Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

Chương 47: Thi đậu

Công bố kết quả thi đại học.
Điểm của Trì Tảo Tảo đã được Diệp Khuyết tra cứu trên mạng, cô được 363 điểm, vừa đủ điểm đỗ vào đại học A.
Xem ra, cô gái nhỏ không làm anh thất vọng.


Anh ngồi trong phòng đọc sách, còn không tắt trang web xem điểm, Trì Tảo Tảo chạy từ dưới lầu lên, mở cửa phòng đọc sách.
Cô thở hổn hển nói với Diệp Khuyết: “Đã có kết quả thi đại học, anh mau xem điểm cho em.”
Diệp Khuyết giống như một vị đại gia, dựa lưng trên ghế, thờ ơ.


Trì Tảo Tảo chủ động đến gần, cầm con chuột.
Diệp Khuyết cầm tay cô, lạnh lùng nói: “Em không thị đậu.”
“Cái gì?” Trì Tảo Tảo cảm thấy không thể tin được, trừng mắt nhìn Diệp Khuyết: “Không thể nào! Em cảm thấy mình làm rất tốt!”


“Không thi đậu chính là không thi đậu!” Anh muốn trêu đùa cô.
Ai biết con nhóc này bĩu môi, giống như muốn khóc.
Không thi đậu, có nghĩa là cô không thể cùng anh ở trường đại học A, có nghĩ cô chính là cô gái dã man không có văn hóa.
Cô cảm thấy mình không xứng với Diệp Khuyết.


Cô không nhịn được, òa khóc.
Diệp Khuyết không còn lời nào để nói, đều đã lớn như vậy còn khóc nhè như trẻ con.
Anh vươn tay ra, vỗ vai cô: “Đừng khóc.”


Trì Tảo Tảo không để ý đến anh, tiếp tục khóc: “Em thi trượt, anh sẽ cảm thấy em không có văn hóa, không xứng với anh, hu hu, sao em lại ngu ngốc như vậy, vì sao em không thì đậu.”
“Trì Tảo Tảo.”


“Anh không cần quấy rầy em, để cho em khóc một lúc? Em thi trượt, anh biết em khó chịu như nào không, em chính là người ngu ngốc, vốn dĩ em đã không xứng với anh, huhu, còn giả bộ bạch phú mỹ huhu….”
“Em được 363 điểm, vừa vặn đỗ vào trường đại học A.” Diệp Khuyết từ từ nói.


Trì Tảo Tảo lập tức dừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Diệp Khuyết: “Người anh nói là em sao?”
Diệp Khuyết nói: “Tên là Trì Tảo Tảo, anh cũng không biết đó là ai.”
Trì Tảo Tảo không tin, nhìn chằm chằm vào máy tính, trên đó hiển thị Trì Tảo Tảo 363 điểm.


Cô thi đỗ? Thật sự đỗ?
Vừa rồi là Diệp Khuyết lừa cô?
Trì Tảo Tảo vui mừng khóc, oán hận nhìn Diệp Khuyết: “Sao anh lại lừa em?”
Rất khó có dịp, Diệp Khuyết cong môi cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Trì Tảo Tảo. 
“Là em quá ngốc.” giọng nói của anh cũng bớt đi sự lạnh lùng.


Nhìn thấy anh như vậy, trong lòng Trì Tảo Tảo như có dòng nước ấm chảy qua.
Đặc biệt là nụ cười kia của anh khiến cô si mê, muốn chiếm hữu nó, cô không chút rụt rè, ôm cổ anh.


“Ông xã, anh nói nếu như em thi đỗ vào trường A, anh sẽ cho em đáp án đúng không. Hiện tại em đã thi đỗ, đáp án của anh đâu?”
Diệp Khuyết liếc mắt nhìn cô, cô ôm lấy cổ anh không chút nào rụt rè, anh cũng không đẩy cô ra.


“Không phải đã nói cho em đáp án rồi sao?” Anh nói, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, trong đó có sự nhu tình.
Trì Tảo Tảo khó hiểu hỏi: “Anh chưa nói cho em?”
Diệp Khuyết thực bất đắc dĩ nhìn cô, giọng nói bĩnh tĩnh: “Không đẩy em ra, còn không phải là đáp án à?”


Trì Tảo Tảo bừng tỉnh đại ngộ, nhoẻn miệng cười: “Cũng đúng, lúc trước anh cũng không cho em ôm, bây giờ lại không từ chối, chứng minh anh đã chấp nhận em rồi.”
Anh chỉ nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.


Trì Tảo Tảo ôm chặt anh, còn ngồi vắt vẻo lên đùi anh: “Ông xã, anh biết em yêu anh nhiều như nào không? Em rất yêu anh, sau này anh cũng chỉ được phép yêu mình em thôi.”
Nói xong, cô cúi người hôn nhẹ lên môi anh.