cánh tay càng dài: “Mày ăn mất ông ấy? Mày ăn ông ấy rồi!”

“Tao ăn tên đó thì sao chứ? Mày kích động gì chứ?” Mã Phúc nói rồi, bỗng dưng hiểu ra “Không lẽ, tên đó là gì của mày? Cha à?”

Tần Long không nói tiếng nào, chỉ tức giận trợn mắt nhìn hắn, coi như chấp nhận.

Mã Phúc cười hắc hắc: “Nhìn kĩ thì cũng giống thật, lúc ấy tao còn
nghĩ, sao trên người của tên người cá đó còn mang theo hình của hai mẹ
con loài người, hóa ra là vợ con của hắn ta —- chậc, ngu xuẩn, cưới con
người làm gì, còn sinh ra một đứa con hoang.”

Dừng một chút, hắn ta thấy Tần Long không nói gì, phun ra một thứ từ
trong miệng: “Cha mày rất thích khóc à? Cái thứ này không biết phải khóc bao lâu mới có nữa.”

Thứ hắn ta nhổ ra chính là viên giao châu giống y như viên của Tần Long.

Thẩm Thiên Huy kinh ngạc hít một hơi: “Tần Long, hóa ra cha cậu là
quý tộc. Giao châu như thế, người cá bình thường cả đời chỉ khóc được
một viên, nếu là quý tộc sẽ khóc được hai viên.”

Tần Long vẫn không lên tiếng đứng đó, nhưng đã vô cùng tức giận, thân thể run lên.

“Quý tộc gì chứ, có quý cũng bị tao ăn thôi.” Mã Phúc hừ một tiếng, không thèm để ý.

Hô hấp của Tần Long càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng dồn dập, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, bỗng dưng cậu ngửa đầu lên trời rống
to, xương cốt phát ra mấy tiếng rắc rắc, thân giáp lập tức phủ kín toàn
thân.