Lâm Y tháo bỏ hài, lên giường nằm xuống, vốn định nói chuyện với
Trương Trọng Vi về Tiểu Truỵ tử, lại bị chàng ôm lấy, hôn lên môi. Nàng
không muốn gạt mất hưng trí của quan nhân nhà mình, đành phải tập trung
tinh thần, đón ý hùa theo.
Sự xong xuôi, Trương Trọng Vi đột nhiên nói. “Nương tử, ta biết em muốn nói chuyện gì, em yên tâm, thúc thúc yêu nạp thiếp là chuyện của thúc thúc, ta không học theo”.
Lâm Y nghiêng đầu nhìn, nâng tay vuốt mồ hôi lấm tấm trên mặt chàng, nhẹ giọng nói. “Là không thể học theo được, em không biết tìm đâu ra một trăm quan mua thiếp cho chàng đâu”.
Ngoài dự kiến của Lâm Y, Trương Trọng Vi thế nhưng hiểu được giá trị con
người của Tiểu Truỵ tử, hơn nữa cho rằng một trăm quan là giá thấp ở Cù
Châu, nếu là ở Đông Kinh, mua một tỳ nữ hạ đẳng bình thường đã bốn trăm
quan rồi. Như vậy xem ra, Dương thị nói đúng, việc này thật sự là Phương thị chiếm được món hời, khó trách bà ta tuy tức giận nhưng không dây
dưa trả giá, cũng không lạ khi Trương Lương không thèm nói hai lời,
quyết định mua Tiểu Truỵ tử. Dương thị không lời được một xu, bán Tiểu
Truỵ tử cho Trương Lương, chỉ sợ cũng là để cho Phương thị ngột ngạt,
bớt thời gian quậy phá gia cang người khác, chiêu này không hẳn là cao
minh, nhưng rất hiệu quả, mà Lâm Y cứ nghĩ đến Phương thị nay nợ ngược
lại Đại phòng chín mươi quan, liền vui vẻ hết sức.
Phương thị
chuyến này về quả thực rối ren, hết tâm trí để ý chuyện nhà người khác,
thẳng đến lúc Đại phòng khai trương tửu lâu, cũng không thấy tới cửa xét nét tiểu tiết.
Hôm nay tửu lâu nhà họ Trương náo nhiệt phi phàm,
ngoài cổng là hai tầng lầu kim bích huy hoàng, bên trong có phu nhân
tham chính góp mặt, vô cùng thể diện. Rất nhiều quý nhân nhận được thẻ
hội viên do Lâm Y tặng trước, tốp năm tốp ba nhộn nhịp tìm đến, khiến
tửu lâu nhà họ Trương càng thêm sáng chói.
Tửu lâu có hai tầng,
phía dưới là đại đường, cửa hậu có hai tỳ nữ chuyên chạy vặt, trên vai
vắt khăn trắng; bên tay trái là quầy, trưng bày các loại rượu ngon, bên
phải là hai mươi bàn đơn, tửu bảo đôn đáo qua lại phục vụ, người nữ
thuyết thư ngồi ngay gần cửa sổ, bên cạnh tường là dãy lò hâm rượu, có
người hâm rượu trực. Gian trên lầu tất cả đều là mỹ các riêng biệt, đặt
tên theo trăm hoa, mỗi các có tửu bảo chuyên môn chiêu đãi, ân cần đương nhiên không cần nói tới.
Trong tửu lâu, tửu bảo nào cũng đã trải
qua huấn luyện chuyên nghiệp, khi báo tên rượu, thuận tiện quảng cáo ưu
việt của thẻ hội viên, đẩy mạnh tiêu thụ. Nhưng Lâm Y phát hiện, không
ít phu nhân quan lại tuy rằng rất hứng thú, nhưng chân chính bỏ tiền ra
mua lại cực ít.
Phu nhân tham chính lặng lẽ an ủi nàng. “Đại
Tống chúng ta, quan viên đều là thanh liêm, trong nhà không có nhiều
tiền của, thẻ hội viên tuy rằng có lời, nhưng một hơi tiêu mất mấy trăm
văn, gánh nặng tâm lý tương đối lớn, bọn họ hầu bao căng thẳng mới phải
do dự, không phải không muốn mua”.
Lâm Y nghe vậy, cân nhắc
có nên chế thêm một loại “thẻ sắt” định giá càng thấp để phục vụ các vị
phu nhân quan thanh liêm. Ý định vừa xuất hiện trong đầu, chưa kịp nghĩ
lại, thím Dương đã đến bẩm báo, bảo rằng Ngưu phu nhân đang ngồi trong
mỹ các trên lầu, muốn gặp Lâm Y một lần.
Phu nhân tham chính cười. “Bà ta còn dám tới, đúng là lá gan lớn”.
Lâm Y nói. “Rốt cuộc vẫn là thân thích, lễ nghĩa trên mặt phải trọn”. Nàng gọi tới một tửu bảo bưng bàn rượu đi theo lên lầu gặp Ngưu phu
nhân, vào cửa trước hết kính Ngưu phu nhân và Lã thị một chén, nói mấy
câu chúc mừng đại cát linh tinh, lễ nghi ước chừng trọn vẹn, tránh người khác mượn cớ chỉ trích.
Lã thị đối xử với Lâm Y nhiệt tình hơn
Ngưu phu nhân nhiều lần, trước kéo Lâm Y ngồi xuống cạnh mình, lại liên
thanh khen ngợi tửu lâu nhà họ Trương to lớn bất phàm, vượt xa nương tử
điếm nhà họ Dương lúc trước Ngưu phu nhân mở.
Câu này khiến Ngưu phu nhân trong lòng không thoải mái, phụng phịu bác bỏ. “Lúc nhà chúng ta mở nương tử điếm, cô đã gả tới đâu, biết cái gì chứ”.
Lã thị không tranh luận, chỉ cười nhìn Lâm Y, lập tức Ngưu phu nhân keo
kiệt càng tỏ ra trội, khiến bà ta lại thêm mấy phần buồn bực nữa.
Lâm Y mỉm cười nhìn hai người mẹ chồng nàng dâu đấu nhau, nghĩ rằng thế sự
thật là khó đoán, vốn tưởng là cô dâu mới sẽ chịu nhà họ Dương ức hiếp
nhiều, ngờ đâu kết quả lại là Ngưu phu nhân bị khinh bỉ.
Trước mặt Ngưu phu nhân là một tấm thẻ hội viên, bà ta đẩy nó về phía Lâm Y, hỏi. “Đây là nhà cô bán?”.
Lâm Y vừa thấy, đúng là thẻ vàng của tửu lâu nhà họ Trương, dự tồn một ngàn văn, giảm giá chỉ còn bảy phần. Nàng gật đầu cười. “Đa tạ bà ngoại chiếu cố việc làm ăn của nhà ta, mua thẻ hội viên ngay, dù
sao thẻ vàng cũng có lợi nhất, tiết kiệm không ít tiền”.
Lã thị cầm thẻ huơ qua huơ lại, cười nói. “Đây là ta mua, ta cũng nói mẹ chồng mua nhưng mẹ chồng tiếc tiền”.
Ngưu phu nhân không để ý tới con dâu, tiếp tục hỏi Lâm Y. “Nghe nói tửu lâu nhà họ Trương chưa khai trương đã tặng rất nhiều thẻ ra ngoài?”.
Chuyện này Ngưu phu nhân làm sao biết được? Nhất định là bà ta lui tới nhà
Vương hàn lâm, thấy Vương hàn lâm phu nhân có. Một ngàn văn cũng không
phải con số nhỏ, dù là thẻ đồng thì thấp nhất đã sáu trăm văn rồi, đối
tượng tặng thẻ đều là phu nhân cáo mệnh từ tam phẩm trở lên, Ngưu phu
nhân làm sao đủ tư cách, huống hồ bà ta chỉ biết đối đầu với Lâm Y, Lâm Y mới không muốn tặng bà ta bất kì tấm thẻ nào.
May mắn người tặng thẻ không phải Lâm Y, là phu nhân tham chính đại diện, bởi vậy nàng đúng lý hợp tình nói. “Bà ngoại nghe ở đâu vậy? Ta cũng chưa bao giờ tặng thẻ cho ai, thẻ tốn
tiền nhiều như vậy, tặng tới tặng lui, tửu lâu nhà ta lỗ biết bao
nhiêu?”.
Ngưu phu nhân không tin, nhưng bà ta hiểu tấm thẻ
của phu nhân Vương hàn lâm là Trương Trọng Vi đưa, còn những tấm khác ở
đâu ra, bà ta đành chịu. Nhưng bà ta không dám nhắc tới phu nhân Vương
hàn lâm, tránh cho Lâm Y hoài nghi, xả một câu nói dối, gạt qua Lâm Y. “Dưới lầu nhiều phu nhân có thẻ, bọn họ đều nói thẻ là do có người tặng, chẳng lẽ không phải cô?”.
Câu này là giả tạo, Lâm Y mới lười đối phó, cười nói. “Bà ngoại nói đùa, chính bà ngoại cũng là người làm ăn, tửu lâu còn nhiều
hơn nhà ta, bà ngoại dám bất chấp lỗ lã tặng cả đống thẻ ra ngoài như
thế không?”.
Ngưu phu nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng lời từ chính miệng Lâm Y, mặc kệ bà ta tin hay không, đành phải ngậm miệng lại.
Lâm Y âm thầm cười lạnh, thì ra đặc biệt gọi nàng đến là để hỏi cái này,
cũng mệt cho Ngưu phu nhân da mặt dày, đã nhiều lần gây hấn với nhà họ
Trương mà vẫn có mặt mũi đến đòi tặng thẻ hội viên. Nàng ngẫm nghĩ, đột
nhiên tỉnh ra, Ngưu phu nhân mặc dù trời sinh hai mặt, nhưng không bao
giờ tham món hời nhỏ nhặt, sao lại so đo chuyện thẻ hội viên, chỉ sợ là
phu nhân Vương hàn lâm phái bà ta tới dò la, mục đích là tìm hiểu xem
Lâm Y tặng quà cho phu nhân nào, kết giao với quý nhân nào.
Xem ra Dương thị nói đúng, tửu lâu mở ra không phải chỉ vì kiếm tiền, khách đến tửu lâu không phải chỉ vì uống rượu.
Lâm Y thấy Ngưu phu nhân không nói nữa, liền xưng dưới lầu có khách khứa
cần tiếp đãi, đứng dậy rời đi. Nàng ra khỏi mỹ các chưa lâu, Lã thị liền lấy cớ đuổi theo xuống lầu, giữ nàng lại, nói. “Vợ Trọng Vi, bán cho ta mấy tấm thẻ hội viên”.
Lâm Y lấy làm lạ, Lã thị chẳng phải đã mua rồi hay sao, vẫn muốn mua nữa?
Nhưng có cơ hội làm ăn, cớ sao không làm, nàng vui vẻ hỏi. “Thẻ vàng có lợi nhất, mợ muốn mua mấy tấm?”.
Lã thị trả lời. “Ta mua nhiều lắm, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống từ từ nói?”.
Lâm Y càng kinh ngạc hơn, liền dẫn cô ta ra phòng trống sau hậu viện, tìm băng ghế mời cô ta ngồi xuống, tạ lỗi. “Mỹ các đều đã có khách, viện này chưa kịp dọn dẹp, mợ thông cảm”.
Lã thị lại xua. “Vừa hay, ta là trốn xuống đây, nếu mẹ chồng ta có hỏi, liền bảo rằng đi xem thử hậu viện”. Cô ta lấy thẻ vàng trong áo ra, nói. “Thẻ này, cho ta mười tấm”. Lại nói. “Nghe nói còn có thẻ bạc và thẻ đồng, giá cả thế nào?”.
Lâm Y trả lời. “Thẻ bạc dự tồn tám trăm văn, giảm giá còn tám phần; thẻ đồng dự tồn sáu trăm văn, giảm giá còn chín phần”.
Lã thị hơi suy nghĩ, rồi dặn Lâm Y bán hai mươi tấm mỗi loại bạc đồng cho cô ta.
Lâm Y hiếu kì, cố ý hỏi. “Mợ mua nhiều thế này dùng sao hết? Không bằng dùng hết lại mua, đến lúc đó ta phái người đưa đến quý phủ”.
Lã thị nhìn ngó tứ phía, gặp hậu viện im ắng không người lạ, lúc này mới nhỏ giọng thì thầm. “Ta dùng sao hết được, là mua tặng. Lại nói là nhờ mẹ chồng ta và cháu dâu, ban nãy hai người không nói chuyện phiếm ta cũng không nghĩ ra chủ ý,
đã có người nhận ắt sẽ có người đưa, người ta đưa, ta cũng đưa”.
Thì ra là mua thẻ để làm quà tặng, coi như tiền lệ ở Đại Tống, Lâm Y đã
quen mặt ở hiện đại, không thấy lạ, càng miễn hỏi đến Lã thị tặng ai,
chỉ cảm ơn cô ta chiếu cố chuyện làm ăn nhà mình, nhanh gọn mang các
loại thẻ đến, kín đáo giao dịch ngay với Lã thị ở hậu viện.
Chờ
Lâm Y đi ra khỏi, trong tay áo đã có thêm một thỏi kim nguyên bảo nặng
trịch, nàng mừng rỡ, bước chân cũng trở nên nhẹ lâng lâng. Nàng vào tới
quầy, giao kim nguyên bảo cho thím Dương, dặn thím vào sổ sách. Thím
Dương mở ngăn kéo, bẩm báo. “Nhị phòng gửi thư, báo Đại thiếu phu
nhân sinh được một tiểu thiếu gia bụ bẫm, Đại phu nhân đã phái người
tặng quà, gọi Nhị thiếu phu nhân không cần quan tâm, chỉ cần để ý lo
liệu tửu lâu là được”.
Lâm Y nghe nói Lí Thư được quý tử, thập phần cao hứng, cười nói. “Hôm nay đặc thù, tửu lâu khai trương không thể rảnh rỗi đi thăm, chờ qua thời gian này lại đến xem cháu trai”.
Thím Dương khoá kĩ kim nguyên bảo, gọi tân thủ quỹ là Trương Bát nương ghi chú vào sổ sách, khen. “Đúng là Nhị thiếu phu nhân bản lãnh cao, tôi đứng ở đây từ sáng đến giờ cũng không thể bán được nhiều thẻ như vậy”.
Lâm Y mơ hồ nắm được con đường phát tài, nhưng còn chưa rõ ràng, không tiện nói nhiều, chỉ xưng dựa vào tửu bảo đẩy mạnh tiêu thụ mới có được sinh ý lớn.
Trương Bát nương vào sổ xong, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lâm Y. Lâm Y phát hiện, hỏi. “Bát nương tử muốn đến thăm cháu trai?”.
Trương Bát nương ngượng ngùng gật đầu, bảo rằng mình có chút nhớ cha mẹ. Lâm Y trêu chọc. “Mấy hôm trước Đại phu nhân vừa mở tiệc mời Nhị phòng xong, ai bảo em ở cách vách không chịu đến, bây giờ lại nhớ?”.
Trương Bát nương chỉ cúi đầu không lên tiếng, trong điếm ồn ào náo nhiệt, phút chốc lại có người đến tính tiền, Lâm Y không nghĩ chậm trễ công tác của cô, chỉ nói. “Tửu lâu nhà chúng ta mới khai trương, không thể rảnh rỗi ngay được, chờ Đại tẩu đãi tiệc đầy tháng, chúng ta cùng đi”.