Vu Dương cũng nhìn thấy, đột ngột thu lại quả cầu lửa trên tay, bầy
chuột liền tràn vào khoang thuyền, bao vây chúng tôi. Tôi nhìn thấy dưới chân mình đầy chuột, da đầu cũng hơi tê dại.
Diệu Diệu ở trên giường cong lưng lên, đuôi xù lên như đuôi sóc, kêu to “Meo meo” một tiếng.
Có lẽ là đám chuột này vẫn quen với cuộc sống dưới nước, chưa từng
tiếp xúc qua với con mèo nào nên nghe thấy tiếng kêu đó thì vẫn thờ ơ
như cũ.
Diệu Diệu phô trương thanh thế một lúc, thấy tất cả mọi người không có phản ứng, liền đột nhiên biến mất.
“Diệu Diệu!” Tôi căng thẳng, nghĩ là cô ấy có chuyện gì rồi.
“Trốn đi.” Vu Dương không cần quay đầu lại cũng biết là có chuyện gì xảy ra.
Bỗng nhiên có một con chuột, trợn đôi mắt đỏ như máu xông về phía Vu Dương.
Vu Dương vung tay đúng lúc đỡ được, bóp mạnh vào người nó, con chuột
liền lập tức hóa thành một đống tro, rơi xuống đất từ mấy khoảng trống
giữa mấy ngón tay anh ta.
Đám chuột hơi hoảng, ở những chỗ đống tro kia rơi xuống, bọn chúng
đều liên tiếp tránh né, con chuột vốn đang ngậm chủy thủ kia “chít chít” mấy tiếng rồi bò tới chỗ mấy con chuột đang không ngừng tránh né kia,
ngậm lấy cổ bọn chúng kéo ra chỗ khác. Sau đó, những con chuột khác
nhanh chóng lấp đầy chỗ trống kia.
Người đã chứng kiến cả quá trình như tôi đây liền không khỏi sởn cả gai óc.
Mấy con chuột kia thấy Vu Dương không dễ đối phó liền xông về phía
chúng tôi, Thẩm Thiên Huy đeo đôi bao tay đã dùng trên cầu Nại Hà, nhanh tay hất mấy con chuột đang xông đến ngã trên đất, bọn chúng liền co
giật một lúc rồi chết hẳn.
“Đây là cái gì?” Huyền Kỳ tỏ vẻ vô cùng hâm mộ với đôi bao tay kia liền hỏi.
Thẩm Thiên Huy chưa kịp đáp lời, Vu Dương lại hất văng thêm một con
chuột nữa liền nói xen vào: “Mau nghĩ cách đi, lấy được chủy thủ đã rồi
nói tiếp.”
Vu Dương nhìn quanh, ném ra hai quả cầu lửa nho nhỏ, mở được một phần đất trống. Thế nhưng bọn chuột thật sự quá nhiều, lửa vừa tắt, khoảng
đất trống kia lập tức bị mấy con chuột lấp đầy.
Con chuột ngậm chủy thủ vẫn vững vàng đứng giữa bầy chuột, lạnh lùng nhìn chúng tôi.
“Rốt cuộc là có bao nhiêu con chuột chứ!” Thẩm Thiên Huy phải lo cho ba người cùng lúc, dần dần thở hơi gấp.
Tôi quay đầu nhìn quanh, chợt phát hiện mặc dù có rất nhiều chuột
xông về phía chúng tôi nhưng dường như chỉ hướng về phía Thẩm Thiên Huy
và Huyền Kỳ, thậm chí, có mấy con chuột vốn đang vây quanh tôi không
biết từ lúc nào đã lui ra chỗ khác.
Tôi thử đi qua hai bước, chân vừa mới nhúc nhích đã nghe bên tai có người bảo tôi cẩn thận.
Chỉ thấy từ đám chuột kia có một con chuột đang xông về phía tôi.
Thẩm Thiên Huy lúc này đang bị ba bốn con chuột quấn lấy, không thể
thoát thân, phật châu ngọc của Huyền Kỳ cũng không sử dụng được, vừa
phải lấy tai nghe quấn làm hai thành roi rồi quất lung tung, vừa khẩn
trương nhìn tôi.
Tôi theo bản năng muốn né qua một bên nhưng không biết tại sao, con
chuột kia chạy được nửa đường đột nhiên lại lui về sau một chút.
Huyền Kỳ cũng nhìn thấy, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vội gọi Vu
Dương: “Nhanh đến xem có chuyện gì, con chuột hình như sợ Thanh Loan.”
Vu Dương ném ra hai quả cầu lửa, vọt qua, tôi chỉ vào dưới chân mình
cho anh ta nhìn. Anh ta nhìn thấy cũng hơi ngạc nhiên, đánh giá tôi từ
trên xuống dưới.
“Này, nhanh lên đi, có biết lí do tại sao không?” Lúc này, áp lực gần như tập trung hết lên người Thẩm Thiên Huy.
Vu Dương giúp anh ta một tay, rồi lại quay lại hỏi tôi vừa nãy có
chuyện gì xảy ra, tôi khoa tay múa chân kể lại, anh ta lại xem xét tôi
một lần, đột nhiên mắt hơi sáng lên, đưa tay, xõa mái tóc đuôi ngựa của
tôi ra.
Tôi bị hành động đột ngột này của anh ta làm hết hồn, vội vàng đè lại mớ tóc đang bay tứ tán.
Vu Dương kéo tay tôi xuống “Đừng, bọn nó sợ tóc.”
Nghe lời này của anh ta, Huyền Kỳ bắt đầu hối hận tại sao mình không nuôi tóc dài (=)))) )
Vu Dương đứng cạnh tôi, một tay nâng quả cầu lửa, một tay khoác lên
vai tôi nói: “Đi từ từ về phía trước, tôi nghĩ cách lấy chủy thủ về.”
Thân thể của anh ta rất gần, dường như không có khe hở với thân thể
tôi, mũi tôi ngửi được một mùi hương dễ chịu nhàn nhạt, cứ như là mùi
thơm của chăn sau khi phơi dưới ánh nắng mặt trời. Mặt tôi liền như bị
đốt cháy, ngay cả lỗ tai cũng nóng hừng hực, cổ họng hơi khô khốc, tim
đập “thình thịch” cứ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Đi đi, không phải sợ.” Anh ta nhẹ nhàng đẩy tôi.
Tôi bình tĩnh lại, kéo tóc ra trước ngực, bắt đầu bước đi.
Dọc theo đường đi, mấy con chuột trước mặt liền rối rít tản ra, đi
được một lúc, một con chuột nhào lên từ phía sau hoặc bên hông cũng bị
Vu Dương đốt cho cháy thành than, không bao lâu sau, tôi liền đi đến
trước mặt con chuột đang ngậm chủy thủ.
Con chuột này cũng không sợ, tôi vẫn cứ thẳng lưng đứng đó, lúc này, ngoài khoang thuyền bỗng vang lên tiếng cười.
Vu Dương sửng sốt, ngay sau đó vươn tay về phía con chuột kia.
“Tao khuyên mày tốt nhất đừng đụng đến nó.” Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Trong bóng tối, dần xuất hiện một con chuột lớn đi dến, thân cao
chừng một mét rưỡi, lông ngắn màu đen xám dán chặt lấy thân thể, tuy
nhiên điều buồn cười chính là, nửa thân dưới của nó lại đang mặc một cái quần đi biển đủ màu.
“Tao biết mày lợi hại” nó nói “Chỉ là, chúng mày tốt nhất nên biết
điều một chút, nếu không, Tiểu Bàn chỉ cần cắn nhẹ thôi là bảo bối này
liền gãy làm đôi ngay.”
Lúc này bầy chuột đã ngừng tấn công, đều quay đầu nhìn về phía con chuột to này.
“Bạch Nhận là chủ nhân của mày?” Vu Dương từ sau lưng tôi đi ra hỏi.
Con chuột lớn gật mạnh đầu:”Chủ nhân chưa hoàn thành tâm nguyện, tao tới để hoàn thành!”
Xem dáng vẻ nhân nghĩa của nó, lại thêm cái quần đi biển trên người
nó, tôi suýt nữa bật cười, lại nghe thấy tiếng “phụt” ở sau lưng, có lẽ
là Huyền Kỳ đã nhịn không nổi.
“Cười cái gì mà cười!” Con chuột lớn cảm thấy bị sỉ nhục, quát to.
Sau đó, nó vung chân trước lên, đàn chuột liền lập tức rút lui sạch sẽ, chỉ để lại con chuột đang ngậm chủy thủ.
Thẩm Thiên Huy thở phào nhẹ nhõm, cùng Huyền Kỳ chạy đến cạnh chúng tôi,
Con chuột lớn cố sức trừng đôi mắt nhỏ xíu của nó, dùng tiếng nói
chói tai kêu lên: “Mau đưa đồ mà chủ nhân muốn chúng mày giao ra đây!”
“Ngài Chuột à, không có mang theo trên người, làm thế nào đây?” Thẩm Thiên Huy cũng nghẹn cười, vừa chắp tay vừa nói.
“Không được gọi tao là chuột!” Con chuột lớn hiển nhiên vô cùng không thích xưng hô này “Gọi tao là ngài Răng Nhọn!”
“Được được.” Thẩm Thiên Huy vội đổi lại, “Ngài Răng Nhọn, thật sự xin lỗi, đồ thật sự chúng tôi không mang theo, vốn là đã nói với chủ nhân
mấy người rồi, chờ hai ngày nữa chúng tôi mới đưa được.”
Đôi mắt của con chuột lớn chuyển động, cười ha ha nói: “Mày tưởng tao là đồ ngu ư, nói như vậy ai tin đây? Nhanh lên đi, nếu không, tao để
cho Tiểu Bàn ra nói chuyện!”
“Đừng đừng.” Thẩm Thiên Huy làm ra vẻ đáng thương, “Ngài Răng Nhọn à, thật mà, chúng tôi đâu dám lừa gạt ngài chứ!”
“Vậy sao….” Con chuột lớn trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên chỉ vào Vu
Dương nói: “Này, khoan nói tới vật đó đã, giờ tao phải giết tên này để
trả thu cho chủ nhân tao!”
Vu Dương trầm mặt xuống, vừa định ra tay, lại bị Thẩm Thiên Huy đè lại.
“Ngài Răng Nhọn à, tôi đây đối với ngài là hết lòng, kính nể vô
cùng.” Anh ta cúi người thật sâu, sau đó xoay chuyển: “Nhưng, ngài thông minh như vậy, sao có thể phạm phải cái sai lầm cấp thấp như thế?”
Con chuột lớn nhảy dựng lên: “Tao mà phạm sai lầm chắc? Tôi không bao giờ sai, mày nói nhảm, tao muốn giết mày!”
“Ngài hãy bình tĩnh chớ nóng, bình tĩnh chớ nóng.” Thẩm Thiên Huy lại trấn an.
Tôi với Huyền Kỳ dần bình tĩnh lại, cũng không lo lắng nó sẽ giết ai, chỉ tò mò xem Thẩm Thiên Huy sẽ nói gì.
“Mày nói đi, nói không rõ ràng tao giết mày!” Con chuột nói với Thẩm Thiên Huy.
Thẩm Thiên Huy lại khom người chào rồi nói: “Ngài bình tĩnh đi, ngài với chủ nhân ngài, ai lợi hại hơn?”
Con chuột lớn suy nghĩ sơ rồi nói: “Tất nhiên tao không bằng rồi.”
Thẩm Thiên Huy gật đầu: “Bản lĩnh của chúng tôi ngài cũng thấy rồi, ngay cả mấy trăm tên bộ hạ của ngài cũng không thể ứng phó.”
Con chuột lớn cũng gật đầu, tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
Thẩm Thiên Huy lại nói: “Cho nên, nếu bản lĩnh của ngài không bằng
chủ nhân ngài, bản lĩnh của chúng tôi không bằng ngài, như vậy, cho dù
anh ta có lợi hại, chúng tôi có tài đức gì có thể giết chủ nhân ngài
chứ?”
Con chuột lớn suy nghĩ một lúc lâu, mới chần chờ nói: “Như vậy….như vậy….”
“Đúng, kẻ giết chủ nhân ngài chắc chắn là kẻ khác.” Thẩm Thiên Huy
xen ngang lời nó, nói năng hùng hồn đầy lí lẽ “Ngài thật sự là đoán
chuyện như thần, tôi đây thật bái phục.”
Nghe lời này, vẻ mặt con chuột lớn liền hòa hoãn.
Thẩm Thiên Huy tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Ngài nghĩ xem, bản lĩnh
của anh ta, ngài cũng đã thấy, đơn giản là phóng ra một đốm lửa, mà vết
thương trên người chủ nhân ngài lại không phải là do bỏng, tôi nghĩ,
điều này ngài đã biết.”
“Ừm.” Con chuột thuận thế gật đầu.
“Cho nên mới nói, điều này chứng minh, kẻ giết chủ nhân ngài nhất
định là một cao thủ, không phải là vô danh tiểu tốt như bọn tôi vậy.”
Thẩm Thiên Huy tiếp tục ba hoa “Mà cao thủ, phải là dạng gần bằng đại
nhân mới có thể đối phó, chúng tôi để tên đó nhét kẽ răng cũng không đủ
nữa là.”
Được nịnh hót nhiều như thế, con chuột lớn bắt đầu tỏ vẻ đắc ý.
“Cho nên…ngài nghĩ xem….” Thẩm Thiên Huy nhân cơ hội van xin “Cao
nhân giống như ngài vậy, cần gì làm khó chúng tôi chứ, không bằng…”
“Ừm.” Con chuột lớn gật đầu “Nhóc con, mày tên gì? Rất thông minh,
hợp ý tao, không bằng ở lại bên cạnh tao đi. Chủ nhân đã chết, người làm chủ chính là tao, cam đoan sẽ không bạc đãi mày.”
Mấy lời này vừa nói ra, Thẩm Thiên Huy liền chết lặng, há hốc mồm
“Chuyện này…chuyện này…” cả buổi trời, lại không biết đáp lời ra sao.
Huyền Kỳ đã sớm muốn lăn ra cười, Vu Dương cũng quay đầu qua hướng khác, không nhịn được muốn cười.
“Ngài Răng Nhọn.” Tôi thấy tình hình không tốt, liền ra vẻ thục nữ
hành lễ “Người anh này của tôi tất nhiên là đồng ý ở lại bên cạnh ngài,
chỉ là, mấy người chúng tôi còn thù lớn chưa trả, chờ chúng tôi tự tay
đâm kẻ thù sẽ trở lại phụng dưỡng ngài.”
Hiện trường ai cũng yên lặng, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn tôi.
Tôi cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nhìn bọn họ, cố gắng làm giọng mình có vẻ thành khẩn: “Tâm trạng chưa trả được thù, ngài nhất định hiểu rõ, xin
cho chúng tôi đi.”
Vừa nói xong, thấy con chuột lớn kia ngây người thật lâu, sau đó lại
nghẹn ngào: “Tốt, rất tốt. Tiểu Bàn, trả đồ lại cho mấy người họ đi.”