Nhìn thanh chủy thủ đã bị gãy thành hai đoạn, đầu tôi như ù đi, lòng
như trống rỗng, chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất. Tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ có câu nói “Đây là bùa hộ mệnh, sau này phải tự mình cẩn thận” của ông nội là còn vang vọng bên tai, ngay cả gương mặt
của ông lúc giao chủy thủ cho tôi cũng cứ quanh quẩn trong đầu.
Một lúc sau, trong lòng như tràn ngập những cảm xúc phức tạp, khổ sở, đau lòng, luống cuống, trộn lẫn vào nhau, không rõ là cảm giác gì,
nghẹn lại trong ngực vô cùng khó chịu, đầu hơi choáng váng, tôi mới phát hiện mình bất tri bất giác đã ngừng hô hấp một lúc lâu.
“Thanh Loan? Thanh Loan!” Huyền Kỳ lay vai tôi không ngừng gọi.
Mũi ê ẩm, hốc mắt cũng nóng lên, trước mắt đều như mờ đi, sau đó, tôi cảm thấy có thứ gì tràn ra khỏi hốc mắt, theo gương mặt chảy xuống
miệng, có vị mặn.
“Thanh Loan, nói gì đi, đừng làm em sợ.” Huyền Kỳ gấp gáp nói.
Nước mắt không thể khống chế chảy ra càng nhiều, thân thể không tự
chủ được mà phát run, tôi đột nhiên tỉnh táo lại, muốn tìm kẻ đầu sỏ,
nhưng quay đầu nhìn quanh, ngoài bốn người chúng tôi, không còn ai khác.
“Mấy con chuột đâu?” Tôi cố gắng làm mình có vẻ bình tĩnh một chút, nhưng vừa mở miệng, giọng nói thật khàn lại hơi run rẩy.
“Đi rồi.” Vu Dương tựa vào cửa nói.
“Tại sao để nó đi!” Tôi kêu to lên, “Tại sao không giết nó!”
Huyền Kỳ kéo tôi, bị tôi hất mạnh ra. Cơn giận trong lòng như cỏ dại
không ngừng lan tràn, khiến tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn Vu Dương, cứ như anh ta cũng là kẻ có tội vậy.
“Gãy cũng gãy rồi, giết nó thì được gì.” Vu Dương lạnh nhạt nói “Lại nói, mấy thứ như thế, không đáng để tôi giết.”
“Thanh Loan, Thanh Loan, cô bình tĩnh một chút.” Thẩm Thiên Huy cũng
chạy đến kéo tôi “Ngồi xuống trước đã, ngồi xuống nghe tôi nói.”
“Tại sao không để Vu Dương ra tay!” Tôi quay đầu lại, bắt đầu chuyển
hướng qua anh ta “Còn nói này nói nọ với bọn súc sinh này làm gì! Trực
tiếp thiêu chúng thành tro là được!”
Vu Dương liếc nhìn tôi một cái, quay đầu ra ngoài cửa.
Thẩm Thiên Huy cũng không tức giận, dịu dàng nói: “Tất nhiên Vu Dương có thể thiêu chết chúng, nhưng một khi ra tay, chủy thủ kia của cô cũng sẽ biến thành tro bụi.”
Tôi sửng sốt, nghĩ lại thấy cũng đúng, nhưng lại không cam lòng, nước mắt không ngăn được lại trào ra.
Thẩm Thiên Huy đỡ tôi ngồi lên giường rồi nói: “Mặc dù yêu ma quỷ
quái đều kiêng kỵ thanh chủy thủ này, nhưng rốt cuộc, nó cũng chỉ là một thanh gỗ, cũng không thể chịu được việc bị lửa đốt hay bị côn trùng ăn
mòn. So với việc bị đốt thành tro, lúc này nó chỉ bị gãy thôi, chẳng
phải tốt hơn sao?”
Huyền Kỳ nhặt thanh chủy thủ lên, đưa đến cạnh tôi. Chủy thủ gãy vừa
đúng ngay chỗ nối tiếp giữa chuôi và lưỡi, tôi nhìn, lại không khỏi cảm
thấy khổ sở. Tôi chẳng nghĩ ra được việc chủy thủ bị gãy và bị thiêu rụi thì có gì khác nhau, đối với tôi mà nói, đây là vật mà ông nội để lại,
lúc này đã hỏng, lòng tôi đau như bị khoét một lỗ.
Thẩm Thiên Huy thấy tôi không có phản ứng gì, nghĩ một lát lại nói: “Có phải hai người còn có một người bác không?”
Tôi không biết anh ta đột nhiên hỏi chuyện này có ý gì, cũng không trả lời.
“Có, nhưng hình như ở rất xa.” Huyền Kỳ lại đáp.
“Chúng ta có thể đến vùng núi phụ cận nhà ông ấy để thử vận may.”
Thẩm Thiên Huy nói, lại khiến trong lòng tôi có một chút hi vọng.
Lẽ nào, chủy thủ có thể sửa lại được? Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Anh ta cười cười nói: “Cứ đi thử xem sao, không biết tên kia còn ở đó không.”
“Ai?” Huyền Kỳ hỏi.
“Người đã làm ra thanh chủy thủ này.” Thẩm Thiên Huy tỏ vẻ rất chắc chắn, tôi nghĩ, người đó hẳn là còn ở đó.
Đến lúc này, cảm giác thiêu đốt tận đáy lòng mới đỡ hơn nhiều, trong
tay bỗng chạm phải thứ gì đó mềm mại, cùi đầu nhìn, hóa ra là Diệu Diệu
không biết từ đâu chui ra.
Huyền Kỳ vừa nhìn thấy, liền lập tức chỉ vào đầu cô ấy mà nói: “Cô là đồ sợ chết, vừa rồi trốn đi đâu vậy hả?”
Diệu Diệu không thèm để ý đến cậu, tự mình liếm liếm mép.
“Cái người hay thay đổi kia, nói rõ ràng cho tôi!” Huyền Kỳ vỗ nhẹ trên đầu cô ấy.
Diệu Diệu ngáp dài, xoay người nằm bẹp xuống, đi ngủ.
Bị cái ngáp này ảnh hưởng, tôi cũng thấy mí mắt mình nặng trĩu, thế
nhưng lúc này trời đã tờ mờ sáng, thuyền cũng sắp cập bến rồi.
Ở quãng đường tiếp theo, tôi và Huyền Kỳ đều trong trạng thái buồn
ngủ, bất kể đi đến đâu, chỉ cần dừng lại ở đâu, mí mắt liền dính sát vào nhau. Vu Dương và Diệu Diệu không biết đi đâu rồi, mãi cho đến khi
xuống máy bay cũng không thấy bọn họ đâu.
Về đến nhà đã là ban đêm, hai chúng tôi tắm rửa qua loa, sau đó lập tức nhào lên giường, ngủ đến trời đất quay cuồng.
Tôi tỉnh lại là vì nóng, mở mắt ra, hóa ra trước khi ngủ quên kéo rèm cửa sổ, cũng không mở điều hòa, ánh mắt trời rọi vào hơn nửa gian
phòng. Quạt trần trên đỉnh đầu xoay vù vù, ngoài cửa sổ cũng rất ồn ào,
tôi lấy chiếc quạt tay đầu giường khẽ quạt, dang tay dang chân nằm trên
giường, hưởng thụ không khí nhàn nhã của mùa hè sau giờ Ngọ*.
(*giờ Ngọ: khoảng thời gian từ 11:00 tới 13:00 giờ )
“Meo meo—-” có tiếng mèo kêu, tôi nhất thời không kịp phản ứng, cũng không quan tâm.
Đột nhiên có một vật gì đó đen như mực nhảy lên giường, trước mắt tôi là đôi mắt màu lục bích, tôi sợ hết hồn, lăn một vòng, suýt nữa rơi
xuống giường.
“Diệu Diệu!” Lúc này tôi mới ý thức được trước mặt mình là ai.
Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn tôi, xoay người nhảy xuống giường, lại
nhỏm dậy rồi biến thành người, hơn nữa, trên người không hề mặc gì.
Tôi giờ mới hiểu được vì sao cô ấy suốt đường về đều vẫn trong hình
dạng mèo, sau đó lại bắt đầu cảm thấy kì quái, lúc cô ấy nói chuyện với
Vu Dương bên cửa sổ, với cả sau khi cô ấy đuổi theo con ruồi trở về,
quần áo trên người là ở đâu ra.
“Chị ơi, cho em quần áo mặc với.” Cô ấy nhàn nhã nằm bẹp trên giường, đẩy tôi xuống.
Tôi vừa tìm quần áo, vừa nói nghi vấn của mình ra.
“Lấy bừa luôn.” Cô ấy mở to mắt nói “Thấy chỗ nào có quần áo, chộp luôn là được.”
Tôi yên lặng — đúng là một cách hay.
“Chị à, lần này mọi người đi chơi, nhớ mang em theo nhé.” Cô ấy trở mình nói.
“Bọn tôi không phải đi chơi.” Tôi đưa vài bộ quần áo hơi nhỏ qua cho cô ấy “Thử xem có vừa không.”
Cô ấy mặc vào, cũng khá vừa vặn, đứng trước gương soi một lúc lâu.
Bỗng nhiên, một mùi thơm thanh mát truyền đến, cô khụt khịt mũi, chạy
nhanh như chớp ra khỏi phòng.
Tôi đi theo ra ngoài, thấy Thẩm Thiên Huy đang ở ngoài phòng khách cắt dưa hấu, thấy tôi ra, liền đưa cho tôi một miếng.
Tôi không cầm, chỉ hỏi anh ta lúc nào thì đi.
“Mấy cô cậu không đi học à?” Anh ta hỏi “Đừng có gấp, một tháng sau được nghỉ rồi, lúc đó lại đi.”
“Lập tức lên đường đi, tôi sẽ xin phép với trường.” Chủy thủ bị gãy,
tôi cảm thấy rất khổ sở, trong lòng luôn trống rỗng, hận không thể lập
tức lên đường, lập tức tìm người kia sửa lại thanh chủy thủ.
Thẩm Thiên Huy cười cười, cầm miếng dưa hấu cắn một miếng “Cô có thể xin phép với trường, nhưng tôi lại không thể phân thân.”
Lời này khiến tôi cảm thấy có lỗi, đúng vật, sao lại không nghĩ xem
người ta có rảnh rỗi không, có phải bằng lòng đưa tôi đi không.
“Vậy anh nói cho tôi biết chỗ, tôi tự đi.” Tôi nói.
Thẩm Thiên Huy phun hạt ra, cười với tôi: “Tôi biết cô thấy chủy thủ
bị hư, trong lòng không dễ chịu, nhưng đó là ở trong núi, cô chỉ là một
cô bé đi một thân một mình, lại không có đồ phòng thân, cho dù không
đụng phải yêu quái, đụng phải mấy tên liều mạng gì gì đó, tôi làm sao ăn nói với ông nội cô chứ.”
Nghe xong, tôi không biết đáp trả thế nào, quả thật, anh ta nói cũng không sai.
“Vậy để Vu Dương đi cùng tôi đi.” Tôi bỗng nhớ đến Vu Dương.
“Không đi.” Một giọng nói dứt khoát từ chối, chính là Vu Dương.
Chỉ thấy anh ta không biết từ lúc nào đã tựa trên bệ cửa sổ, ngửa
đầu, đang phơi nắng. Tôi phát hiện anh ta đối với mặt trời có một loại
ham mê đặc biệt, cho dù là ánh nắng giữa trưa mùa hạ chói chang, anh ta
cũng có thể ngủ rất thoải mái. Huyền Kỳ suy nghĩ nói, chắc là anh ta
đang hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt.
Thoáng cái mà tất cả các cách đều bị bác bỏ, xem ra, phải đợi đến lúc tôi được nghỉ, mọi người cùng đi vậy.
“Cũng tốt đó Thanh Loan.” Huyền Kỳ ăn dưa hấu nói “Vừa hay nói một tiếng với bác, chúng ta đến nhà bác làm khách.”
Sau đó, cậu lại như chợt nhớ ra điều gì quan trọng, kéo Thẩm Thiên
Huy lại hỏi: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Lúc trên cầu Nại Hà, với cả hôm
qua nữa, anh có dùng một đôi bao tay, rốt cuộc là gì vậy?”
“Cái này à, giống chủy thủ của Thanh Loan, đều là tác phẩm của người
kia.” Thẩm Thiên Huy lau lau tay, từ trong túi lấy ra một đôi bao tay
cho chúng tôi nhìn.
Thoạt nhìn, đây chỉ là một đôi bao tay bình thường, lóng lánh ánh
bạc, cứ như có đính rất nhiều đá quý, giống như mấy bao tay của mấy ca
sĩ hay người mẫu thời trang hay đeo, nhưng vừa chạm vào lại cảm thấy
lạnh lẽo vô cùng, hơn nữa trên bao tay còn đính nhiều móc câu sắc bén,
khó trách lúc trên cầu Nại Hà có thể đánh thành một lỗ hổng lớn trên
người quái vật.
“Nó được làm từ giao tiêu, vừa nhẹ vừa không thấm nước, lại còn được
phủ một lớp giáp của giao nhân, khiến nó bền bỉ vô cùng. Sau khi đeo bao tay này lên có thể tăng sức lực, có thể công cũng có thể thủ.” Thẩm
Thiên Huy giải thích với chúng tôi.
Huyền Kỳ “oa” một tiếng, lại hơi không rõ: “Giao nhân là gì?”
“Là nàng tiên cá đó.” Tôi đã từng được nghe người khác miêu tả về
giao nhân. “Trong sách có nói, ngoài Nam Hải có một loại người cá….hình
như cũng có viết, họ có một loại tơ đặc biệt, và mỗi khi nước mắt họ rơi xuống, đều sẽ hóa thành trân châu.”
Thẩm Thiên Huy gật đầu nói; “Đúng vậy, loại tơ này của họ, chính là giao tiêu.”
Huyền Kỳ lại “oa” thêm một tiếng, cảm thán: “Người này thật thần kỳ, vật như vậy mà cũng làm ra được.”
Thẩm Thiên Huy cười ha ha: “Tên ấy rất thích xem đủ loại tư liệu, lại thích làm mấy vật cổ quái, bất quá, lâu dần, tay nghề càng lúc càng
cao, cho nên mọi người đều gọi tên đó là Xảo Tượng*.”
(*Xảo Tượng: người thợ khéo tay.)
“Vậy thanh chủy thủ này có phải đối với anh ta dễ như trở bàn tay không?” Huyền Kỳ tràn đầy lòng tin.
“Cứ để tên đó thử một chút xem sao.” Thẩm Thiên Huy cũng không dám chắc “Dù sao, đồ do mình làm, muốn sửa cũng không quá khó.”
Nhất thời lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi nhiều, xem ra, chủy thủ quả thật có thể sửa tốt, tôi bắt đầu háo hức muốn đến lúc được nghỉ.