Diệp Khuyết chân trước mới vừa đi, Trì Tảo Tảo liền mở hai mắt ra, ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Diệp Khuyết mới vừa đóng lại cửa phòng.
Trong lòng cô, đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua, cảm giác ngọt ngào kỳ quái lan tràn ở đáy lòng.
Từ lúc anh vào cửa cô liền giả bộ ngủ, mãi đến tận khi anh rời khỏi, cô mới mở mắt ra, anh tổng cộng ngồi bên cạnh cô một giờ đồng hồ.
Trì Tảo Tảo không biết cái kia đại biểu cho điều gì, nhưng cô cảm giác được, kỳ thực Diệp Khuyết cũng không phải là không hề thích cô chút nào.
Trước đó nói với cô những câu kia, có thể anh chỉ muốn khích lệ cô, không để cho cô phải suy nghĩ tư tình con gái, sau đó cố gắng đọc sách.
Cô lại thẳng thắn, cảm thấy đọc sách không vui bằng hẹn hò, vì vậy mới đối lập với anh.
Hôm nay nhìn thấy anh ở bên cạnh mình, đắp chăn, cởi giày cho cô, thật lâu cũng không đi, cô cảm thấy, trong lòng anh chính là có mình.
Vì vậy, cô viên mãn, ngã trên giường, buổi tối đầu tiên, ngủ ngon đến như vậy.
Hôm sau, trong trường lớp 12 đều nghỉ, còn có một ngày là thi đại học, giáo viên nói cho bọn họ nghỉ một ngày, để thả lỏng một chút, dành sức ngày hôm sau đi thi đại học.
Nhưng ngày đó, Đường Hoàn Quân lại đến Diệp gia thăm Tảo Tảo, Trì Tảo Tảo còn ở trên giường ngủ say như chết, người đàn ông kia dùng khăn lông ướt đắp lên mặt cô, mới làm cho cô tỉnh lại.
Trì Tảo Tảo tỉnh lại, hận không thể giết Đường Hoàn Quân, vì vậy đuổi theo Đường Hoàn Quân chạy khắp phòng.
"Anh đứng lại đó cho em, quấy rầy bà cô đây ngủ, anh không muốn sống nữa phải không!" Trì Tảo Tảo ôm gối, dùng sức đuổi theo đánh Đường Hoàn Quân.
Đường Hoàn Quân tiếp tục chạy, xin tha: “Bà cô à, anh sai rồi còn không được sao? Tha anh đi mà!"
"Tha cho anh? Nằm mơ đi! Đứng lại!"
Đường Hoàn Quân xem khí thế kia, trốn trong phòng không được, không thể làm gì khác hơn là kéo cửa ra, chạy ra ngoài.
Không nghĩ tới, Diệp Khuyết liền đứng ở cửa phòng Trì Tảo Tảo, Đường Hoàn Quân mở cửa nhìn thấy anh, sầm mặt lại, nhanh chóng tránh ra.
Trì Tảo Tảo chôn đầu, nện một gối mạnh mẽ lên mặt Diệp Khuyết, cô cho rằng đã đánh được Đường Hoàn Quân, còn dương dương tự đắc.
"Anh chạy à, sao không chạy nữa đi?"
Ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy là khuôn mặt lạnh như băng sương của Diệp Khuyết, Trì Tảo Tảo nuốt một ngụm nước bọt, thu gối ôm vào ngực.
Cô hung tợn trừng mắt về phía Đường Hoàn Quân, người đàn ông kia cố ý đứng ngay trước mặt Diệp Khuyết, làm mặt quỷ với Trì Tảo Tảo, còn ái muội đưa tay bóp mũi của cô.
Trì Tảo Tảo đưa tay đánh anh ta, hoàn toàn quên mất người đàn ông cao to uy mãnh đứng bên cạnh.
Hai người bọn họ ở trước mặt Diệp Khuyết, giống như một đôi tình nhân nhỏ đang liếc mắt đưa tình, thật hạnh phúc.
Xem ở trong mắt Diệp Khuyết, không hiểu sao có vẻ đặc biệt chói mắt.
Mặt anh tối sầm lại, giọng điệu lạnh lẽo, nhìn xem Trì Tảo Tảo: “Ngày mai là thi rồi, còn có lòng thanh thản chơi đùa à?"
Trì Tảo Tảo không để ý lắm, trợn tròn mắt với anh: “Em thi thì mắc mớ gì đến anh?"
Cô đi tới kéo cánh tay Đường Hoàn Quân lại, vênh vang đắc ý: “Anh Hoàn Quân, chúng ta đi leo núi đi! Hôm nay khí trời tốt đấy."
Đường Hoàn Quân phối hợp gật đầu: “Được, bà cô nói làm gì thì làm nấy!"
Sau đó, hai người đều không để ý đến mặt Diệp Khuyết từ từ vặn vẹo lạnh lẽo, tay trong tay sát qua bờ vai anh, nghênh ngang rời đi.
Diệp Khuyết cảm thấy, anh chính là không hiểu ra sao, sáng sớm đến cửa phòng cô làm gì?
Con bé không biết suy nghĩ kia, nhiều nhất là xứng với đại thiếu gia đào hoa Đường Hoàn Quân, trong lòng anh nặng nề cái gì chứ?
Hai tay không kìm được nắm chặt lại, anh biện hộ, ngăn chặn tức giận đang điên cuồng phát sinh trong cơ thể, xoay người xuống lầu.