Trương Trọng Vi sống đến hơn hai mươi năm, tự nhận tổn thương lớn nhất cuộc đời này là bị cho đi làm con thừa tự. Tuy nói thân là con phải phục tùng mệnh lệnh cha mẹ vô điều kiện, nhưng chuyện Trương Lương và Phương thị ngay cả một câu nói cũng không liền đẩy chàng qua Đại phòng đến nay vẫn khiến chàng canh cánh trong lòng. Từ lúc ấy về sau, có hai việc chàng cương quyết sẽ không bao giờ làm, thứ nhất là không cho con mình đi thừa tự người khác, thứ hai là không nhận con người khác làm thừa tự cho mình.
Lúc này Phương thị bắt chàng nhận con của Trương Bá Lâm về thừa tự, coi như chạm vào tối kỵ của chàng, khiến chàng quên cả hiếu đạo, cũng quên kính cẩn nghe theo, nổi giận đùng đùng nói. “Cháu và nương tử đều còn trẻ, lại mới là con đầu lòng, thím liền khẩn cắp bắt cháu nhận con thừa tự? Trên đời này không biết bao nhiêu người cả đời không con, cho dù chúng cháu sinh không ra con trai, cũng tuyệt không nhận con người khác về thừa tự”.
Phương thị lần đầu gặp bộ dáng Trương Trọng Vi tức giận, nhất thời ngây ra, thím Nhâm cũng bị doạ không nhẹ, trốn ra sau cây cổ thụ. Trương Trọng Vi nói xong, nhận ra thái độ của mình không đúng, nhưng vì chàng quá mức tức giận, bởi vậy cũng không muốn xin lỗi Phương thị, mà phất tay áo đi về hướng trong viện.
Phương thị cảm thấy bà ta bị ấm ức ghê gớm, đứng ở cửa viện rơi nước mắt. Thím Nhâm gặp Trương Trọng Vi đi rồi mới lắc mình đi ra, vừa lau nước mắt cho Phương thị, vừa khuyên nhủ. “Nhị phu nhân chớ thương tâm, cũng đừng trách Nhị thiếu gia làm gì, thiếu gia còn trẻ, nhận con thừa tự quả thực sớm quá, Nhị phu nhân vẫn giữ ý tưởng nạp thiếp cho thiếu gia thì hơn, sinh con ruột mới tốt”.
Phương thị chỉ vào bóng dáng Trương Trọng Vi, khóc mếu. “Vừa rồi bà có nghe thấy không? Ta nói một câu nó cãi một câu, cuối cùng còn nạt nộ ta, đứa con này thật là nuôi không rồi”.
Thím Nhâm cười. “Nhị phu nhân, tính tình đàn ông phu nhân còn không hiểu sao? Đều thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng cho không. Nhị thiếu gia sống chết không chịu nạp thiếp là vì thiếu gia chưa trải nghiệm được lạc thú trong đó, chỉ cần phu nhân tặng một đứa cho thiếu gia, bảo đảm qua mấy ngày muốn tách ra cũng không được”.
Phương thị nghe xong, nước mắt rơi càng nhiều, nói. “Sao ta lại không hiểu đạo lý đó, nhưng trong nhà mấy miệng ăn còn chưa nuôi nổi, tiền đâu ra mua thiếp? Chẳng lẽ bán bà đi?”. Bà ta nhắc tới chữ “bán”, đột nhiên nảy ra ý định. “Hay là bán Tiểu Truỵ tử đi, được tiền, không trả nợ vội, chọn một đứa xinh xắn đáng yêu đưa tới cho Trọng Vi”.
Thím Nhâm ngày thường được không ít món lợi nhỏ từ Tiểu Truỵ tử, nếu bán cô ta đi mất, sau này thiếu hụt thu vào thì sao? Vì thế vội khuyên Phương thị, xưng rằng bán Tiểu Truỵ tử sẽ chọc Trương Lương tức giận, cũng nhắc nhở Phương thị nhớ tới nắm đấm và tát tai của Trương Lương, còn có ghế đẩu, không thể chọc giận ông ta. Bà ta nửa khuyên nửa doạ, kéo Phương thị về nhà, không có tiền mướn kiệu, chỉ có thể cuốc bộ về.
Trương Trọng Vi về phòng vẫn còn buồn bực, gọi người châm trà, uống ực ba chén mới miễn cưỡng xoa dịu cơn tức. Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Ai dám chọc tri huyện đại nhân tức giận?”.
Trương Trọng Vi cười khổ, kể chuyện Phương thị ép chàng nhận con trai của Trương Bá Lâm về thừa tự cho nàng nghe. Lâm Y vỗ về bé con trong lòng, nói. “Em còn tưởng khuyên chàng nạp thiếp chứ, sao lại biến thành nhận con thừa tự?”.
Lúc này đến phiên Trương Trọng Vi khó hiểu. “Đúng là nói chuyện nạp thiếp, sao em biết?”.
Lâm Y thuật lại thím Nhâm muốn đổi chủ, bị Thanh Mai đánh một tát, nói. “Nhiều năm như vậy, thím Nhâm vẫn không hề thay đổi, gặp ai có tiền liền nghĩ quàng lên, em đánh bà ta một tát còn không biết bà ta sẽ đặt điều em với thím như thế nào”.
Trương Trọng Vi và thím Nhâm sống chung dưới mái hiên mấy chục năm, quá hiểu con người bà ta, mới nói nửa như vui đùa nửa như an ủi. “Người như bà ta em còn không rõ sao, cho dù em không đánh bà ta cũng nói huyên thuyên rồi, không cần bận tâm”.
Lâm Y bị chàng chọc cười rộ lên, cố ý trêu ngược lại, nói. “Để em đoán thử nhé, nhìn chàng tức giận như vậy, hẳn là chuyện nhận con thừa tự đã bị chàng từ chối, nếu từ chối chuyện này thì là đồng ý chuyện kia? Không biết Trương tri huyện nhìn trúng cô gái nhà nào?”.
Trương Trọng Vi đi qua đẩy nàng một cái, ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy con gái, mất hứng nói. “Ta đang phiền muộn đây, em còn có tâm trạng đùa”.
Lâm Y nghẹn, ban nãy chẳng phải chàng vừa đùa trước sao? Thật là, chỉ cho phép quan binh phóng hoả, không cho dân chúng đốt đèn.
Trương Trọng Vi vuốt khuôn mặt con vẫn còn nhiều nếp nhăn, nói với Lâm Y. “Chuyện nhận con thừa tự, cả chuyện nạp thiếp nữa, ta đều gạt đi, còn nổi nóng quát thím”.
Tính tình Trương Trọng Vi như vậy mà phát giận quả thật hiếm lạ, huống chi còn là phát giận với Phương thị. Lâm Y kinh ngạc.
Trương Trọng Vi thấy nàng ngạc nhiên, cười khổ nói. “Ta cũng đâu ngờ được là vậy”.
Rốt cuộc vẫn là vợ chồng thanh mai trúc mã, Lâm Y hiểu tâm sự của chàng ít nhiều, bất ngờ qua đi, liền nhẹ giọng hỏi. “Nếu lúc trước cho chàng lựa chọn, chàng nhất định không chấp nhận làm con thừa tự đâu đúng không?”.
Ngoài dự đoán của Lâm Y, Trương Trọng Vi lắc đầu, nói. “Ta vẫn chọn đi làm con thừa tự, ta không phải người vô tình vô nghĩa, Đại bá không có hậu, ta làm con của Đại bá là nên, chỉ là ta… chỉ là….”.
Lâm Y nhẹ giọng nói tiếp. “Là hy vọng thúc thúc và thím nói cho chàng biết trước một tiếng?”.
Trương Trọng Vi gật đầu, một tay ôm con thơ còn nằm trong tã lót, một tay vòng qua eo Lâm Y, vùi đầu vào hõm vai nàng. Một lát sau, Lâm Y cảm giác được một giọt nước lạnh lẽo chảy qua nơi đó, xoa lưng chàng, nhè nhẹ vỗ về.
Phương thị đi xong, rất lâu không thấy tới cửa nháo, không rõ là bị Trương Trọng Vi làm thương tâm hay đang cân nhắc chuyện mua thiếp. Vợ chồng Lâm Y không muốn nạp thiếp, mẹ chồng đứng đắn cũng duy trì, bởi vậy căn bản không coi Phương thị ầm ĩ ra gì, cứ theo lẽ thường sống cuộc sống của bọn họ.
Ngày một ngày trôi qua, Lâm Y càng cảm thấy bản thân không có kinh nghiệm nuôi con, sữa cũng đứt quãng, tuy có thím Dương hỗ trợ nhưng vẫn luống cuống tay chân, vì thế thương lượng với Dương thị, quyết định thuê một bà vú tới nhà. Vì thế tặng tiền thưởng cho người môi giới, mong tìm kiếm bà vú thành thật tin cậy, có kinh nghiệm, sữa cũng nhiều.
Vận khí thật tốt, vừa vặn người môi giới đang có một người để đề cử, tức phụ họ Hoa, trong nhà có ba con trai, hai vợ chồng nuôi không nổi, vì thế nhân đứa nhỏ nhất còn chưa đầy tháng, chị này liền ngắt sữa, thừa dịp sữa còn nhiều, ra ngoài làm vú nuôi cho người ta.
Hoa tẩu tử trong nhà có gánh nặng, nhưng trời sinh tính tình lạc quan, cả ngày vui tươi hớn hở, cảm thấy chỉ cần chịu khó, nhất định cuộc đời không bạc đãi chén cơm của chị. Lâm Y thích tính tình chị, hỏi đáp vài câu, trả lời mạch lạc rõ ràng, bảo chị ta ôm bé cho bú, tư thế chính xác, động tác thành thạo, vì thế liền vỗ bàn, quyết định giữ Hoa tẩu tử lại, giao hẹn mỗi tháng trả hai quan tiền, bao ăn ở, cách mười ngày cho nghỉ về nhà một lần, mỗi quý tặng một bộ đồ mới, nếu làm tốt sẽ thưởng thêm.
Tường Phù đắt đỏ không bằng Đông Kinh, Hoa tẩu tử vô cùng vừa lòng đãi ngộ, ấn dấu tay ngay tại chỗ luôn. Có Hoa tẩu tử, Lâm Y thoải mái hơn nhiều, an tâm ở cữ.
Đảo mắt một tháng trôi qua, trong khoảng thời gian này, Hoa tẩu tử vì em bé còn nhỏ, chủ động bỏ qua không về nhà nghỉ, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, được mọi người trong nhà họ Trương khen ngợi. Sang đầu tháng, việc thứ nhất Lâm Y làm chính là tăng cho Hoa tẩu tử một trăm văn tiền công, Hoa tẩu tử nhận tiền, nghĩ đến cải thiện được thức ăn cho con mình ở nhà, trong lòng rất là cảm kích, về sau càng tận tâm chăm em bé hơn.
Hôm nay đầy tháng, Trương Trọng Vi thận trọng hơn bình thường, mời thầy bói đoán mạng cho con, lại lật xem hoàng lịch, định ra đại danh cho con là Trương Ngữ, ấn theo thứ tự thân mật gọi là Đại nương. Lâm Y kiếp trước tên cũng có một chữ “Ngữ”, nghe xong cảm giác phá lệ êm tai, bởi vậy hài lòng lắm. Nhưng cái tên “Đại nương” này, tuy nàng biết cách gọi như vậy là thói quen ở Đại Tống, nhưng nghe vẫn không được tự nhiên, nàng hỏi Trương Trọng Vi. “Có thể đổi tên khác để gọi được không?”.
Trương Trọng Vi không chút do dự nói. “Được, có thể gọi là Đại tỷ”.
Lâm Y ôm trán ngã xuống giường, Trương Trọng Vi hoảng lên vội chạy đến ôm nàng.“Nương tử, em làm sao vậy?”.
Lâm Y rên rỉ. “Trọng Vi, không biết tại sao em vừa nghe hai cái tên này, đầu liền choáng váng, chẳng lẽ là khắc? Chàng sửa tên khác được không?”.
Tên con khắc mẹ? Lần đầu tiên Trương Trọng Vi nghe được, cảm thấy mới lạ ghê, nhưng nghĩ sửa cách xưng hô cũng chẳng phải chuyện gì to tát, liền nghĩ ngợi, nói. “Vậy đặt nhũ danh được không?”.
Lâm Y liên tục gật đầu tán thưởng, vì thế vợ chồng lại lật sách xem lịch, bịt mắt chỉ tay vân vân, rối ren một lúc, cuối cùng quyết định lấy theo tên hoa, gọi là Ngọc Lan.
Hôm bày tiệc đầy tháng, ngoại trừ những nhà thân thiết trong thành Đông Kinh, ở huyện Tường Phù, rất nhiều quan viên và vợ đến chúc mừng, ngay cả Âu Dương tham chính cũng tham dự, dẫn theo phu nhân tham chính đích thân tới sau huyện nha Tường Phù. Khách vãng lai cũng có, hậu nha chật ních, bất đắc dĩ phải bắt chước Nhị phòng, mời khách nam ra tửu lâu ngồi, để không gian cho nữ quyến.
Tập tục quan trọng nhất trong tiệc đầy tháng là tắm em bé. Các tân khách hội tụ trong sảnh, bỏ vào thau bạc nước thơm, hương liệu, dùng lụa màu quấn quanh thau, trước hết mời phu nhân tham chính thân phận cao nhất dùng trâm quậy nước, sau đó lần lượt khách khứa ném tiền vào thau, gọi là thêm bồn.
Phụ tá của Trương Trọng Vi, hoặc người có suy nghĩ thông qua Lâm Y để nịnh bợ phu nhân tham chính đều bốc rất nhiều tiền bỏ vào thau, thậm chí có cả đĩnh bạc, khiến Lâm Y kinh ngạc không thôi.
Dương thị nhỏ giọng nói với nàng. “Đây là tập tục, không bị coi là đút lót”. Lâm Y liền yên tâm thoải mái, đợi chấm dứt xong, sai Thanh Mai và Tiểu Khấu tử bưng ra phía sau đếm.
Tiệc đầy tháng kéo dài cả một ngày, ngày hôm sau mời Nhị phòng đến ăn bữa cơm thân mật, Lâm Y mệt không đứng nổi, ngày thứ ba đang chuẩn bị nghỉ ngơi cả ngày, Lưu Hà sang báo tin, xưng rằng vợ chồng Thì Côn dẫn thương gia Thiểm Bắc đến muốn đối chất với Điền thị, Dương thị mời nàng sang cùng nghe.
Bởi vì Thiểm Bắc và Tường Phù cách nhau quá xa, chuyện đã kéo dài tận hai tháng, Lâm Y cũng muốn biết kế quả, vì thế không màng mệt nhọc, từ Thanh Mai đỡ tay, ra đại sảnh phía trước.