Cửu Biện Liên

Quyển 1 - Chương 6: Tao vẫn luôn theo sau mày

“Thẩm Thiên Huy! Vu Dương!” Tôi cảm thấy rất sợ, không nhịn được kêu lên “Hai người ở đâu?”

Dĩ nhiên, không có hồi âm, đồng thời, bài đồng dao cũng dần nhỏ dần, rồi biến mất.

“Chị ơi, chị muốn tìm hai anh trai kia sao?” Một giọng nói non nớt từ đầu truyền ra, là một cô bé, đang đứng ngay cạnh đầu tôi, cười hì hì
cúi người hỏi.

“Em giúp chị tìm họ, chị cho em cái này được không?” Nó thấy thanh chủy thủ bên tay tôi, có vẻ rất thích.

“Đừng đụng vào!” Tôi vùng vẫy, cảm thấy thân thể dần hồi phục, nhưng
vẫn không thể nhúc nhích, chỉ hơi động đậy được một chút, ngón tay cũng
không thể cầm nắm, đành trơ mắt nhìn nó lấy chủy thủ đi.

Thế nhưng, cảnh tượng trong dự đoán lại không xuất hiện. Cánh tay tái nhợt lại không hề chạm đến thanh chủy thủ, mà bắt vào khoảng không.

Nó hoảng hốt, nghi ngờ nhìn nhìn tôi, lại nhìn thanh chủy thủ, rồi nhìn lại tay mình.

Tôi cũng trợn tròn mắt, mấy yêu ma quỷ quái trước đây đều rất sợ
thanh chủy thủ này, thường tự động tránh né, nếu bị đánh trúng, liền hóa khói rồi tan biến, thế nhưng đứa bé này lại không sợ, muốn cầm lấy, lại không thể cầm được, thanh chủy thủ cứ như đã trở thành một đồ vật bình
thường. Lẽ nào, chủy thủ đã không còn hiệu lực? Bùa hộ mệnh cũng có hạn
sử dụng sao?

Đang suy nghĩ, tôi chợt phát hiện thân thể đã dần có thể tự do hoạt
động, mặc dù các đốt ngón tay còn cứng ngắc, nhưng cũng còn hơn nằm cứng đờ trên đất. Tôi ngồi dậy, nhìn thấy thân thể Huyền Kỳ đang nằm cách đó không xa, lòng không khỏi căng thẳng, không biết Thẩm Thiên Huy và Vu
Dương thế nào rồi, có bị tìm được hay không. Tôi cất chủy thủ vào lại
bên hông, cố xoa xoa chân, dõi mắt trông ra xa, lớp sương mù rất mỏng,
không ảnh hưởng đến sức quan sát của mắt, nhưng cũng không thấy hai
người kia ở đâu.

Cô bé kia hình như hơi sợ hãi, nhỏ giọng khóc, nức nở muốn về nhà.

“Nhà em ở đâu?” nhìn dáng vẻ nó thật sự đáng thương, tôi liền không nhịn được hỏi.

Nó dừng lại một lúc để suy nghĩ, sau đó lại gào khóc lên: “Không biết….”

Tôi cũng không biết cách dỗ dành trẻ nhỏ, muốn an ủi, lại không biết
phải nói gì. Đang lúc tay chân tôi luống cuống, Huyền Kỳ bỗng nhiên nhúc nhích.

Lông mi cậu run rẩy mấy cái, sau đó mở mắt. Cậu thở một hơi dài, sau
đó từ từ quay sang đối diện tôi, suy yếu nói: “Thanh Loan, đỡ em đứng
lên được không?”


Tôi ngẩn người. Trò chơi kết thúc rồi sao? Nếu như đã kết thúc, vậy Thẩm Thiên Huy đâu? Vu Dương đâu?

“Cả người em không còn sức lực nữa. Chị đến đỡ em đi.” Cậu thấy tôi không nhúc nhích, liền nói.

Tôi bừng tỉnh, đi về phía cậu.

Lúc này, cô bé kia đã dần nín khóc, gương mặt còn đầy nước mắt, nhìn
thẳng về phía Huyền Kỳ, đờ đẫn nói: “Chị ơi, người đó biết nhà em ở
đâu….”

“Hả?” tôi hết hồn xoay đầu lại nhìn nó, cho là mình nghe lầm.

“Chị đang nói chuyện với ai vậy?” giọng nói Huyền Kỳ bỗng vang lên, tôi không khỏi quay sang nhìn cậu một cái.

“Thì là….” quay đầu lại lần nữa, cô bé đã biến mất, tôi trợn mắt há
mồm một lúc lâu “Hồi nãy có linh hồn của một bé gái….vừa nãy….”

“Em chả thấy đâu.” Cậu vươn tay với tôi.

Khi cầm lấy cánh tay kia, tôi không nhịn được khẽ run rẩy —- lạnh quá, lạnh như băng ấy.

“Hai người kia đâu?” cậu khó khăn ngồi dậy, hỏi.

“Không biết.” tôi lắc đầu, đồng thời vắt nước trong quần áo ra, muốn khiến mình khô ráo hơn một chút.

Khắp nơi đều là cánh đồng hoa cải dầu kéo dài, mặc dù khác với ánh
mặt trời rạng rỡ trong mộng, bầu trời nơi này chỉ mang một màu xám xịt,
nhưng tôi cảm thấy đây chính là nơi mà tôi đã mơ thấy, khắp nơi đều là
một màu vàng tiên diễm của hoa cải dầu — thật sự hơi kì dị.

Một cơn gió thổi qua, tôi lạnh đến ôm chặt lấy bả vai, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm nhè nhẹ trong không khí.

“Huyền Kỳ, em có ngửi được mùi gì không?” tôi hít hít mũi.

Huyền Kỳ cũng khụt khịt, lắc đầu.

Lại một cơn gió thổi qua, mùi thơm càng nồng hơn, ngọt ngào như mùi
hoa quế, còn hơi có mùi tanh. Tôi hít hít mũ, bỗng nhiên bị sặc, cổ họng liền đau rát, tôi ho khan một lúc, đầu càng lúc càng choáng váng.

Lúc ngã xuống, tai tôi vang lên mấy tiếng ong ong, thấy Huyền Kỳ đột nhiên đi đến nói gì đó, nhưng tôi không nghe thấy.

Trời đất quay cuồng, trên người như có kim châm, bắt đầu đau đớn, lúc đầu chỉ như bị kim may quần áo chích một cái, dần dần, toàn thân đều
như có vô số cây kim không ngừng ghim xuống, đau tận tim gan.

“Đưa hồn của mày cho tao đi.” Lần này, Huyền Kỳ đi đến nói bên tai tôi.

Đây không phải Huyền Kỳ, vậy là ai? Tôi không còn sức lực nhìn nữa,
nằm nghiêng, cuộn thân thể, cắn chặt môi, một lúc sau liền cảm thấy
trong miệng tràn ra vị mặn.

Vu Dương đâu? Vu Dương ở đâu? Đang suy nghĩ, tôi đột nhiên nghe một
tiếng hét thảm, có thứ gì ngã cạnh tôi, sau đó, tôi cảm giác có người
đang vỗ lưng tôi, từ nơi đó tràn vào một dòng nước ấm, lan tràn khắp
toàn thân, rét lạnh dần được xua tan, đau đớn cũng mất.

“Đỡ hơn chưa?” Là Thẩm Thiên Huy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, nhìn bên cạnh, Huyền Kỳ đang nằm đó không nhúc nhích.

“Là cái thứ trên cây kia dùng thân thể của Huyền Kỳ.” Thẩm Thiên Huy
vừa đỡ tôi ngồi dậy vừa nói “Bị tôi đánh một cái, lui về trên cây rồi.”

“Vu Dương đâu?” tôi hỏi.

“Không rõ nữa.” anh ta nói, đánh giá tôi một lúc “Sao toàn thân cô ướt nhẹp vậy?”

“Mưa to mà.” tôi cúi đầu nhìn xuống, may là áo thun sẫm màu, không đến mức lộ thân thể.

“Mưa to sao?” vẻ mặt anh ta tỏ vẻ nghi ngờ, “Nơi này sao? Lúc nào?”

Tôi sửng sốt, kể lại chuyện trước khi gặp anh ta kể lại một lần, cũng hỏi anh ta núp ở đâu.

Anh ta phẩy phẩy giấy vàng trong tay: “Độn ảnh, tức là ẩn thân đó.
Tôi chạy một đoạn, không tìm được nơi để trốn, liền cảm thấy cái cây này là mấu chốt, liền ẩn thân chạy về đây, luôn luôn ở dưới gốc cây này,
không hề thấy trời mưa.”

Giấy vàng hình chữ nhật, có vẽ mấy hình vẽ màu đỏ, tựa như tranh lại
tựa như chữ, từ từ biến thành tro bụi trong lúc anh ta nói chuyện.

“Trên cây là thứ gì vậy?” tôi hỏi.

Anh ta suy nghĩ một lúc nói: “Tốc độ nhanh quá, không thấy rõ, nhưng
tám chín phần là thứ trong cái động đó. Tôi cũng không hiểu sao nó lại
có thể núp vào thân thể Huyền Kỳ, mãi đến lúc cô ngã xuống, tôi mới thấy chuyện không ổn, vừa nãy là sao vậy?”

“Lúc nãy tôi nghe một mùi thơm, sau đó đầu choáng váng, cả người đều
đau. Anh có ngửi thấy không?” Tôi tiếp tục vắt nước trong quần áo, cảm
giác ẩm ướt thật khó chịu.

“Không nghe thấy gì cả.” anh ta lại lấy ra một tờ giấy vàng, quơ quơ, tờ giấy liền bén lửa “Hơ lửa sưởi ấm nào.”

Nói rồi, ném giấy xuống đất, ở đó lập tức xuất hiện một đống lửa.

Lửa bốc lên làm tôi sợ hết hồn, cũng không băn khoăn tại sao mưa to
và hương thơm kia đều nhằm vào tôi, chỉ cảm thấy thật thần kỳ: “Sao biến ra hay vậy? Ma thuật sao?”

Anh ta cười cười: “Là pháp thuật nhập môn phù chú Ngũ Hành.”

“Xin hỏi lệnh sư là ai vậy?” tôi nói đùa, còn học phim võ hiệp ôm quyền.

Anh ta không cười, nhìn tôi vài giây “Là cụ ông, ông nội của hai người.”

Mấy lời này khiến tôi ngừng cười, yên lặng một lúc lâu, không biết
nên nói gì. Đang lúc lúng túng, bỗng nhiên gió lớn nổi lên, xen lẫn là
mấy hạt cát làm mặt tôi đau rát.

Đống lửa trên đất nhanh chóng bị thổi tắt, tôi nhắm mắt lại, cảm thấy hô hấp dần khó khăn.

Gió càng lúc càng lớn, trên đầu bỗng dưng đau nhói, tôi hơi mở mắt
ra, chỉ thấy trong gió không phải là hạt cát nữa, mà là mấy tảng đá lớn
nhỏ trong suốt như pha lê, nhìn sang Thẩm Thiên Huy, cũng đã bị va đập
đến mức thái dương sưng thành xanh tím. Anh ta lôi tôi ra phía sau, lấy
ra hai tờ giấy vàng, đứng thẳng trong gió, vươn tay làm thành hình chữ
đại.

“Tường đồng vách sắt, phòng thủ kiên cố, đi!” anh ta quát to một tiếng, gió liền ngừng lại.

Nhìn kĩ, cũng không phải là gió ngừng thổi, mà là hai tay anh ta đã
khởi động một tấm chắn màu trắng, mấy viên đá bắn tới đều bị dội ra thật xa. Đang định sợ hãi than thở, nhưng thấy trên trán anh ta đổ đầy mồ
hôi, hai tay khẽ run, không khỏi cảm thấy, tình huống lúc này không khả
quan mấy, cũng không dám nói gì nữa.

“Còn một người nữa đâu? Còn một người nữa đâu?” trong trận gió mạnh,
đứa bé mà chúng tôi đã nhìn thấy trong động kia đang bay lơ lửng, vây
quanh nó là vô số viên đá, nó cất giọng khàn khàn hỏi.


“Con quái vật này….” Thẩm Thiên Huy rít lên mấy chữ.

Làm sao đây? Cứ như thế cũng không phải cách, tôi nhận ra, anh ta đang cố hết sức.

“Nói mau, ở đâu rồi!” đứa bé kia gào lên, mấy viên đá bắn về phía này rào rào như mưa.

Tay Thẩm Thiên Huy run càng dữ đội, thậm chí còn lui về sau một bước. Ngay lúc đó, tôi thấy có một bóng dáng dần hiện ra sau lưng đứa bé kia.

Là Vu Dương! Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.

“Ta ở đây, vẫn luôn theo sau mày.” Anh ta lơ lửng trong gió, quần áo và đầu tóc lại không hề nhúc nhích.

Đứa bé hoảng hốt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, âm trầm nói: “Ồ, hóa ra là ở đây.”

Sau đó, nó xoay người, trong tay xuất hiện một dây thừng tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, đầu khác đang trói hồn phách của Huyền Kỳ.

Gió dần yếu đi, cũng không còn đá bay đến nữa, Thẩm Thiên Huy người
đầy mồ hôi, thở hồng hộc ngã trên đất: “Anh mà đến chậm một bước, sẽ
phải nhặt xác thay chúng tôi rồi.”

Vu Dương liếc nhìn chúng tôi một cái, biết không có gì đáng ngại,
liền nói với đứa bé kia “Ly Hồn hương thì không nói đi, chủ nhân của mày còn rất chịu khó trút hết vốn liếng, ngay cả Ky Hồn tác* cũng đưa cho
mày.”

(*Ky Hồn tác: dây thừng bắt hồn)

“Bớt nói nhảm đi!” Đứa bé kia kéo hồn phách Huyền Kỳ đến bên cạnh “Đưa huyết liên cho tao, nếu không tao ăn nó.”

“Ăn đi.” Vu Dương đáp xuống đất, chẳng buồn để ý nói “Mày có bản lĩnh thì ăn hết đi, dù sao tên nhóc này cũng vô dụng với tao.”

Đứa bé kia cười hắc hắc: “Được, tao đây sẽ không khách khí, giết chúng mày rồi đoạt huyết liên.”

Vừa nói xong, thì một thứ gì đó màu đen nhánh liền cuộn vào sợi dây nó đang nắm trên tay, nó kêu thảm, sợi dây liền rơi xuống.

“Tao nói, nếu mày có bản lĩnh này.” Vu Dương cũng đang cầm một thứ như thế trong tay, nhìn kĩ, hóa ra là một ngọn lửa đen.

“Mày…mày là ai?” đứa bé kia nhanh chóng lùi về sau, dùng cái tay khác dập tắt ngọn lửa, mấy tảng đá bay quanh người càng dày đặc.

Động tác đó hiển nhiên không có tác dụng, lửa không bị dập tắt, mặc
dù chỉ nhỏ cỡ một trái banh, nhưng vài giây sau, tay đã bị cháy sém
thành màu đen. Bên tai đều là mấy tiếng kêu thảm thiết thê lương, mấy
tảng đá xung quanh nó rơi xuống, mà nó cũng không thể bay lơ lửng trên
không trung được nữa, mà là lăn lộn trên mặt đất.

Tôi nghĩ, không bao lâu nữa, nó sẽ bị đốt thành tro.