Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 217: Lại mời danh y

Dương thị nói lang trung chưa thể kết luận thì vẫn còn hy vọng, bà an ủi Lâm Y. “Con chưa sinh con nên không biết, mới có bầu rất khó chẩn chính xác nên

lang trung mới bảo chúng ta chờ, vậy chúng ta cứ chờ, đến tháng sau lại

mời xem bệnh lại”.

Dương thị nói hợp lý hợp tình, trong lòng

Lâm Y dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ là Phương thị còn đang ở bên ngoài muốn mượn cớ gây sự, phải làm thế nào mới tốt?

Lâm Y lo lắng Phương

thị gây sự, Dương thị lại không thèm để ý, vì bà nghe danh y trong kinh

thành chẩn ra Lâm Y có thai, cảm thấy chắc chắn tám chín phần mười, ban

nãy chỉ là sợ lỡ đâu khiến Lâm Y mừng hụt một hồi càng thất vọng cho nên khuyên nàng kiên nhẫn chút.

Phương

thị chờ tới nóng ruột, thúc giục Tiểu Khấu tử vào trong xem. Dương thị

nghĩ Lâm Y có bầu, không chịu được cảm xúc quá mạnh, đừng nên cho nàng

gặp mặt Phương thị thì hơn. Bà khuyên Lâm Y về phòng, nói. “Mấy ngày nay con cứ nghĩ ngơi dưỡng thân mình, mau về phòng đi, Nhị phu nhân cứ để cho ta”.

Phương thị ăn quả đắng trước mặt Dương thị lần trước, Lâm Y vẫn còn nhớ rõ,

biết bà dư dả đối phó với Phương thị, nàng liền theo ý bà, yên tâm về

phòng.

Phương thị ở cửa viện chờ nửa ngày, cơn tức xẹp đi không ít, vào nhà không còn tranh cãi ầm ĩ, chỉ nhìn ngó tứ phía, hỏi. “Vợ Trọng Vi sao không ở?”.

Dương thị tỏ vẻ tức giận, trách. “Thím cũng xuất thân gia đình thư hương, gặp trưởng tẩu thế nhưng không hành lễ chào?”.

Không tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa là tối kỵ, nói ra ngoài ai cũng khiển trách,

Phương thị chỉ mong tìm Lâm Y, quên mất chuyện quan trọng như vậy, lập

tức trên mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cúi người thi lễ ngay.

Bởi vì

Phương thị sơ sẩy, hiệp một Dương thị chiếm thế thượng phong, trên mặt

bà vẫn là vẻ an nhàn như mây bay nước chảy, mời Phương thị ngồi xuống

uống trà.

Phương thị thấy bà như vậy, kết luận rằng bà còn chưa biết tình hình, vì thế ra vẻ thần bí, hỏi. “Đại tẩu, Đại phòng xảy ra chuyện lớn như vậy, Đại tẩu còn chưa biết?”.

Dương thị tỏ ra bất ngờ, chợt giật mình. “Hôm qua ta đau đầu không ngớt, lại tra không rõ nguyên nhân bệnh tình, mời

lang trung đến nhà xem bệnh, thím nói là ý này phải không? Nhưng danh y

trong kinh thành đã giúp tôi chẩn bệnh rồi, không phải bệnh gì to tát,

uống mấy thang thuốc liền khỏi”.

Không phải xem bệnh cho Lâm

Y? Sao lại biến thành Dương thị? Phương thị cũng muốn hồ đồ luôn, không

biết nên tin người trước mặt mình hay nên tin du y kia. Bà ta cúi đầu

suy xét một lúc, đột nhiên hiểu ra, phụ nữ vô sinh thật là chuyện mất

mặt doạ người, Dương thị hẳn là muốn giấu giếm cho Lâm Y nên mới nói dối là xem bệnh cho bà.

Nghĩ thông điểm này, Phương thị lại bắt đầu thần khí phấn chấn, cười với Dương thị. “Đại tẩu, tâm tình Đại tẩu em dâu hiểu, nhưng đã có bệnh thì phải trị, trăm ngàn đừng giấu bệnh sợ thầy”.

Dương thị làm bộ nghe không hiểu lời bà ta nói, ngạc nhiên hỏi. “Hôm qua tôi vừa bốc thuốc theo đơn xong, đó vẫn gọi là ‘giấu bệnh sợ thầy’ ư?”.

Phương thị nhìn chằm chằm bà. “Đại tẩu, Đại tẩu hiểu rõ em đang nói không phải Đại tẩu, mà là vợ Trọng Vi”. Nói xong đứng dậy, la lên. “Vợ Trọng Vi đâu, thím đến mà không ra bái kiến?”.

Dương thị nhăn mày. “Nhà họ Trương chúng ta nay đã có được ba mệnh quan triều đình, cũng coi như là gia đình quan lại, thím hô to gọi nhỏ như thế còn ra thể thống gì?

Nếu thím không giữ quy củ, không để ý tới thể diện của nhà họ Trương,

cũng đừng trách trưởng tẩu thay mẹ, mời gia pháp hầu hạ”.

Phương thị thấy Dương thị nghiêm khắc như vậy, sợ nhảy dựng lên, khép nép ngồi xuống lần nữa, lầm bầm. “Đã sớm phân gia, gia pháp Đại phòng cũng đánh không lên đầu Nhị phòng chúng ta”.

Dương thị nói đanh thép lạnh lùng. “Thím đã biết là phân gia thì chớ có quản chuyện của Đại phòng chúng tôi. Vợ

Trọng Vi nay là con dâu của tôi, không tới lượt thím hỏi tới”.

Phương thị mười hai vạn phần ấm ức, nói. “Em chỉ có ý tốt, lo lắng con nối dòng của Đại phòng, nếu vợ Trọng Vi không thể sinh dục, phải sớm thu cho Trọng Vi một phòng thiếp thất”.

Dương thị nói. “Thím nghe ai nói vớ vẩn, cái gì mà không thể sinh dục, đúng là vô căn cứ”.

Phương thị kêu lên. “Đúng là con ai đau mẹ nấy xót, em thấy Đại tẩu căn bản không để bụng

chuyện của Trọng Vi, đại sự như vậy còn che lấp, muốn Trọng Vi nhà ta

tuyệt hậu phải không?”.

Dương thị không trách Trương Trọng Vi tỏ lòng hiếu thảo với Phương thị, nhưng hận Phương thị vẫn coi Trương

Trọng Vi là con của Nhị phòng, vượt quyền ở mọi phương diện, bởi vậy vừa nghe lời này liền nổi trận lôi đình. Bà tự trọng thân phận, không muốn

mắng tận mặt Phương thị, chỉ hô lên một tiếng. “Lưu Hà, còn chưa đổi trà?”.

Lưu Hà và Lưu Vân phục mệnh ngay bên ngoài, nghe được một tiếng, nhất tề

chạy vào, người trước hung hăng trừng mắt liếc Phương thị một cái, mắng. “Đang êm đẹp, Nhị phu nhân rủa Nhị thiếu gia nhà chúng tôi làm chi? Rõ ràng chỉ ôm bệnh nhẹ, khi không bị phu nhân nói thành vô sinh”.

Người sau cũng muốn được Dương thị hài lòng, không cam chịu yếu thế, cười hì hì nói với Phương thị. “Nếu Nhị phu nhân quan tâm con nối dòng của Nhị thiếu gia như vậy, sao không mua thiếp đưa tới cho thiếu gia?”.

Lưu Hà trước mặt người ngoài xưa nay luôn phối hợp ăn ý với Lưu Vân, đây

cũng là nguyên nhân đầu tiên Dương thị cố ý dẫn theo hai người, mắt thấy Lưu Hà mắng có mô có dạng. “Lưu Vân cô chớ có nói bậy, Nhị phu nhân hiện tại nợ Đại phu nhân như chúa chổm, cô còn giật giây Nhị phu nhân

tiêu tiền mua thiếp cho Nhị thiếu gia”.

Dương thị thập phần vừa lòng biểu hiện của hai người, lên tiếng nói. “Tuy rằng đã phân gia, nhưng một bút không viết ra được hai nhà họ Trương,

nhắc chuyện nợ nần làm chi, chẳng lẽ sợ Nhị phu nhân không trả”. Nói xong lại an ủi Phương thị. “Hai đứa thiếp thất không hiểu chuyện, thím chớ giận, tiền kia tôi không đòi vội, thím chậm rãi trả là được”.

Phương thị thở phì phì, sắp sửa động thủ, bị Dương thị nói xong, không thể

phác tác được, lỡ đâu Dương thị trở mặt, đương trường đòi nợ thì làm thế nào? Lưu Hà và Lưu Vân làm hai kẻ thức thời, tiến lên hành lễ, xin lỗi

tạ tội các kiểu, bảo rằng bọn họ đầu óc hạn hẹn, không hiểu chuyện, chọc Phương thị giận, mong bà ta tha thứ.

Dương thị hứa cho Phương thị tạm hoãn trả nợ, hai thiếp cũng đã xin lỗi, Phương thị mặt mũi thể diện không mất miếng nào, nhưng Dương thị nhất định khăng khăng Lâm Y không

có việc gì, không chịu thả ra, đành phải đứng dậy cáo từ về nhà.

Lâm Y chờ Phương thị rời đi mới ra khỏi phòng, hỏi Dương thị. “Mẫu thân, thím có làm khó dễ mẫu thân không?”.

Dương thị cười. “Ta dù sao cũng là trưởng tẩu, thím ta sao làm khó dễ được, thậm chí ta có trách cứ thím cái gì, thím cũng không nói được ra ngoài”.

Lâm Y nghe xong câu này, đột nhiên cảm thấy Đại Tống cẩn tuân lễ giáo cũng

có ưu điểm riêng, trưởng tẩu luôn có ưu thế trước mặt em dâu, không

giống nàng đối mặt với Phương thị phải cố kỵ rất nhiều. Phương thị cũng

thật không biết điều, thật ra chỉ cần bà ta không chủ động gây sự, Lâm Y vì Trương Trọng Vi cũng sẽ không thiếu bà ta bất kì lợi ích nào, đáng

tiếc bà ta đi khắp nơi khó xử hết tất cả mọi người, chỉ biết bức Lâm Y

vào góc chết, thế mới khiến Lâm Y bo bo chăm lo cho Đại phòng, không

sinh nổi một chút lòng kính yêu.

Trong mắt Dương thị ngập tràn ý

cười, nhìn nhìn bụng Lâm Y vẫn chưa có dấu hiệu rõ rệt nào, thúc giục

nàng trở về nghỉ ngơi, lại dặn dò gia đinh canh cửa và người hầu, lần

sau Phương thị có đến, lập tức dẫn tới gặp bà, không được đi phiền Lâm

Y.

Bốn, năm ngày sau, Nhị phòng họ Trương đổi thảo thiếp của

Trương Bát nương, ứng theo yêu cầu của nhà họ La, chuẩn bị đưa Trương

Bát nương đến tửu lâu đã hẹn để xem mắt. Trước đó Trương Bát nương đã

dúi tiền cho bà mối, sắp xếp người của nhà họ La đến để xem mắt Trương

Bát nương đúng chính là bản thân La thư sinh.

Lâm Y cao hứng thay

cho Trương Bát nương, thứ nhất là mừng cho cô có thể gặp được vị hôn phu tận mặt, hai là may mắn cô đã thông minh hơn rất nhiều, hiểu được mua

chuộc bà mối thuyết phục nhà họ La. Nàng gần như có thể thấy được,

Trương Bát nương như vậy gả tới nhà họ La, cho dù tính tình yếu đuối như trước, nhưng trên đầu không có mẹ chồng đè ép, nhất định sẽ sống được

như ý.

Ngày xem mắt, Lâm Y là Nhị tẩu của Trương Bát nương, cũng

là khuê mật thân thiết, rất muốn cùng cô đi, nhưng Dương thị không cho

nàng đi, bảo rằng thời điểm đã tới, nhất định giữ nàng ở nhà, mời danh y trong thành đến bắt mặt lần hai.

Thật không khéo, danh y lần này

Dương thị mời vẫn là vị lần trước, ông lão bắt mạch xong, lại nổi cơn

giận, mắng to nhà họ Trương khinh thường y thuật của ông ta, không tin

kết quả ông ta chẩn, mắng xong, vì trả thù, lại kê một đơn thuốc dưỡng

thai đắt đỏ nữa.

Lúc ấy tình cảnh trong phòng rất là quái dị, từ

Dương thị tới Trương Trọng Vi tới Lâm Y, ai nấy nghe mắng nhưng trên mặt lại cười vô cùng rạng rỡ, giống như không phải nghe mắng mà là đang

nghe ai hát chúc mừng.

Trương Trọng Vi ra ngoài tiễn danh y, cũng

không quản thuốc dưỡng thai kia đắt cỡ nào, bốc luôn, tức khắc mang vào

phòng bếp sắc thuốc.

Dương thị nắm tay Lâm Y, cười nói. “Ta đã biết ngay là có hỉ, lúc trước không chắc lắm mới không dám nói cho con”.

Lâm Y cũng cười. “Vẫn là mẫu thân có kinh nghiệm, gặp chuyện không hề hoảng”.

Dương thị liền nói. “Sinh mấy đứa là có kinh nghiệm ngay”. Làm người hiện đại như Lâm Y xấu hổ đến cúi mặt.

Trương Trọng Vi nhìn Thanh Miêu nấu thuốc xong, tự mình bưng lên, muốn đút cho Lâm Y uống. Dương thị còn ngồi bên, Lâm Y ngượng, cứ trừng chàng hoài,

đáng thương Trương Trọng Vi, hớn hở díp mắt không thấy ánh nhìn của

nàng, cứ múc từng muỗng đưa lên miệng đút cho nàng.

Dương thị

trong lòng cũng cao hứng, nhìn vợ chồng con trai con dâu ân ái, hé miệng cười, lặng lẽ đứng dậy, dẫn người hầu ra ngoài hết.

Lâm Y đánh nhẹ lên người Trương Trọng Vi một cái, sẵn giọng. “Mẫu thân còn đang ở đây, chàng cứ như vậy, cũng không sợ người ta chê cười”.

Trương Trọng Vi nói đúng lý hợp tình. “Ta làm sao? Ta đút cho vợ ta uống thuốc, sợ cái gì?”. Nói xong nhìn chằm chằm bụng Lâm Y, hớn ha hớn hở. “Còn có con ta nữa”.

Lâm Y lúc trước còn sầu lo bản thân thật sự vô sinh, vì vậy không kể cho

Trương Trọng Vi nghe chuyện Phương thị tới, hôm nay chứng thực có bầu,

trong lòng thật nhiều nỗi ấm ức, bổ nhào vào lòng Trương Trọng Vi khóc

nức nở. “Trước đó mấy ngày, thím không biết nghe ở đâu nói em không sinh con được, tìm tới cửa đòi nạp thiếp cho chàng”.

Trương Trọng Vi dời chén thuốc qua nơi khác để khỏi đổ, chàng nghe Lâm Y tố

khổ xong, nhịn không được thầm oán Phương thị, nếu Lâm Y thật sự vô

sinh, sao có thể nạp thiếp ngay thời điểm đó, chẳng phải xát muối vào

miệng vết thương của nàng hay sao. Phận làm con, chàng cho rằng Phương

thị không đúng, nhưng cũng không thể nói bậy bà ta trước mặt Lâm Y, chỉ

có thể liên tục bày tỏ thái độ của bản thân, không nạp thiếp, kiên quyết không bao giờ nạp thiếp.

Lâm Y chú trọng nhất là chính kiến của

Trương Trọng Vi, chỉ cần chàng đồng lòng với mình, mặc kệ Phương thị

nháo cỡ nào cũng không thể tổn thương nàng được. Nàng thấy Trương Trọng

Vi thái độ cương quyết, ngẩng đầu lên, bên miệng đã nhoẻn cười. Trương

Trọng Vi thấy mặt nàng giãn ra, tạm yên lòng, lại nhất thời xúc động,

uống một ngụm thuốc, cúi đầu miệng kề miệng đút cho nàng.

Chàng hành động đột ngột, Lâm Y trước kinh ngạc sau vui sướng, ngay cả mứt quả giảm bớt vị đắng cũng không cần nữa.