Cả người Trì Tảo Tảo ướt đẫm, cô ngồi ở bờ sông, do dự không biết làm cách nào để trở về.
Với bộ dạng chật vật này của cô, trở về sẽ bị những bạn học khác chê cười.
Cho nên, cô quyết định chờ quần áo khô rồi về.
Không nghĩ đến Diệp Khuyết sẽ tìm đến đây, thấy cô ngồi ở bờ sông, không biết anh đã vô thanh vô tức đi đến sau cô từ lúc nào.
“Một mình em ngồi đây có vẻ thoài mái nhỉ.” Anh nói.
Trì Tảo Tảo bị dọa sợ, quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Khuyết theo bản năng lại quay mặt đi, không muốn cho anh nhìn thấy gương mặt bị thương của cô.
“Đúng vậy, phong cảnh ở nơi này rất đẹp.”
Liếc mắt một cái, Diệp Khuyết đã nhìn thấy quần áo cô ướt đẫm, ngồi xổm xuống, kéo áo cô, lạnh lùng hỏi: “Sao lại thế này?”
Trì Tảo Tảo không nhìn anh: “Không có gì!”
“Anh hỏi em sao lại thế này?” giọng nói lạnh lùng đến cực điểm khiến người ta không dám trốn tránh.
Trì Tảo Tảo quẹt miệng, đành phải nói: “Em dẫm vào đá, không cẩn thận bị rơi xuống sông.”
“…”
Diệp Khuyết là ai, sao anh có thể không nhìn ra cô đang nói dối.
Bỗng nhiên, bàn tay anh xoay đầu cô lại, những dấu tay đỏ tươi trên mặt Trì Tảo Tảo hiện ra trước mắt Diệp Khuyết.
Ánh mắt anh trầm xuống, hơi thở nặng nề, tim như bị dao cứa.
Ai lại chán sống như vậy, dám ra tay đánh cô?
Cứ như vậy, anh nhìn chằm chằm vào Trì Tảo Tảo, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của cô, trên mặt anh không có biểu tình, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy đau đớn.
Anh không nói gì, dắt cô đứng dậy: “Em ở chỗ này chờ anh, anh đi lấy quần áo cho em.”
Trì Tảo Tảo cúi đầu, di mũi chân.
Diệp Khuyết trực tiếp quay về xe lấy quần áo cho Trì Tảo Tảo, lúc này anh bị bốn học sinh nữ kia vây lại.
“Thầy Diệp, thầy lấy quần áo cho ai vậy?”
Anh đứng đó, không nói gì, quần áo trong tay anh đã bị những sinh viên nữ kia lấy mất.
“Ai, đây không phải là quần áo của con gái sao? Thầy Diệp, thầy sẽ không……….”
“Em tên là gì?” Diếp Khuyết đánh gãy lời của cô ta.
Người sinh viên kia nghe thấy thế, khuôn mặt đỏ lên, xấu hổ nói: “Em…..em là An Nhã, cha em là hiệu trưởng trường này.”
Diệp Khuyết lấy lại quần áo từ trong tay cô ta, lạnh lùng nói: “Bạn học An Nhã, tôi nhớ kỹ em rồi.”
Sau khi nói xong, anh cầm theo quần áo đi đến chỗ Trì Tảo Tảo.
An Nhã che mặt, lưu luyến si mê nhìn theo bóng dáng của Diệp Khuyết, thật lâu cũng không phản ứng lại.
Anh….anh nói chuyện cùng cô ta, còn hỏi cô ta tên gì.
Ba người đi theo cô ta xu nịch: “An Nhã, không phải thầy Diệp coi trọng cậu rồi chứ?”
“Đúng vậy An Nhã, ánh mắt thầy Diệp nhìn cậu thật không giống bình thường đâu.”
“An Nhã, mình hâm mộ cậu quá, chẳng những xinh đẹp, gia thế tốt, chỉ cần cậu chịu cúi đầu theo đuổi thầy Diệp, thấy ấy nhất định sẽ chấp nhận cậu.”
Anh Nhã hoàn toàn chìm đắm trong những lời xu nịnh của những người đó, sao có thể nghĩ đến, ngay sau đó chính là ngày chết của cô ta.
Diệp Khuyết mang quần áo đến cho Trì Tảo Tảo, “Mặc vào.”
Trì Tảo Tảo nhận lấy, Diệp Khuyết đưa lưng về phía cô để cô thay quần áo.
Không phải anh chưa từng nhìn thấy thân thể cô, chỉ là ở nơi này, tránh một chút vẫn tốt.
Trì Tảo Tảo thay quần áo xong, có chút sợ sệt nhìn anh: “Anh không hỏi em vết thương trên mặt là ai làm ư?”
“Anh biết.” lời ít mà ý nhiều.
Trì Tảo Tảo kinh ngạc “Làm sao anh biết.”
“Trở về đi.”
Anh không nói gì, xoay người rời đi.