Cửu Ái Phong Vân

Chương 17

“Gia rốt cuộc đi đâu?” Bạch Vụ một bên lật khăn trên trán Liễu Ức Vân, bên hướng phía Hắc Ảnh oán giận. Liễu Ức Vân tình huống thực hỏng bét, hắn đã nghĩ muốn hết biện pháp, tuy nói hiện chỉ có thể nghe theo ý trời, nhưng hắn vẫn hi vọng với tài năng của gia, có lẽ nội lực thâm hậu của gia có thể trong lúc nguy cấp cứu hắn một mạng. Hơn nữa càng chủ yếu chính là, hắn cũng không muốn khi gia không ở đây Liễu Ức Vân có gì bất trắc, mặc dù hắn không hiểu rõ Liễu Ức Vân ở trong lòng gia có địa vị gì, nhưng hắn biết nếu Liễu Ức Vân chết, gia tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Phanh! Cửa bị mạnh mẽ mở ra đồng thời Trầm Lạc Phong cũng như gió lao tới trước giường.

“Gia?!” Nhìn đến Trầm Lạc Phong đột nhiên xuất hiện quần áo không chỉnh tề, Bạch Vụ cùng Hắc Ảnh đều giật mình gọi.

“Hắn thế nào?” Kể từ lúc tiến vào ánh mắt của Trầm Lạc Phong luôn dính trên người Liễu Ức Vân. Còn may, còn may hắn vẫn sống. Y nắm tay Liễu Ức Vân đặt lên trước ngực mình, trong lòng bàn tay tiếp xúc đến độ nóng của con người làm y hơi buông lỏng lại nhanh chóng hỏi.

“Tình huống thật khó khăn, nội thương nghiêm trọng thêm ngoại thương còn có mất máu quá nhiều cho dù là người luyện võ chúng ta cũng khó có thể nói sẽ không có nguy hiểm, càng huống gì là người thường, huống hồ hắn chịu thương tích từ trước đã khiến kinh mạch hư yếu đi, cho nên......” Không nói tiếp, Bạch Vụ chính là không còn cách nào nhìn Trầm Lạc Phong.

“Không, hắn không thể có việc! Bất luận như thế nào cũng không thể để hắn chết! Bạch Vụ, nhất định phải nghĩ biện pháp!” Ông trời, nhất thiết không thể đoạt đi hắn! Y thật vất vả mới hiểu được tình cảm chính mình, nhất thiết không cần vào lúc này mang hắn đi. Trầm Lạc Phong lần đầu tiên dưới đáy lòng cầu xin ông trời.


“Gia, thứ cho thuộc hạ không có khả năng, biện pháp nào có thể nghĩ ra ta đều dùng tới rồi.” Bạch Vụ quỳ trên mặt đất cúi đầu thỉnh tội. Hắn thật sự là không có biện pháp, hắn tuy bình thường thông thạo y sinh, nhưng như cũ không cách nào giải quyết được ốm đau. Trước mắt tình trạng của Liễu Ức Vân, trừ phi là hoa đà tái thế hoặc là “Thánh thủ y tiên” trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện, còn là ai cũng đều thúc thủ vô sách.

“Không! Này không phải sự thật, đều là ta hại hắn!” Trầm Lạc Phong liều mình nện vào đầu.

“Gia, ngươi không cần như vậy!” Bạch Vụ cùng Hắc Ảnh vội vàng tiến lên ngăn cản hành vi tự tàn của y, “Thỉnh ngài hãy tỉnh táo lại!”

“Tỉnh táo, ngươi muốn ta tỉnh táo, nhìn hắn như vậy ta sao có thể tỉnh táo?!”

“Gia, thỉnh ngươi nghe ta nói xong. Tuy đã nói ta thúc thủ vô sách, nhưng là gia có thể giúp hắn.”


“Là cái gì?” Trầm Lạc Phong vội vàng bắt lấy bả vai Bạch Vụ dò hỏi.

“Ách, là như thế này, nội lực của gia có tính hàn, nếu gia bảo hộ tâm mạch hắn, ngăn cản cơ thể hắn nóng lên thì có lẽ hắn sẽ vượt qua được kiếp nạn này.” Trời ạ, bả vai bị nắm thực đau. Bạch Vụ nhịn xuống đau đớn tận lực nói đơn giản.

“Hảo!” Nghe Bạch Vụ giải thích, Trầm Lạc Phong lập tức xoay người vận nội lực cấp cho Liễu Ức Vân.

“Từ từ!” Vội vàng gọi y lại, “Gia, hắn hiện tại trong người hư nhược, không cách nào thừa nhận quá nhiều nội lực, cho nên chỉ có thể đợi lúc hắn tối nguy hiểm thì mới hơi cấp một chút cho hắn, nếu cấp nội lực quá nhiều ngược lại sẽ lấy mạng hắn. Còn có, phương pháp này cũng là ta đoán, đến cuối cùng có kết quả gì ta không biết, cho nên nhất định phải cẩn thận.”


“......” Một trận yên lặng sau đó Trầm Lạc Phong ngồi bên cạnh Liễu Ức Vân, “Đã biết, các ngươi đi ra ngoài đi, có việc gì ta sẽ gọi.”

Bạch Vụ cùng Hắc Ảnh đối mắt liếc nhau xoay người li khai. Trầm Lạc Phong ôn nhu xoa hai má Liễu Ức Vân, “Ta sẽ không để ngươi chết, tin tưởng ta!” Ánh mắt y đầy nhu tình, âm thanh kiên định hữu lực. Y như vậy không chớp mắt nhìn Liễu Ức Vân, không mong muốn bỏ qua biểu tình nào của Liễu Ức Vân. Không lâu sau, trên khuôn mặt Liễu Ức Vân nổi lên vẻ thống khổ, hai lông mày nhăn lại, thân thể khổ sợ lay động, miệng thì không ngừng tràn ra thanh âm rên rỉ thống khổ. Trầm Lạc Phong biết đã tới rồi, y đè bàn tay trước ngực Liễu Ức Vân, lại ôn nhu nhìn mặt hắn một cái, rồi mới nhắm lại hai mắt truyền nội lực vào thân thể hắn. Cảm giác thân thể bên dưới an tĩnh lại, y mở hai mắt, nhìn Liễu Ức Vân hô hấp trở nên vững vàng, thống khổ trên khuôn mặt đã không còn, cả nhiệt độ nóng rực cũng không còn, y cuối cùng thở ra một hơi, thu hồi nội lực.

Nhìn Liễu Ức Vân đã ngủ say, Trầm Lạc Phong nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt hắn, đáy lòng không khỏi vui mừng Bạch Vụ đánh bậy đánh bạ lại là phương pháp hữu hiệu. “Vân nhi, nếu ngươi tỉnh lại liệu có thể tha thứ cho ta? Có thể một lần nữa yêu ta?” Y thì thào hỏi, “Cầu ngươi yêu ta.....”

Ngay lúc Trầm Lạc Phong vừa mới tự hỏi xong thì, Liễu Ức Vân bỗng nhiên trở nên bất an, hắn cả người run rẩy không ngừng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Trầm Lạc Phong sợ hãi vỗi vã xem tình huống, phát hiện nhiệt độ thân thể Liễu Ức Vân giảm xuống, tay bị y nắm lạnh như băng.

“Hảo lạnh..... Ngô..... Lạnh.......” Trong hôn mê Liễu Ức Vân run rẩy nói.

Nhất định là hắn chịu không nổi nội lực thiên hàn của mình, làm sao bây giờ? Trầm Lạc Phong lúc này lòng như lửa đốt, não không ngừng tìm biện pháp giải quyết. Bỗng nhiên y nhanh chóng tiến lên cởi bỏ quần áo Liễu Ức Vân cùng chính mình, trên giường chặt chẽ ôm hắn, dùng thân thể chính mình làm hắn ấm áp. Như vậy không biết qua bao lâu, Liễu Ức Vân cuối cùng không còn phát run, cảm giác nhiệt độ cuối cùng khôi phục bình thường, mệt mỏi tới cực điểm Trầm Lạc Phong cũng nhẹ nhàng ngủ theo.


Sáng sớm, một mạt ánh nắng ấm áp cùng mùi hương thơm ngát trừ cửa sổ tiến vào căn phòng, Trầm Lạc Phong từ từ tỉnh lại, nhìn Liễu Ức Vân vẫn trầm trầm ngủ, tay sờ lên trán hắn, phát giác nhiệt độ cơ thể hắn đã khôi phục bình thường yên tâm nở nụ cười. Một lần nữa ôm hắn, Trầm Lạc Phong thỏa mãn thở dài. Sáng sớm ôm hắn từ trong mộng tỉnh lại nguyên lai là cảm giác tốt đẹp như vậy, đã lâu không còn cảm giác ấy. Y thực vui mừng chính mình còn có thể hiểu được cảm giác tốt đẹp ấy. Lúc này bên ngoài cửa Bạch Vụ truyền đến tiếng kêu nhẹ, y cúi đầu hôn đỉnh đầu hắn, rồi mới quyến luyến không rời đứng dậy.

Ăn mặc chỉnh tề y đi ra ngoài, ở ngoài cửa canh một đêm Bạch Vụ cùng Hăc Ảnh vội vàng nghênh đón.

“Gia, sao rồi?”

“Hắn ổn, biện pháp của ngươi thực sự dùng được.” Y tâm tình tốt nói với Bạch Vụ. “Ta đi vào triều, rất nhanh sẽ trở về, ngươi trước giúp ta chiếu cố hắn.”

“Tuân lệnh!” Hô! Bạch Vụ thở một hơi, còn may Liễu Ức Vân đã ổn, nếu không hắn cũng không biết gia sẽ nổi điên thành dạng gì. Chính là gia đối với Liễu Ức Vân có cảm tình gì? Là cừu nhân không khỏi quá miễn cưỡng đi. Mặc dù nghi vấn, Bạch Vụ vẫn lập tức nhận lệnh Trầm Lạc Phong, tiến vào phòng ốc xem tình trạng Liễu Ức Vân.

Vào triều trở về Trầm Lạc Phong khóe miệng treo ý cười, toàn bộ văn võ bá qua nhìn khuôn mặt âm trầm thường ngày của y hôm nay là biểu tình khoái trá đều bị dọa không nhỏ, đến cả Trầm Ngạn Liệt cũng muốn ngã khỏi ngai vàng. Kinh nghiệm từ ngày hôm qua, Trầm Lạc Phong đã quyết định quên đi cừu hận với Liễu Ức Vân, mặc dù như vậy thật có lỗi với mẫu thân, nhưng là Liễu Ức Vân đã ăn đủ khổ, y tin tưởng mẫu thân ở trên trời cũng sẽ tha thứ cho hắn. Một đường vội vã trở về, y khẩn cấp muốn thấy hắn, không biết hắn tỉnh lại chưa, y phải lập tức cho hắn biết y yêu hắn!