*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Em họ lưu manh hừ một tiếng, ‘Tôi không tin.’ Vừa dứt lời, cậu ta bỗng nhào qua giật lấy túi xách Du Yến.
Túi xách của Du Yến là loại ba lô đeo lệch vai, mới đó mà đã bị cậu ta kéo xuống thắt lưng, Du Yến thét lên một tiếng sau đó ngay lập tức đưa tay xuống thắt lưng giành lại, cô vừa giành vừa mắng: ‘Cậu là đồ lưu manh, tiền lương tháng này của tôi đã bị cậu lấy hết, còn tiền đâu ra nữa.’ nói xong thì giơ tay kia lên đánh cậu ta.
Du Yến đánh cậu ra vài cái, đúng là dùng hết sức từ nhỏ đến lớn hợp lại, hung hăng đánh vào cái, ngay cả nắm đấm cũng mơ hồ thấy đau.
Kỷ Hải nhận ra là cô đánh thật, cậu ta âm thầm cười một tiếng rồi cũng đưa tay ra đẩy người cô, nhờ gốc khuất của cơ thể thậm chí cậu ta còn nhẹnhàng véo một cái lên eo Du Yến.
Nhất thời Du Yến như bị sét đánh, cả người cô cứng ngắc, mặt mày trắng bệch không còn chút máu, biểu cảm nhìn Kỷ Hải giống như gặp quỷ.
‘Cắt...’ Đạo diễn phát hiện Du Yến không đúng nên vội vàng hô cắt.
‘Tiểu Du, sao thế, không khoẻ chỗ nào à?’ Phần trước diễn rất tốt, ông vốn tưởng cảnh này diễn một lần là xong, không ngờ Du Yến đột ngột dừng lại, đạo diễn Lý cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Du Yến nhìn chằm chằm vào Kỷ Hải, ánh mắt hung dữ như lưỡi kiếm, hận không thể moi tim cậu ra nhìn cho rõ, nhìn xem có phải trái tim của cậu ta là trái tim đen tối kiếp trước hay không?
Kỷ Hải khẽ mỉm cười, chẳng hề khϊế͙p͙ sợ mà nghênh đón ánh mắt cô, ánh sáng trong mắt có thâm trầm, có phức tạp, đó là một loại ánh sáng Du Yến không thể nào hiểu được.
‘Xin lỗi Lý đạo, tôi hơi khó chịu, có thể nghỉ một lát không?’ Du Yến lùi về phía sau mấy bước, cách xa Kỷ Hải.