Một nhóm nha hoàn và người hầu lạ mắt đứng tràn bên ngoài phòng, hẳn là do thương gia Thiểm Bắc mang đến, đường xá xa xôi như vậy còn dẫn theo nhiều người, xem ra Thanh Miêu không nói sai, nhà ông ta không phải người không có tiền. Trong phòng, Dương thị ngồi ngay ngắn trên ghế chủ, Trương Trọng Vi ngồi bên tay trái, tay phải là vợ chồng Thì Côn, đối diện là một người đàn ông xa lạ đang đứng, ước chừng xấp xỉ bốn mươi tuổi, nhất định là thương gia Thiểm Bắc nọ. Mặc dù Dương thị lộ mặt, nhưng không ngăn cách bình phong ở giữa, đại khái là hôm nay tình hình đặc thù, cần đối chất đôi bên, thế nên vứt bỏ quy củ.
Lúc Lâm Y vào cửa, thương gia Thiểm Bắc đang biện giải, khăng khăn ông ta chưa bao giờ thấy Điền thị mang theo tiền lễ hỏi gì cả. Dương thị thấy Lâm Y đi vào liền chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh Trương Trọng Vi, ý bảo nàng ngồi xuống, lại phân phó Lưu Hà. “Người đã đông đủ, đi gọi Điền thị tới đây”.
Lưu Hà lĩnh mệnh đi, mở khoá gian phòng thứ nhất ở đông sương, dẫn Điền thị ra đại sảnh. Thương gia Thiểm Bắc vừa gặp mặt Điền thị, liền chửi ầm lên. “Tiện phụ, rương đồ ngươi dẫn theo tới nhà ta, ta còn chưa liếc mắt qua nữa, tiền của ngươi tròn méo ra sao cũng không biết, sao lại nói ta đoạt đi?”.
Điền thị kinh hoảng, nhanh chóng nhìn lướt khắp phòng, hỏi. “Đại quan nhân, phu nhân không tới?”.
Thương gia Thiểm Bắc sửng sốt, trả lời. “Đường xá xa xôi, chưa từng đi theo”.
Điền thị lập tức trấn định, nói. “Đại quan nhân, thiếp không nói đại quan nhân đoạt tiền lễ hỏi, là trước khi thiếp đi, phu nhân đoạt mất”.
Thương gia Thiểm Bắc trách mắng. “Nói bậy, nương tử ta chưởng quản khố phòng, chẳng thiếu thốn gì, sao lại tham mấy xu lễ hỏi của ngươi? Hơn nữa nương tử ta không phải người như vậy”.
Điền thị bị ăn giáo huấn, khóc kể. “Đại quan nhân, quả thật là phu nhân cầm đi mất”.
Thương gia Thiểm Bắc tức giận đến giơ chân, vừa mắng vừa chửi, Điền thị khóc nức nở liên hồi.
Dương thị im lặng xem xong, lên tiếng. “Nơi này không phải nhà bình thường, là hậu nha tri huyện, các ngươi còn muốn ồn ào tới khi nào?”.
Thương gia Thiểm Bắc rùng mình, tỉnh táo lại hành lễ bồi tội, xưng mình bị oan uổng, nhất thời hấp tấp mới quên mất hành xử theo trường hợp.
Dương thị bưng trà lên, trấn định như thường nhấp một ngụm, hỏi Lâm Y. “Con dâu, con xem chuyện này nên xử lý như thế nào?”.
Lâm Y cúi người đáp. “Dễ thôi mẫu thân, nếu bọn họ ai cũng nói mình đúng, thì lôi chứng cứ ra chứng minh, ai có chứng cứ thì là người trong sạch”.
Dương thị gật đầu. “Kế hay”. Lại ngẩng lên nhìn thương gia Thiểm Bắc và Điền thị.“Vậy hai người các ngươi đều tự nói xem mình có bằng chứng gì?”.
Điền thị cầm khăn lau nước mắt, mở miệng nói trước. “Tiền của thiếp là phu nhân đại quan nhân đoạt mất, hiện tại phu nhân không ở đây, không có cách nào đối chất thì biết phải làm sao?”. Cô ta nói xong, lại khóc lớn hơn. “Xem ra oan khuất của thiếp có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi”.
Dương thị nghe được nhíu chặt lông mày, nổi giận nói. “Cô muốn khóc, về phòng khóc đủ rồi tới đây”.
Điền thị sợ nhảy dựng, vội rụt cổ, ngưng chỉ còn thút thít.
Thương gia Thiểm Bắc ảo não nói. “Là tôi sơ sẩy, sợ nương tử đường xa mệt nhọc, không để cô ấy theo tới, làm sao biết được bây giờ thiếu người làm chứng”.
Thái độ của Điền thị hôm nay thật khác thường, mồm miệng cực kì lanh lợi, nói. “Đại quan nhân biết rõ bây giờ đến là để đối chất tiền lễ hỏi nhưng không đưa phu nhân theo là cớ vì sao? Thứ cho thiếp nói thẳng, chỉ sợ ngài là chột dạ, cố ý không dẫn theo”.
Thương gia Thiểm Bắc quát “Nói bậy!”, sau đó nói. “Ta làm sao biết ngươi lôi nương tử của ta vào, còn tưởng rằng chỉ liên quan đến ta”. Ông ta nói như vậy, nhưng việc này rốt cuộc vẫn do bên ông ta thiếu người làm chứng mới trở nên thật giả khó phân biệt được, nếu ông ta không xuất ra được chứng cứ xác thực, chỉ sợ Dương thị sẽ buộc ông ta bỏ tiền lễ hỏi, tệ hơn có thể bị kiện.
Bấy giờ Điền thị đã lau khô nước mắt, nhưng không dám ngồi xuống, chỉ đứng bên cạnh thương gia Thiểm Bắc. Ông này nghiêng người, ánh mắt quét từ trên xuống dưới Điền thị, giống như muốn ăn thịt cô ta. Điền thị bị trừng sợ, lùi ra sau từng bước, sắp đụng phải cột, đột nhiên ông ta sấn lên trước, bắt lấy cổ tay cô ta, chỉ vào quần áo trên người cô ta, hỏi. “Trước khi ngươi đi, ta cố ý đặt làm cho ngươi hai bộ quần áo mới, nhưng hôm nay vì sao ngươi chỉ mặc áo ngắn tay, trang phục như đứa nô tỳ?”.
Điền thị thất kinh hồn vía, đầu óc bắt đầu loạn, căn bản không biết trả lời như thế nào. Dương thị nghe vậy rất mất hứng, chẳng lẽ thương gia Thiểm Bắc nghi ngờ nhà họ Trương tước đoạt quần áo mới của Điền thị? Nghĩ nhà họ Trương ham tiền mới cố tình lừa gạt lễ hỏi của ông ta chắc?
Trương Trọng Vi và Lâm Y cũng nghĩ tương tự, sắc mặt đều trầm xuống.
Dương thị gằng giọng. “Lúc cô ta về nhà họ Trương trên người mặc đúng bộ trang phục đó, nhà họ Trương chúng ta là nhà quan lại, chẳng lẽ thèm thuồng hai bộ đồ mới của cô ta?”.
Lâm Y chỉ vào Thanh Miêu ngồi đối diện, nói. “Ngày ấy Lâm phu nhân đưa trả Điền thị về, cô ấy có thể làm chứng”.
Thanh Miêu vội nói. “Lúc Điền thị về đây, quả thật là mặc bộ đồ này”.
Thương gia Thiểm Bắc càng trở nên nghi hoặc, hỏi Điền thị. “Vậy hai bộ quần áo mới ta may cho ngươi đâu mất rồi?”.
Thương gia Thiểm Bắc là bạn hữu của Thì Côn, Thanh Miêu vốn tin tưởng ông ta, nhưng nghe xong cũng có chút dao động, nhịn không được nghi ngờ, hỏi. “Đại quan nhân, nếu quả thực anh cầm tiền lễ hỏi, giao ra là được, cũng không phải chuyện gì to tát, cần gì bám lấy chuyện áo quần để dối gạt? Lúc Điền thị lên thuyền nhà chúng tôi đã mặc quần áo nhìn như nô tỳ thế này, dọc đường cũng không thấy thay đổi bộ khác, không biết quần áo mới đại quan nhân nói là ở đâu ra?”.
Thương gia Thiểm Bắc cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó, ông ta vội vã chạy đi, liền để phu nhân đi trước, để lại cho Điền thị một nha hoàn và hai gia đinh ở bến tàu chờ tàu cập bến, ông ta nhớ rõ ràng hôm đó Điền thị mặc đồ mới, sao lên thuyền lại biến thành quần áo nha hoàn?
Ông ta trăm câu hỏi không giải thích được, cân nhắc hồi lâu, kết luận Điền thị đã đổi trang phục lúc đang chờ thuyền, nhưng ông ta không hiểu đang êm đẹp vì sao Điền thị phải đổi? Ông ta nói ra nghi vấn, vốn định làm khó Điền thị, không ngờ Điền thị quật ngược lại. “Phu nhân đoạt tiền lễ hỏi của thiếp, thiếp một thân vô xu mới phải bán xiêm y mới may, đổi thành quần áo nha hoàn rẻ mạt”.
Thương gia Thiểm Bắc giận sôi lên, dậm chân thình thịch trong đại sảnh. Điền thị nói trước sau đều có lý, không phải muốn không tin là không tin.
Thanh Miêu đau khổ nói. “Đại quan nhân, uổng công tôi nói lời hay thay đại quan nhân trước mặt tỷ tỷ tôi, thì ra là tôi nhìn nhầm người”.
Lâm Y vẫn không lên tiếng, bây giờ đột nhiên hỏi. “Điền thị, tự cô mang quần áo đi cầm lấy tiền?”.
Điền thị sửng sốt, hồi đáp. “Không phải, là tiểu nha hoàn theo chờ ở bến tàu giúp mang ra cửa hàng”.
Lâm Y hỏi tiếp. “Thương gia tặng cô hai bộ, một bộ không mặc thì dễ, còn bộ đang mặc trên người cô cởi ra đem cầm thế nào vậy?”.
Điền thị hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Y sẽ chi tiết như vậy, nghĩ kĩ rồi đáp. “Mượn nhà dân gần đó, vào trong đổi”.
Lâm Y lại hỏi tiếp. “Tiểu nha hoàn mang xiêm y của cô vào thành tìm cửa hàng, cầm xong lại mang tiền đi mua một bộ đồ nha hoàn cho cô, cuối cùng quay lại nhà dân, tổng cộng mất bao lâu?”.
Điền thị bắt đầu ấp úng, đáp không được, thương gia Thiểm Bắc nói. “Trong thành kia tôi đã đi qua, từ bến vào thành ít nhất phải một canh giờ”.
Lâm Y gật đầu, tiếp tục hỏi Điền thị. “Một canh giờ đó, cô trần truồng đứng trong nhà dân chờ tiểu nha hoàn về?”.
Điền thị im không nói, chỉ gật gật.
Thì Côn bác bỏ. “Nói láo, thuyền của nhà ta cách đó không xa, chỉ có một chỗ cần sửa mới trì hoãn chút ít nhưng từ lúc rời đi đến lúc tới đón ngươi tuyệt không quá nửa canh giờ. Một canh giờ của ngươi là ở đâu ra?”.
Điền thị đại loạn, cuống quít nói. “Thiếp, thiếp… Tiểu nha hoàn kia chạy mau, chỉ mất nửa canh giờ”.
Thanh Miêu hỏi thương gia Thiểm Bắc. “Nha hoàn kia ở đâu, hỏi liền biết”.
Thương gia Thiểm Bắc nhăn nhó. “Không dẫn theo”.
Dương thị bực mình nói. “Xa xôi cách trở gọi anh tới đối chất nhưng anh chẳng mang theo nhân chứng nào, rốt cuộc là ý gì đây?”.
Thương gia Thiểm Bắc vội vàng xin lỗi xin phải, lại biện minh thay bản thân. “Lúc tôi vừa đến nhà liền nhận được thư Thì đại quan nhân gửi, chưa kịp thở ra đã chạy ngược lại, thật sự là thời gian cấp bách, trong lòng cũng vội vàng mới quên đi nhiều chi tiết”.
Dương thị thấy ông ta nói năng hữu lý, mà Điền thị đầy sơ hở, liền tạm buông tha ông ta, hỏi. “Ngoại trừ tiểu nha hoàn kia, còn ai có thể làm chứng?”.
Thương gia Thiểm Bắc vội ngẫm lại, đột nhiên nhớ ra trong số gia đinh ông ta dẫn theo có một tên từng đưa Điền thị lên tàu, vì thế gọi người dẫn hắn ra trước mặt các bên, hỏi hắn. “Ngày đó ngươi đưa Điền thị đi, cô ta có từng thay quần áo không?”.
Gia đinh đáp. “Có thay”.
Thương gia Thiểm Bắc lại hỏi. “Thay như thế nào? Ngươi nói gia nghe”.
Gia đinh vừa nhớ lại vừa đáp, nói không khác Điền thị đã nói là bao. Mà chuyện Điền thị thay quần áo đã bị Lâm Y đâm thủng, thương gia Thiểm Bắc giận tím mặt, kết luận gia đinh đã thông đồng với Điền thị. Gia đinh không biết Lâm Y đã hỏi qua Điền thị, cắn răng nói mình khai thật, đang lúc tất cả mọi người sốt ruột, thương gia Thiểm Bắc chắp tay nói với Dương thị. “Dương phu nhân, xin cho phép tôi tra khảo thằng nhãi này một chút, chờ rõ ràng sẽ về bẩm báo”.
Tất cả người hầu đều đang phục mệnh trong sân, không sợ hắn chạy mất, vì thế Dương thị gật đầu, cho phép ông ta dẫn gia đinh đi.
Thanh Miêu lúc còn chưa gả thích nhất là nghe ngóng tin tức, hiện tại gả rồi, bó tay bó chân, không ra nhìn lén được, xoay tới xoay lui trên ghế. Thì Côn lưu ý nương tử đứng ngồi không yên, không biết cô bị làm sao, mới nhỏ giọng. “Nương tử, nàng không thoải mái chỗ nào hả?”.
Thanh Miêu nhỏ giọng thì thầm. “Đúng rồi, ngồi lâu không thoải mái, ngột ngạt quá”.
Thì Côn vội nói. “Để ta đưa nương tử ra ngoài dạo mát”.
Thanh Miêu mừng rỡ, hai người đứng dậy tạm thời cáo lui, tản bộ về hướng tây sương phòng, nhưng vừa bước tới gần tường viện, Thanh Miêu liền không chịu đi nữa, Thì Côn ngạc nhiên. “Đã đi dạo sao không đi ra ngoài dạo luôn?”.
Thanh Miêu nghe được động tĩnh bên ngoài, vội giơ ngón tay lên “Suỵt!” một tiếng. “Nhỏ giọng thôi, chàng nghe đi”.