Một cơn gió thổi qua, tiếng lá cây ma sát vào nhau như tiếng nức nở, quanh quẩn bên tai.
Thi thể của đứa bé kia thay đổi, màu da dần chuyển sang bình thường,
đồng thời, tứ chi khô quắt như được thổi hơi vào, dần trở nên đầy đặn,
cuối cùng, liền biến về hình dáng một đứa bé đáng yêu nở nang. Sau đó,
nó chậm rãi quay đầu về phía chúng tôi, một bên đầu nó có một lỗ hổng
lớn, lộ ra xương sọ và não bên trong, cũng là màu xám.
Sau đó, nó mở choàng mắt, đôi mắt đen nhánh, ánh mắt trong suốt.
Thẩm Thiên Huy hơi động đậy, tay vừa giơ lên, đã bị Vu Dương kéo lại.
Nó nở nụ cười trong sáng với chúng tôi — cứ như bao đứa bé đáng yêu
khác, hai má trắng trắng tròn tròn ửng hồng, mắt sáng ngời, tứ chi chắc
nịch, thỉnh thoảng lại duỗi chân, duỗi tay, phát ra mấy âm tiết vô
nghĩa, thoạt nhìn vô cùng đơn thuần vô hại.
Nhưng bởi vì quá trình chuyển biến kia, lại thêm vết nứt mở trên đầu
nó, mọi thứ đều có vẻ kì dị vô cùng, cho dù vốn đã nhìn quen ma ma quỷ
quỷ, tôi vẫn sợ đến cổ họng như bị thít chặt, Huyền Kỳ đứng cạnh nắm
chặt tay tôi, tay cậu vừa ẩm vừa lạnh.
Bầu trời đằng xa màu xanh nhạt, dường như không mây, nhưng bầu trời
phía trên chúng tôi đã bị tán cây che lại, chẳng những không cảm giác
được sự ấm áp của mặt trời, mà ngay cả ánh sáng, cũng dần mờ ảo. Xung
quanh dần hiện lên một lớp sương mờ, cứ như một lớp lụa trắng. Chỉ một
lát sau, lớp sương dần dày lên, tất cả cảnh vật xung quanh đều không
thấy nữa, đứng trong mớ hỗn độn trắng toát này, tôi đột nhiên cảm thấy
bối rối hơn bao giờ hết.
Trên tay tôi đột nhiên đau đớn, thì ra là móng tay của Huyền Kỳ bấm vào, Vu Dương lại không hề phản ứng gì.
“Đứng tại chỗ đừng nhúc nhích.” Anh ta nhẹ nhàng nói.
Rất nhanh, sương mù dần nhạt đi, lúc tôi dần nhìn thấy bốn phía xung
quanh, tôi kinh ngạc đến trống rỗng cả đầu óc —cây hòe vẫn đứng sừng
sững, nhưng tất cả những thứ khác trong viện nhỏ này, đều đã không còn,
bên ngoài khu vực dưới tán cây, là một cánh đồng hoa cải dầu hệt như
trong mơ, không có điểm dừng.
“Em trai nhỏ, ném bóng nào, rơi xuống đất nở hai mươi mốt đóa hoa….” đồng dao lại vang lên, truyền đến từ đằng xa.
“Chị mơ thấy như vậy à?” Huyền Kỳ khẽ hỏi tôi.
Tôi gật đầu, cảm thấy bài đồng dao kia càng lúc vang cần gần, càng lúc càng lớn.
“Cũng không ít.” Vu Dương nhìn đằng xa nói.
Theo ánh mắt anh ta nhìn sang, phát hiện từ đường chân trời có một
làn khói trắng. Nếu nhìn kĩ, đó là linh hồn của rất nhiều đứa bé, nhỏ
thì khoảng ba bốn tuổi, lớn hơn thì có tám, chín tuổi. Có đứa cười,có
đứa hét lên, có đứa lại đuổi đánh,có đứa lại hát đồng dao, náo nhiệt vô
cùng, chạy dần về phía chúng tôi.
Chỉ trong vài giây, đám trẻ này đã chạy đến trước mặt chúng tôi. Vẻ ngoài của chúng đều rất bình thường, tất cả đều rất vui vẻ.
“Chị ơi, chơi trốn tìm với chúng em được không?” Một bé trai ngửa đầu hỏi tôi.
“Đừng trả lời.” Thẩm Thiên Huy vội nói “Nếu nghe có người gọi tên sau lưng, cũng đừng quay đầu lại.”
Nhưng lời này dường như đã nói chậm mất rồi, bởi vì một giây trước đó, tôi nghe một giọng nói rất nhỏ rất khẽ đang gọi Huyền Kỳ.
Cậu đang vô cùng khẩn trương, trong đầu vốn không nghĩ được gì, nghe
tên mình, theo bản năng liền quay đầu lại. Ngay lúc đó, tôi thấy dương
hỏa* trên vai cậu vốn đang bừng cháy liền chập chờn, sau đó “phụt” một
tiếng bị dập tắt. Một hồn phách màu trắng chậm rãi bay ra từ trên thân
thể cậu, bồng bềnh bay về phía mấy cành cây trên cao của cây hòe, sau
đó, ánh mắt cậu liền trống rỗng, ngã thẳng xuống đất.
(*dương hỏa: ngọn lửa tồn tại song song với linh hồn con
người, khi con người chết đi/hồn phách không còn trong cơ thể, ngọn lửa
đó cũng tắt)
“Huyền Kỳ!” Tôi vội tiếp được thân thể cậu, dù biết là phí công, nhưng vẫn không nhịn được kêu một tiếng với hồn phách kia.
“Chẳng lẽ ông cụ chưa từng nói với hai người những lúc như thế không thể quay đầu lại sao?” Vu Dương thong thả nói.
“Mau đưa hồn em tôi trở về.” Tôi nghĩ, sao anh ta không giải quyết
nhanh mấy thứ này, mà lại nhàn nhã đứng đó cười nhạo nhìn chúng tôi.
Trên cây đột nhiên vang lên một tràng cười, chỉ một lát sau, mấy đứa
bé đều yên tĩnh lại. Tôi ngẩng đầu, nhưng trừ mấy tán lá cây rậm rạp,
không thấy gì khác.
Vu Dương đứng không nhúc nhích, Thẩm Thiên Huy thì giúp tôi đặt thân thể Huyền Kỳ ngay ngắn lên mặt đất.
“Mọi người cùng chơi đi.” Giọng nói trên cây cũng là tiếng trẻ con.
“Mày muốn chơi gì? Chơi thế nào?” Vu Dương hỏi.
Yên lặng một lúc, giọng nói kia đáp: “Chơi trốn tìm đi. Tao chơi với
chúng mày, tao là người tìm. Nếu như chúng mày thắng, tao sẽ trả lại
người trên cây này cho chúng mày.”
“Mày sẽ không gian lận chứ?” Vu Dương cười cười.
“Tất nhiên là không!” Giọng nói lại vang lên, dường như cảm thấy bị
xem thường “Chuẩn bị xong chưa? Tao đếm đây, đếm tới một trăm sẽ đi
bắt.”
Bọn nhỏ hoan hô, chạy tứ tán.
Vu Dương nhìn nhìn tôi, lại nhìn Thẩm Thiên Huy “Tìm đại chỗ nào trốn đi. Nhưng nhớ kỹ, bất kể nghe được tiếng gì, cũng không được quay đầu
lại!”
“Một….hai….” giọng nói rất chậm, nhưng lại rất vang, như truyền đến từ trên không, quanh quẩn trong không gian trống trải.
Thẩm Thiên Huy quay đầu chạy như điên, tôi lại chạy về một hướng
khác, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, vừa chạy, vừa tìm xem có nơi nào
có thể trốn được không. Tôi lại dường như không nghe được tiếng Vu Dương chạy, nhưng tôi cũng không muốn để ý nữa, trong đầu chỉ toàn tự nhủ,
không thể bị tìm thấy, không thể bị tìm thấy.
Cánh đồng hoa cải dầu mọc san sát, cao hơn bắp chân, tôi chạy khá vất vả, hơn nữa dù chạy thế nào, âm thanh kia vẫn vang vọng trên đỉnh đầu,
mỗi số được đến ra, trái tim liền như đập mạnh hơn một cái, tôi cảm thấy hô hấp càng lúc càng dồn dập, chân càng ngày càng nặng, nhưng lại không dám dừng, chỉ đành nhắm chặt hai mắt, cắn răng kiên trì chạy.
Dưới chân bỗng nhiên bị vấp thứ gì đó, tôi còn chưa kịp phản ứng đã
bị ngã văng ra, lúc ngã xuống lại không thấy đau, nhìn kỹ, nơi này lại
có một khoảng đất trống, ở đó có một đống cỏ khô, lớn như một chiếc xe
bus nhỏ vậy, bên cạnh cũng có mấy bó cỏ khô nằm rải rác, thứ vừa rồi làm tôi bị vấp, chính là một bó cỏ khô trong số đó.
Tôi quay đầu nhìn về phía sau, bầu trời u ám, khoảng đất trống dưới
tàng cây lúc này cũng không còn thấy nữa, chỉ có một tán cây xanh biếc
đứng sững giữa một cánh đồng hoa cải dầu. Nó đã đếm tới số bảy mươi ba,
tôi không suy nghĩ nhiều nữa, chui ngay vào mớ cỏ khô, luống cuống tay
chân núp thật kĩ.
“Một trăm, tao đến rồi!” Rốt cuộc cũng đếm xong.
Tiếng nói vừa phát ra, xung quanh liền lâm vào tĩnh mịch.
Tôi nắm chặt chủy thủ trong tay, tim đập như nổi trống, mấy sợi rơm
do hít thở mà vướng vào mũi tôi, rất ngứa, sợ mình hắt xì, tôi cố sức
bóp mũi mình lại. Từ khe hở trong đống cỏ khô, tôi phát hiện bầu trời
lại càng tối hơn, chỉ một lát sau, bầu trời chợt đổ cơn mưa, chỉ một lát mà tôi đã ướt sũng. Nước mưa chảy xuống tóc rồi chảy cả vào mắt, vừa
xót, lại vừa đau, quần áo ướt sũng dính sát trên người, da trên mấy đầu
ngón tay đều nhăn cả lại, chân bên trong giày như đang bị vùi trong đất
bùn, lạnh đến khiến tôi phát run.
Tôi ngồi đó, không biết trải qua bao lâu, chân cũng dần chết lặng,
tôi đặt chủy thủ trên đùi, cuộn thân thể lại, bó gối, muốn làm cho mình
ấm áp hơn chút ít. Bên tai, ngoài tiếng mưa rơi, không nghe được thứ gì
khác. Tôi dần hoài nghi, có lẽ “nó” sẽ không tìm tôi, mà muốn tôi chết
rét luôn ở đây. Nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn không dám nhúc nhích, hai
tay vốn chết lặng hơi thả lỏng, tôi kề tay lại gần miệng, khẽ thổi khí,
cẩn thận xoa xoa ngón tay.
“Đong đưa nào đong đưa nào, đong đưa đi thật xa….” Bài đồng dao bỗng dưng vang lên, thật gần, nhưng không biết từ hướng nào.
Tôi cứng đờ người, vẫn không dám nhúc nhích, nhìn qua khe hở, tôi chỉ thấy trước mắt là trận mưa to, trong mưa, cả cánh đồng hoa cải dầu như
rung rinh.
“Ở đâu….ở đâu….” giọng nói kia vẫn quanh quẩn gần đó, tôi vẫn không nghe ra là phát ra từ hướng nào.
Tôi động đậy thật khẽ, cẩn thận cầm chắc chủy thủ, thần kinh như căng ra.
Đột nhiên, bên tai tôi vang lên tiếng thở thật khẽ, đầu tôi lập tức
trống rỗng, tóc gáy như dựng đứng lên, cổ cứng đờ đến sắp co rút, tôi
phải bịt chặt miệng mới không kêu thành tiếng.
“Nhớ kỹ, dù nghe được điều gì, cũng tuyệt đối không thể quay đầu
lại!” Nhớ lại lời dặn dò của Vu Dương, tôi liều mạng nhịn ý muốn quay
đầu lại của mình, cũng không dám động đậy nữa.
Ngay sau đó, lại là một tiếng thở dài.
“Thanh Loan….” có thứ gì như đang dán vào tai tôi mà nói.
“Thanh Loan, cứu cứu em….” khi tôi muốn dùng chủy thủ đâm ra sau, tôi lại nghe ra đây là giọng nói của Huyền Kỳ.
Không thể quay đầu lại, tuyệt đối không thể. Tôi nhắm mắt lại, mặc
niệm trong lòng, thân thể không thể khống chế được cơn run rẩy mãnh
liệt, vừa lạnh, vừa sợ, vừa khẩn trương.
Một lúc lâu sau, tôi không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa. Trời
mưa càng lớn, tôi cảm giác được một chút nhiệt độ còn sót lại trong cơ
thể đang dần mất đi, đột nhiên tôi cảm giác như bị nhìn chằm chằm, khiến tôi không dám thả lỏng. Tôi cố nghe những âm thanh khác đang lẫn trong
tiếng mưa, hi vọng nghe được chút động tĩnh, nhưng không biết có phải vì mưa thật sự quá lớn hay không, dù cố gắng thế nào, tôi cũng chỉ nghe
được âm thanh “ào ào”, mà cảm giác bị nhìn chằm kia thì càng lúc càng
mãnh liệt. “Ở đây, ở đây!” Có tiếng hoan hô. Từ khe hở của đống cỏ khô,
bỗng xuất hiện một con mắt đang trợn to đến cực hạn, tròng trắng tràn
đầy tia máu, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi muốn thét chói tai, nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh
gì, chỉ có thể há to miệng, muốn đứng lên, nhưng chân lại không nghe
theo sự điều khiển của tôi, tôi chỉ có thể ngã ngồi trên mặt đất, liều
mạng lui về phía sau. Một bó cỏ khô bỗng nhiên rơi xuống, nện vào đầu
tôi, lúc nó rơi xuống, trên người tôi vốn ẩm ướt lúc này lại càng lạnh
đến run rẩy, sau đó, các bộ phận từ cổ trở xuống đều dần mất cảm giác,
tôi xụi lơ ngồi đó, mắt đối diện với con mắt bên ngoài đống cỏ khô kia.
“Cho tao.” chủ nhân con mắt yếu ớt nói.
Tôi không hiểu, cũng không dám đáp lại.
“Cho tao.” lại là hai chữ này.
Tôi phục hồi tinh thần lại, có lẽ thứ nó muốn chính là cái hoa sen kia.
“Cho tao.” trước mắt có thứ gì đó chợt lóe lên, sau đó, cổ liền đau nhói.
Lập tức, đống cỏ khô vốn mềm mại kia bỗng dựng thẳng lên, cứ như vô số cây châm đang hướng về phía tôi, chờ phóng tới.
Xong đời. Tôi nghĩ, nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần bị ghim thành một con nhím.
Đợi thật lâu, tôi chợt ý thức xung quanh dần yên tĩnh lại, nghe như
mưa đã tạnh. Thân thể vẫn không thể động đậy, nhưng lúc mở mắt ra, không có con mắt nào, không có cỏ khô như kim châm, thậm chí tôi đang đứng
trên mặt đất, nếu không phải quần áo vẫn còn ướt, tôi sẽ tin rằng lúc
nãy tôi đang nằm mơ.
Không còn thứ gì truy đuổi, tôi ngửa mặt lên trời, ngã xuống đất, mới phát hiện mình đang nằm trong vùng đất trống dưới tán cây hòe.
“Một hai ba bốn năm, lên núi đánh con cọp….” đồng dao lại vang lên, như truyền đến từ khắp bốn phương tám hướng.
Tôi thử lại, thân thể vẫn không thể nhúc nhích. Sương mù dần tan, chỉ còn một tầng mỏng, bên cạnh không có người, cũng chẳng có ma, chỉ nghe
tiếng đồng dao, từng tiếng từng tiếng, chậm rãi hát vang.