Nói xong, cô cúi người hôn nhẹ lên môi anh.
Nhưng mà, Diệp Khuyết lại không dấu vết quay đầu, tránh đi nụ hôn của cô.
Trì Tảo Tảo sửng sốt, trong lòng khó chịu, oán hận nhìn chằm chằm anh: “Vì sao không cho em hôn anh?”
Diệp Khuyết bế cô ra, để cô ngồi trên bàn, đứng xa ra.
“Em sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
Ai biết sau khi hôn sẽ xảy ra chuyện gì đâu?
Cô còn nhỏ như vậy, chỉ là một con nhóc con, anh không muốn cô còn nhỏ như vậy mà phải làm mẹ một đứa trẻ khác.
Muốn anh dùng biện pháp an toàn sao? Anh cảm thấy khi mang thứ đó, sẽ không cảm nhận được sự tuyệt vời của cô.
Cho nên chờ tới lúc thích hợp nhất, anh sẽ thỏa mãn cô.
Trì Tảo Tảo thấy anh rời đi, trong lòng buồn bực, cũng chạy nhanh đến chỗ anh: “Cái gì mà hậu quả em không gánh vác được. anh nói bậy. anh ghét em. Diệp Khuyết em chán ghét bộ dạng này của anh.”
Đối với những lời cô nói, Diệp Khuyết mắt điếc tai ngơ, Trì Tảo Tảo tức giận đến mức dậm chân.
Thực sự không nhịn được nữa, cô nhìn theo bóng dáng anh: “Diệp Khuyết, anh chờ đó cho em, một ngày nào đó, anh sẽ phải cầu xin em!”
Diệp Khuyết nghe thấy những lời cô nói, khóe môi cong lên.
………….
Ngày hôm sau,
Sau khi công bố kết quả thi đại học, chính thức bước vào thời gian nghỉ hè, mấy người bạn hẹn cô cùng đi du lịch.
Trì Tảo Tảo rất thích tự do cho nên không do dự chút nào đã đồng ý.
Nhưng trước đi khi đi, cô vẫn hỏi qua ý kiến của người nhà.
Diệp Chấn Hoa và Tiết Dung Chân cũng không có ý kiến gì, nhưng quyền quyết định lại ở trên người Diệp Khuyết.
“Con nên hỏi qua Diệp nhị, nếu như nó cho con đi, chúng ta cũng không có ý kiến gì.”
Trì Tảo Tảo bĩu môi, hậm hực đi vào trong phòng đọc sách.
Vừa mới đi vào, người bên trong cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì chờ anh xong việc rồi nói, em ra ngoài đi.”
Sau đó, Trì Tảo Tảo thất bại trở về phòng khách.
Chờ sau khi Diệp Khuyết xong việc, tự mình xuống lầu, cô ân cần rót nước cho anh.
Diệp Khuyết nhận ly nước, lạnh lùng nhìn cô: “Có việc gì?”
Trì Tảo Tảo ngồi xuống cạnh anh.
“Nói!”
“Em muốn đi du lịch cùng bạn.”
Cô cảm thấy Diệp Khuyết sẽ không quan tâm đến chuyện này nhưng không nghĩ tới………. anh lại từ chối: “Không được đi.”
Đây là mệnh lệnh, không có cơ hội xoay chuyển đường sống.
Trì Tảo Tảo nghe thấy, không vui hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Cô ở nhà, anh không ở bên cô, lại không cho cô ra ngoài, sao anh lại bá đạo như vậy.
“Anh nói không được đi là không được đi, em hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Anh nói xong, đứng dậy rời đi.
Trì Tảo Tảo tức đến nghẹt thở: “Dựa vào đâu mà anh không cho em đi, em ở nhà anh cũng không ở bên em, thật vất vả mới có thởi gian nghỉ, còn không cho em ra ngoài chơi. Diệp nhị, em muốn đi, anh cũng sẽ không biết.”
Diệp Khuyết đi đến chỗ cầu thang, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, đôi mắt sắc bén nhìn cô: “Nếu em dám đi, trở về anh sẽ đánh gẫy chân em, không tin em cứ thử xem.”
“…”
Trì Tảo Tảo bị sự lạnh lùng của anh dọa sợ, không dám nói gì.