Phụ nữ chỉ có mang thai vui sướng hoặc báo động lầm mà thất vọng,
nhưng hai kết quả chẩn đoán lại hoàn toàn tương phản, người ta biết phải làm sao bây giờ? Hiện tại tâm tình Lâm Y thật phức tạp, không biết nên
khóc hay nên cười?
Thanh Miêu cảm thấy danh y đáng tin hơn, dù sao danh tiếng cũng không phải chuyện chơi, nhưng Lâm Y lại cho rằng danh y đôi khi cũng mắc lỗi, vì thế sai Thanh Miêu lục tục mời thêm mấy người
nữa tới, chẩn mạc xong, các vị lang trung giải thích, người thì nói là
chưa có dấu hiệu, người thì nói là có triệu chứng vô sinh, người nói do
thân thể mất cân đối, cũng có người khẳng định là có thai, một vị cân
nhắc thật lâu sau, xưng rằng cho dù là có thai thì thời gian vẫn còn quá sớm, sợ chẩn không chính xác, đề nghị Lâm Y quan sát một đoạn thời gian lại chẩn đoán lại.
Thanh Miêu tiễn bước vị lang trung cuối cùng, đóng cửa hỏi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, bọn họ mỗi người nói mỗi khác, chúng ta rốt cuộc nên nghe ai?”.
Lâm Y cười khổ xoa bụng, bất đắc dĩ nói. “Thà rằng tin có, không thể tin không, chỉ biết chiếu theo lời lang trung nói, chờ một đoạn thời gian lại bắt mạch lại”.
Thanh Miêu cười, nói. “Câu này có lý, nếu Nhị thiếu phu nhân thật có thai, mấy tháng sau bụng cũng lớn, liếc mắt là nhận ra ngay”.
Lâm Y nhịn không được bật cười, đâu cần chờ lâu như vậy, nếu tháng này kinh nguyệt vẫn không tới, vậy thì tám chín phần mười là có. Đang cười, nàng bỗng đông cứng, kinh nguyệt không tới ngoại trừ do mang thai, vẫn có
khả năng kinh nguyệt không đều, sao khẳng định được là do có bầu chứ, vị lang trung kia khuyên chờ thêm một đoạn thời gian nữa lại bắt mạch thế
nhưng hợp lý lắm.
Thanh Miêu gặp Lâm Y biểu tình quái dị, thân thiết hỏi. “Nhị thiếu phu nhân thấy thân mình không thoải mái? Em cầm phương thuốc đi bốc thuốc nhé”. Cô lấy phương thuốc ra, lại bắt đầu đau khổ vấn đề khác, là bốc thuốc
dưỡng thai hay bốc thuốc bổ, hay là thuốc chữa kinh nguyệt thất thường?
Lâm Y thở dài, nói. “Cất hết đi, chờ thêm thời gian nữa, lại mời lang trung đến xem lại”.
Thanh Miêu biết hôm nay gạt Dương thị, liền cất kĩ, khoá vào trong rương.
Buổi tối, Lâm Y nằm ngẩn người trên giường, Trương Trọng Vi chọc ghẹo một
lúc vẫn không thấy nàng cười. Chàng cân nhắc hồi lâu, nhớ tới hôm qua
Lâm Y nói, vội hỏi. “Nương tử, em mời lang trung tới rồi?”.
Lâm Y gật gật đầu, vẫn im lặng. Trương Trọng Vi nhìn biểu tình của nàng, trái tim như chùng xuống, nắm chặt tay vợ, nói. “Đừng gấp, có bệnh thì chữa, nhất định có cách”.
Lâm Y xoay thân qua, buồn bã nói. “Không có bệnh, nếu có đã biết đường phải chữa như thế nào, vậy còn vui sướng hơn”.
Trương Trọng Vi thấy nàng nói chuyện kì quái, vội hỏi ngọn nguồn. Lâm Y thuật
lại lời chẩn đoán của các lang trung, lại ngồi dậy xuống khỏi giường,
lấy ra một xấp phương thuốc, buồn rầu nói. “Trọng Vi, chàng nói em nên nghe ai?”.
Trương Trọng Vi nào biết chắc chắn, chàng gãi đầu, an ủi nàng. “Bên nào cũng cho rằng mình đúng, chúng ta khoan hãy kết luận, trước chờ
đoạn thời gian mấy ngày đã, lại mời lang trung nổi tiếng chút”.
Ý chàng giống ý Lâm Y, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy. Lâm Y lại cất kĩ phương thuốc, dặn dò Trương Trọng Vi. “Đừng nói cho mẫu thân biết, miễn cho mẫu thân lo lắng, chờ chính xác lại nói sau”.
Trương Trọng Vi gật đầu, chẳng biết an ủi nàng thế nào cho tốt, bảo nàng thư
giãn đừng căng thẳng, đến tận khi dỗ được Lâm Y cười chàng mới an tâm
ngủ.
Trên đời này tường nào cũng có lỗ hổng, trong vòng một ngày
Lâm Y mời nhiều lang trung đến nhà như thế, muốn giấu giếm tất cả mọi
người là không có khả năng. Dương thị là người đầu tiên biết được tin
tức, nhưng Lâm Y chưa nói, bà sẽ không hỏi, cấm người bên dưới nghị luận bất kì điều gì.
Người thứ hai biết tin, thật không thể nào đoán
nổi, thế nhưng là Phương thị ở tận huyện Tường Phù xa xôi. Vị du y chẩn
đoán Lâm Y thể hàn tì hư, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ngày hôm sau đến
huyện Tường Phù, vừa vặn Phương thị không chiêu được Kỉ đại quan nhân
giàu có về làm con rể, thân mình mỏi mệt hẳn ra, mời hắn vào chẩn bệnh.
Bà ta nghe nói du y ngày hôm trước vừa ghé Đại phòng họ Trương, liền
nhịn không được hỏi thăm.
Du y làm người không giữ miệng, rõ ràng
đã nhận tiền của Lâm Y, lại chịu không được Phương thị kì kèo gặng hỏi,
bất giác không để ý liền tiết lộ ra.
Mấy câu “thể hàn tì hư, làm
lụng vất vả” nghe vào tai Phương thị liền biến thành vô sinh, bà ta lòng như đống lửa, chứng bệnh vì Trương Bát nương mà ra cũng biến mất ngay
lập tức, chờ du y vừa đi, bà ta liền hốt hoảng xuống khỏi giường, gọi
Trương Lương, gọi Lí Thư, bảo rằng Trương Trọng Vi sợ phải tuyệt hậu mất thôi, mau nhanh đưa mỹ thiếp qua sinh con cho chàng.
Trương Lương và Lí Thư nghe bà ta bô lô ba la cả ngày, không hiểu đầu đuôi thế nào,
thẳng đến khi bà ta nói ra Lâm Y bị mắc chứng vô sinh, thế này mới hiểu.
Trương Lương cũng thập phần quan tâm con nối dòng của Trương Trọng Vi, vội vàng hỏi. “Lang trung chẩn đoán chính xác không? Đại phòng cử người tới đưa tin?”.
Phương thị chính mình tác chủ biến “thân thể mệt mỏi” trở thành “chứng bệnh vô sinh”, trong lòng chột dạ, ấp úng nói. “Tôi vừa nghe du y kia nói, hôm qua hắn mới xem bệnh cho vợ Trọng Vi xong”.
Lí Thư không tin, hôm trước là đầy tháng con trai cô, Đại phòng chẳng
những tặng kim khoá, còn trả hết mười quan tiền nợ, giàu có như vậy thế
nào lại mời du y vớ vẩn đến xem bệnh.
Trương Lương nghe bà ta nói xong cũng hoài nghi, hỏi Phương thị lại lần nữa. “Bà có nghe lầm không đó?”.
Phương thị lớn tiếng gọi thím Nhâm, lập tức chuẩn bị quần áo ra cửa, nói. “Nghe lầm hay không, cứ đi một chuyến thì biết”.
Lí Thư muốn ngăn, Trương Lương lại cảm thấy nên đi một chuyến, liền chấp thuận Phương thị dẫn thím Nhâm đi hướng kinh thành.
Từ lúc Lâm Y khai trương tửu lâu, đây vẫn là lần đầu Phương thị và thím
Nhâm tới, hỏi thăm mới tìm được chỗ, ngẩng đầu quan sát cột gỗ, mái
ngói, trang trí chạm khắc, lầu son gác tía, thật là tửu lâu uy phong vô
cùng. Thím Nhâm do dự. “Nhị phu nhân, phu nhân xem tửu lâu của Đại
phòng sao giống là người đi mời du y khám bệnh cơ chứ, hẳn là phu nhân
nghe lầm rồi, chúng ta trở về đi thôi”.
Phương thị trừng mắt liếc bà ta, nói. “Bà thấy Đại phòng phát đạt, liền nói chuyện bênh vực bọn họ?”.
Thím Nhâm xua không dám, lui ra sau lưng Phương thị.
Phương thị ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cửa, hỏi gã sai vặt. “Chủ nhân của các người ở đâu, gọi ra đây gặp ta”.
Gã sai vặt nhìn bà ta trên dưới, nhận định là muốn tới gây sự, đang chuẩn
bị gọi bà tử ra trấn áp, lại nghe Trương Bát nương gọi một tiếng “Mẹ”, thế mới biết là phu nhân Nhị phòng, cung kính đón bà ta vào.
Trương Bát nương nghĩ tới Phương thị là vì hôn sự của mình mà đến, muốn tiến tới lại không dám, liền đổ thím Dương ra chống.
Thím Dương đành phải ra khỏi quầy, sai tửu bảo lên rượu, chiêu đãi Phương thị. Phương thị giơ tay ngăn lại, nói. “Ta không tới uống rượu, Nhị thiếu phu nhân của các người ở đâu?”.
Không tới uống rượu thì là tới gây sự, thím Dương lập tức liếc mắt qua chân
chạy vặt. Chạy vặt đều là người tai thính mắt tinh, lập tức hiểu ý, lặng lẽ lẻ ra sau hậu viện.
Thím Dương sợ Phương thị ở tửu lâu nháo, liền dỗ bà ta. “Nhị phu nhân, Nhị thiếu phu nhân không ở đây, phu nhân vòng ra mặt sau tửu lâu, đi vào cửa nhỏ ấy”.
Thật ra tửu lâu có cửa hậu nối thẳng ra viện, thím Dương vì mua thêm thời gian cho chạy vặt mới cố ý nói như vậy.
Phương thị nhìn vào trong tửu lâu, xác thực không thấy chỗ nào ở được, cửa sau lại kín đáo bà ta không phát hiện, liền tin lời thím Dương, đứng dậy,
vừa đi ra sau, vừa hỏi. “Thím Dương, ta đưa bà cho Đại phòng, hiện tại thể diện rồi nhỉ? Ở tửu lâu kiêm chức gì?”.
Thím Dương khiêm tốn đáp. “Chỉ là trợ thủ cho Nhị thiếu phu nhân thôi, được thiếu phu nhân cất nhắc, bảo tôi làm chưởng quầy”.
“Chưởng quầy?”. Phương thị ngừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua, kinh ngạc hỏi. “Thì ra chưởng quầy không phải Bát nương tử nhà ta?”.
Thím Dương nghe giọng bà ta khó đoán, vội nói. “Gọi ‘chưởng quầy’ cho dễ nghe vậy thôi, thật ra là làm tạp vụ. Bát nương tử là chủ nhân, sao lại làm những việc đó được, đương nhiên là kiêm chức
quan trọng hơn”.
Phương thị không buông tha, phải hỏi cho rõ ràng kìa. “Vậy Bát nương làm chức gì?”.
Thím Dương đáp. “Nhị thiếu phu nhân tin tưởng Bát nương tử nhất, cho Bát nương tử quản sổ sách”.
Trương Bát nương cũng nhích lại gần, nói. “Mẹ, Tam nương nói chị ấy không tin được người khác, chỉ cho mình con quản sổ sách”.
Phương thị cũng không biết được ở tửu lâu của Lâm Y, quản sổ sách chỉ ghi chép mà thôi, không được giữ tiền, bà ta liếc tới liếc lui, nghĩ bụng, quản
sổ sách thật là quan trọng, lại có thể ăn ra được, không tệ không tệ. Vì thế mặt bà ta lại nở hoa, nắm tay Trương Bát nương vỗ vỗ hai cái, xoay
người đi thẳng hướng hậu viện.
Dương thị và Lâm Y sớm nhận được
tin tức từ chạy vặt, nhưng đều đoán không ra Phương thị vì cái gì tới
đây, bà ta còn thiếu tiền của Đại phòng kìa, dám đến cửa gây sự?
Lưu Vân Lưu Hà hai người phụng mệnh ngồi cắn hạt dưa ngay cửa viện, Tiểu
Khấu tử quét rác trong viện. Phương thị vừa tới là thấy cảnh này, bà ta
biết Lưu Hà, liền lập tức đi qua, bảo bọn họ nhường đường. Lưu Hà và Lưu Vân hai người cười hì hì đứng dậy, kéo Phương thị ngồi xuống băng ghế,
đưa đĩa hạt dưa qua, chỉ bụi đất bay trong sân, nói. “Nhị phu nhân,
đắc tội, trong nhà chính đang quét dọn, khắp nơi toàn là bụi, khổ thân
Nhị phu nhân ngồi đây đợi vậy, chờ quét dọn sạch sẽ lại vào”.
Phương thị thầm nghĩ chỉ là kêu chờ một chút thôi, cũng không phải cự không
cho vào, liền cũng ngồi xuống, cầm hạt dưa cắn. Lưu Hà và Lưu Vân miệng
ngọt, lại biết dỗ người ta nói chuyện, nói hai ba câu đã moi được ý đồ
Phương thị tới đây. Bọn họ sớm biết Lâm Y mời du y, không thấy lạ gì,
thần sắc tự nhiên nói chuyện phiếm với Phương thị như cũ.
Mà Tiểu
Khấu tử quét rác trong viện, thừa dịp Phương thị không để ý, lặng lẽ bỏ
chổi, chạy vào phòng trong, vội vàng thuật lại lời Phương thị vừa nói.
Lâm Y nghe nói Phương thị là vì nàng “bị vô sinh” mà tới, chấn động, sắc
mặt liền trắng bệch. Dương thị cũng cả kinh, bà chỉ biết Lâm Y mời nhiều lang trung tới nhà, lại không biết có chuyện này. Bà nhìn qua bên cạnh, thấy sắc mặt Lâm Y không đúng, đè xuống tâm tư, nói. “Con dâu, Nhị phu nhân nói làm sao đúng được, nhất định là lại nghe tin vỉa hè gì, tới đây gây sự”.
Tới nước này, Lâm Y muốn giấu cũng không giấu được, đành phải kể lại cho
Dương thị nghe tình hình bệnh tình hôm qua. Nàng nói xong, trong lòng
bất ổn, vừa sợ Dương thị thất vọng, lại sợ Dương thị khổ sở.