Ngày hôm sau, toàn quốc thi đại học.
Mỗi cửa trường học, đều là phụ huynh đưa tiễn học sinh, căn dặn các học sinh nhất định phải thả lỏng, cố gắng thi.
Bầu không khí dường như rất hồi hộp, từng người từng người học sinh thân mang trách nhiệm nặng nề đi vào trường học, không dám quay đầu lại, không dám nhìn ánh mắt chờ đợi của phụ huynh thêm một chút.
Bởi vì, bọn họ đều sợ làm phụ huynh thất vọng.
Cổng đại học quý tộc Ninh Đô, vẫn tụ tập rất nhiều người, vẫn là mỗi phụ huynh nắm tay con của mình, như đang an ủi, như đang căn dặn, lại như đầy cõi lòng chờ mong, đều khát vọng con của mình có thể thi được thành tích tốt.
Cách đó không xa trong xe hơi, Trì Tảo Tảo ngồi ở vị trí phía sau, ngồi bên cạnh chính là Tiết Dung Chân và Diệp Chấn Hoa, Đường Hoàn Quân cũng ở đây, chính là không có Diệp Khuyết.
Mắt thấy sắp đến giờ thi, Trì Tảo Tảo vẫn không muốn xuống xe.
Cô muốn chờ người đàn ông kia, chờ anh đến cổ vũ mình một câu.
Kỳ thực cô không hề lo lắng một chút nào, cô chỉ là chua xót, tại sao anh không đến tiếp sức cho mình?
Không phải anh vẫn luôn hi vọng cô có thể thi được thành tích tốt sao?
Nếu anh không đến, làm sao cô có thể thi đạt thành tích tốt được chứ?
Tiếng chuông trường học vang lên, đó là đang nhắc nhở tất cả học sinh, nhanh chóng đi vào trường thi, lập tức phải thi rồi.
Nhưng Trì Tảo Tảo vẫn không xuống xe.
Đường Hoàn Quân ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu trở về nhìn cô: “Tảo Tảo, em còn không vào trường học à?"
Trì Tảo Tảo ngẩng đầu nhìn anh, con mắt chớp chớp, đột nhiên có xu hướng muốn khóc.
Tiết Dung Chân bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, còn chưa đến mấy phút, mau mau vào đi thôi!"
Diệp Chấn Hoa cũng nói: “Thi được tốt hay không tốt, chúng ta đều không trách con, con tận lực là được rồi!"
Dưới sự thúc giục của mấy người, Trì Tảo Tảo không thể không xuống xe.
Cô hết nhìn đông tới nhìn tây, khát vọng nhìn thấy bóng người đàn ông kia ở trong đám người, khát vọng anh tới đây, dù cho không nói câu nào, cho cô một ánh mắt khích lệ cũng tốt.
Nhưng chuyện khiến cho cô thất vọng nhất chính là điều đó không xảy ra!
Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì, quả nhiên là anh không đến!
Cô mất tập trung, phất tay với người nhà, cười khổ, cúi đầu đi vào trường.
Diệp Khuyết, Diệp Khuyết...
Cô đọc thầm tên người đàn ông kia trong lòng, nhục mạ anh, căm hận anh.
Khốn nạn, tại sao anh không đến? Tại sao anh không đến cổ vũ em?
Nếu anh tới, em nhất định sẽ thi thật tốt, tại sao anh không đến?
Oanh!
Đầu đột nhiên va vào một bức tường thịt, Trì Tảo Tảo chợt ngẩng đầu, rồi trơ mắt, ngơ ngác, nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mắt.
Cô đột nhiên há hốc mồm, đột nhiên liền kích động.
Bên cạnh, là các học sinh lục tục tiến vào trường thi, mỗi một học sinh đi ngang qua bên cạnh cô, đều không nhịn được quay đầu nhìn hai người bọn họ một chút.
Trì Tảo Tảo nhìn người đàn ông kia, đột nhiên muốn cười, nhưng cũng không bật cười, cúi đầu, ngượng ngùng lôi kéo góc áo hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông mạnh mẽ giơ hai tay, nhẹ nhàng đặt trên bả vai mảnh mai của Trì Tảo Tảo, nhìn vào cô, vẻ mặt âm u, nói từng chữ từng chữ: “Trì Tảo Tảo, mặc kệ như thế nào, cố hết sức là được rồi, trong lòng đừng có gánh nặng hay áp lực gì."
Mấy năm trước thi đại học, đã có rất nhiều học sinh chết.
Những học sinh kia đều là tố chất tâm lý kém, năng lực chịu đựng thấp, cảm giác mình thi không tốt, vì vậy liền tự sát.
Dù cho Diệp Khuyết hi vọng Trì Tảo Tảo có thể thi tốt, nhưng càng hi vọng cô có thể bình an.
Vì vậy không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô, anh nhìn cô chầm chậm nói: “Mặc kệ em thi như thế nào, em, Trì Tảo Tảo, cũng mãi mãi là người phụ nữ... của Diệp Khuyết anh."
"..."
Mãi mãi cũng là người phụ nữ... của anh?
Nghe nói như thế, trong lòng Trì Tảo Tảo, nhất thời như lốc xoáy thổi qua mặt biển, lập tức sóng lớn mãnh liệt lên.
Cô kích động, vừa thẹn thùng, ngại ngùng nhìn anh, gật mạnh đầu: “Được, em nhất định sẽ không làm anh thất vọng."
Cô đẩy anh ra, liền chạy đi vào trường thi.