“Không phải cậu thích giả bộ sao? Sao không tiếp tục giả bộ trước mặt chúng tôi?”
Trì Tảo Tảo nhìn bộ dáng hùng hổ của bốn người này, thực sự cô không muốn chọc bọn họ, nhưng bọn họ lại không để cô đi, không có biện pháp, cô đành hỏi: “Các cậu muốn như thế nào?”
“Thế nào?” Một người sinh viên nữ đi lên phía trước, nắm tóc Trì Tảo Tảo, giơ tay tát cho cô một cái. “Chúng tôi không nghĩ gì, chỉ muốn cho cậu một trận xem sau này cậu còn dám hạ tiện như vậy không?”
Trì Tảo Tảo bị tát, khuôn mặt đỏ lên, cô chán nản, trừng mắt về phía người kia, muốn phản khán nhưng mà ba người khác cùng nhau đi lên, khống chế được cô.
“Sao nào, muốn phản kháng?” Người sinh viên nữ kia vỗ mặt cô, cười nhạo: “Cậu dám phản kháng à? Dám cắn tôi à? Trì Tảo Tảo, tôi cảnh cáo cậu, đừng đến gần thầy Diệp, nếu không, lần tới sẽ không chỉ giáo huấn đơn giản như vậy đâu, cậu hiểu tôi đang nói gì chứ?”
Trì Tảo Tảo dùng sức dãy dụa nhưng bọn họ có ba người, với sức của cô, căn bản là không thể làm nên chuyện gì.
Cô không thể nhúc nhích, đành phải nói chuyện: “Các cậu cố ý đả thương người, không sợ tôi tố cáo các cậu sao?”
“Cậu dám!”
Người sinh viên nữ kia lại tát Trì Tảo Tảo một cái, Trì Tảo Tảo bị đánh cho lệch đầu, khóe miệng chảy máu.
Người kia còn cảm thấy chưa hết giận, nắm tóc cô, để cô đối mặt với cô ta, ánh mắt âm ngoan độc ác, cảnh cáo: “Nếu như cậu dám tố cáo, bà đây sẽ để cho hai người đàn ông thô kệch cưỡng hϊế͙p͙ cậu, đừng nghi ngờ những lời tôi nói, nếu không, hậu quả là gì cậu không thể gánh vác được đâu.”
Cô ta nói xong, ánh mắt nhìn về phía ba người kia.
Ba người kia hiểu ý, kéo Trì Tảo Tảo đến bờ sông, đẩy mạnh xuống sống.
Thấy Trì Tảo Tảo giãy dụa trong nước, bốn người cười vui vẻ.
“Xem đi, nhìn bộ dáng chó rơi xuống nước của cậu, để xem, cậu còn có thể đi câu dẫn thầy Diệp được nữa không, chúng ta đi.”
Sau khi bốn người đó bỏ đi, Trì Tảo Tảo mới đi lên bờ.
Tháng 9, tuy thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp nhưng Trì Tảo Tảo vẫn cảm thấy cả người lạnh buốt.
Bây giờ quần áo của cô đều ướt đẫm, trên mặt đều là dấu tay, cô không thể đi ra ngoài gặp người.
Trong lòng cô cảm thấy ủy khuất thù này không báo, cô không thể bỏ qua.
Lúc này, ở chỗ tập kết.
Những sinh viên đều đã dựng xong lều, chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn, mọi người bắt đầu nhóm lửa, Diệp Khuyết nhìn bốn phía nhưng vẫn không thấy Trì Tảo Tảo.
Trong lòng anh lo lắng.
Anh muốn đi theo hướng Trì Tảo Tảo rời đi không nghĩ đến phía sau lại có bốn sinh viên nữ lôi kéo anh lại.
“Thầy Diệp, chúng em không biết xào rau, thầy dạy chúng em đi.”
“Đúng vậy, thầy Diệp, chúng em không biết nhóm lửa, thầy giúp chúng em đi.”
“Thầy Diệp lều của em chưa xong, thầy giúp em với.”
Diệp Khuyết bị những người này bám chặt.
Anh có chút không kiên nhẫn, vẫy tay gọi mấy sinh viên nam: “Các em là nam sinh, giúp mấy bạn này xem, có chuyện gì mọi người giúp đỡ nhau.”
Mấy nam sinh đều gật đầu.
Diệp Khuyết lạnh lùng tránh khỏi bốn nữ sinh, đi theo hướng mà Trì Tảo Tảo rời đi.
Người cầm đầu trong bốn sinh viên nữ nhìn theo phương hướng mà Diệp Khuyết rời đi, có chút hoảng hốt.
Có người trong đó nói: “Thầy Diệp đến đó, liệu Trì Tảo Tảo có mách tội chúng ta không?”
“Cậu ta dám?”
“Sao mình cảm thấy thầy Diệp rất để ý Trì Tảo Tảo?”
“Để ý?” người đã đánh Trì Tảo Tảo cười lạnh lùng, khinh thường: “Đó chỉ là sự quan tâm của giáo viên với học sinh mà thôi.”