Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 207: Che giấu tâm cơ

Dương thị gặp Phương thị vẫn im lặng, cũng không nói nữa, nhất thời trên bàn ăn trở nên tĩnh lặng.

Không bao lâu sau, Lưu Hà quay trở lại, nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Truỵ

tử đâu, cô ta định ghé lại gần Dương thị thì thầm gì đó, Dương thị lại

nói. “Có gì không dám nói cho mọi người cùng nghe, cứ đứng đó nói lớn lên”.

Lưu Hà đành phải lui về giữa phòng, lên tiếng. “Nhị lão gia nói, Tiểu Truỵ tử chẳng qua là nha hoàn hạ đẳng, không được coi là người hầu hạ trước mặt Đại phu nhân, lão gia mua nó làm thiếp không

tính trái quy củ”.

Trương Lương

nói là “quy củ”, nhưng lọt vào tai Phương thị lại biến thành “tiền”,

nghe như sấm nổ đùng đoàng hai bên, không còn biết xung quanh đang xảy

ra chuyện gì nữa.

Dương thị nói. “Tiểu Truỵ tử xác thực là nha hoàn hạ đẳng, bằng không đã chẳng có giá một trăm quan, Nhị lão gia coi trọng nó là phúc khí của nó, gọi nó thu dọn tay nải, cứ thế theo Nhị

lão gia về đi”.

Lưu Hà nói thêm. “Nhị lão gia cũng hỏi Đại phu nhân giấy bán mình của Tiểu Truỵ tử”.

Dương thị cầm giấy, cũng không đưa, chỉ nhìn Lưu Hà. Lưu Hà hiểu ý, vội nói. “Nhị lão gia nói, Nhị phu nhân có mười quan, trước đưa cho Đại phu nhân xem như đặt cọc, còn lại chín mươi quan, để Nhị phu nhân viết giấy vay

nợ Đại phu nhân”.

Dương thị gật đầu, sai người mang giấy mực đến, hướng Phương thị xin lỗi. “Lẽ ra Nhị lão gia thích, tôi làm chị dâu nên tặng cho Nhị thúc luôn, ngặt

nỗi nha đầu Tiểu Truỵ tử kia cũng là Đại lão gia ưng, nếu không lấy của

các người mấy đồng, tôi sợ Đại lão gia trách tội”.

Phương thị nghĩ đến Trương Lương thế nhưng thu thiếp, trong lòng nổi lên hận ý,

quăng mất chín mươi quan tiền ra sau đầu, Lưu Hà thay bà ta nhúng mực,

nhét bút vào tay bà ta, vừa khuyên vừa hiếp bức buộc bà ta viết, ấn dấu

tay.

Lưu Vân đứng bên cạnh lẩm bẩm. “Bán Tiểu Truỵ tử xem như

lỗ vốn, Đại phu nhân nuôi nó mấy tháng, cao lớn không ít, nếu giao cho

người môi giới, nhất định bán không dưới một trăm năm mươi quan”.

Dương thị trách mắng. “Đều là người trong nhà, lỗ thì lỗ, chẳng lẽ ta kiếm tiền từ Nhị phu nhân sao?”.

Phương thị tức nghẹn đỏ mặt, cả người run lên, suýt nữa ngồi không nổi, bà ta

nghĩ đến bản thân lần nào vào thành cũng khuấy trộn gia đình người khác

gà chó không yên, hôm nay bản thân ăn hành, cơn tức này nuốt không trôi

nổi, hai tay chợm giơ lên muốn khóc la om sòm.

Hai người phụ nữ lạ mặt sau lưng Dương thị giả ý đi lên châm rượu cho bà ra, một tay bóp

nát chén rượu. Phương thị trợn mắt há hốc mồm, chị kia lại oán giận chén rượu quá mỏng manh, không chịu được lực tay.

Dương thị trách. “Các ngươi làm Nhị phu nhân kinh sợ rồi kìa, còn không mau nhận lỗi với Nhị phu nhân”.

Hai người cùng cúi xuống hành lễ, đợi bọn họ ngẩng lên quay về vị trí,

Phương thị đã lẳng lặng đặt mông ngồi xuống, không dám có tâm tư nháo ai nữa.

Dương thị tâm tình vui vẻ, liên tục nâng chén chạm cốc với

Phương thị, còn kể những phong tục thú vị ở Cù Châu, thường thường hỏi

Phương thị nay Nhị phòng tình huống thế nào. Phương thị ôm ý định đòi nợ mà đến, kết quả biến thành bản thân nợ Dương thị chín mươi quan, đầu óc bà ta loạn một nùi bên trong, nói câu đầu không liên quan câu sau, ngồi một lát thẩy cả người mỏi mệt, liền đứng dậy định đến nói Trương Lương

đã đến lúc đi về nhà.

Dương thị thấy bà ta không dẫn người hầu

theo, kêu bà ta ngồi, để Tiểu Khấu tử đến hỏi. Trương Lương lúc này đang uống cao hứng, mới không muốn về nhà, Phương thị thở phì phì đập đũa

xuống bàn, cũng không cáo từ, một mình đi trước.

Dương thị bất mãn nói. “Không đặt ai vào mắt, không biết quy củ”.

Lưu Hà kéo hạp tiền dưới chỗ Phương thị ngồi ra, cười nói. “Nhị phu nhân trong lòng đang ấm ức, Đại phu nhân nhiều tha thứ”.

Dương thị nói. “Thím ta ấm ức, lòng ta còn giận hơn đây, đang yên đang lành một đứa nha hoàn lanh lợi, thiệt mất vào tay thím ta”.

Lưu Vân bất mãn Lưu Hà đứng trấn ở hạp tiền, vội nói. “Đại phu nhân, nô tỳ giúp chuyển tiền vào thay Đại phu nhân”.

Dương thị nhìn qua Lâm Y, nói. “Giao cho Nhị thiếu phu nhân nhập sổ”.

Lâm Y vội từ chối. “Tiền mua Tiểu Truỵ tử không thuộc về sổ sách chung, mẫu thân giữ là hơn”.

Dương thị ngẫm nghĩ, cũng nói. “Thôi được, còn có giấy vay nợ nữa, chờ Nhị phu nhân trả hết tiền, chúng ta lại thương lượng chuyện nhập sổ”.

Bà nói xong, sai Lưu Hà Lưu Vân hai người khiêng hạp tiền vào phòng ngủ

của bà, lại cho cả hai lấy năm trăm văn ra chia đều. Đang êm đẹp, vì sao Dương thị phải thưởng cho hai bọn họ, là vì hôm nay bọn họ biểu hiện

“tốt” trước mặt Phương thị? Lâm Y càng nhìn càng thấy chuyện hôm nay kì

quái, mặc kệ chân tướng ra sao, dù gì cũng chẳng có hại cho nàng, bởi

vậy nàng ngồi an ổn, không có gì âu lo.

Lưu Hà Lưu Vân tạ ơn Dương thị, hợp lực nâng rương đến gian đối diện. Trên bàn chỉ còn Dương thị

và Lâm Y. Dương thị nhấp chén rượu, ngại trong điếm ít người hiu quạnh,

liền sai sử. “Dọn một mâm các món ta và Nhị thiếu phu nhân thích ăn

mang vào trong phòng, còn lại các ngươi chia nhau ra mà ăn, không cần

hầu hạ”.

Thím Dương và mọi người vâng theo, bố trí bàn nhỏ trong phòng, mang lên hai bộ chén đũa mới, sau đó lui ra ngoài.

Lâm Y đoán rằng Dương thị có chuyện muốn kể cho mình nghe, vì thế rót hai

chén rượu, im lặng chờ đợi. Dương thị lại chỉ ăn từ từ, qua lúc lâu đột

nhiên lên tiếng. “Nhị lão gia không có đùa bỡn Tiểu Truỵ tử, là Tiểu Truỵ tử chủ động câu dẫn Nhị lão gia. Ta không kể cho con nghe không

phải vì không tín nhiệm con, mà chỉ là chưa kể kịp”.

Lời này chứng thực suy đoán của Lâm Y, chỉ là nàng cho rằng kết quả rốt cuộc cũng không khác biệt là mấy. “Nếu Nhị lão gia không động tâm, Tiểu Truỵ tử có câu dẫn cũng vô dụng”.

Dương thị mỉm cười, cảm thấy vui mừng. “Đúng là ý này”.

Trương Lương một bó tuổi như vậy, được một nha hoàn đang tuổi xuân thì mơn mởn hầu hạ, trong mắt Lâm Y xem ra, ông ta chiếm được món hời lớn, bởi vậy

tuyệt không đau lòng một trăm quan kia dùm ông ta, chỉ hơi nghi hoặc. “Tiểu Truỵ tử chấp nhận theo Nhị lão gia làm thiếp sao mẫu thân?”.

Dương thị thản nhiên nói. “Đó là nó có phúc”.

Lâm Y thấy ảm đạm.

Dương thị lại nói. “Đương nhiên đã hỏi qua nó trước, nếu lòng nó không cam nguyện, sao có thể làm việc cho ta. Nha hoàn như nó, dung mạo không tính thượng thừa, không

thông minh cũng không vô dụng, vốn chỉ có mệnh xứng đôi với gã sai vặt,

nay được cơ hội làm thiếp, cả đời áo cơm không lo, có gì không vui ý?”.

Lâm Y tưởng Tiểu Truỵ tử bị ép, bây giờ nghe nói chính cô nàng cũng vui ý,

yên tâm hơn, lại khó tránh khỏi cảm thán, thì ra không phải ai cũng xem

chuyện làm thiếp là mãnh thú hồng thuỷ, với rất nhiều cô gái ở tầng đáy

xã hội, đó là đường tắt để bọn họ thay đổi vận mệnh.

Dương thị nói Tiểu Truỵ tử làm việc cho bà là ý gì? Là muốn đặt một đôi mắt một đôi

lỗ tai ở Nhị phòng ư? Lâm Y lười truy xét sự việc sâu xa hơn, chỉ không

kìm được lo lắng cho Tiểu Truỵ tử, Phương thị ngớ ngẩn ở nhiều chuyện,

nhưng đối phó thiếp thất lại cực đâu ra đấy, tương lai của Tiểu Truỵ tử

chỉ sợ không tốt đẹp lắm. Dương thị lại hoàn toàn không một chút băn

khoăn, giống như rất tin tưởng vào Tiểu Truỵ tử.

Mẹ chồng nàng dâu hai người không nói gì nữa, mãi cho đến lúc cơm nước xong, Dương thị lên tiếng tiếp. “Sau này Nhị phu nhân cứ giao cho ta, con chỉ việc để ý kinh doanh tửu lâu

cho tốt, đi lại khăng khít với các vị phu nhân quan lại, con đường thăng chức của quan nhân con không thiếu được cần con hiệp trợ”.

Lâm Y thật vui mừng Dương thị giúp nàng chia sẻ, thành tâm cảm tạ bà, tiễn

bà về phòng đối diện. Trong sảnh, ba người đàn ông đều đã ăn uống no

say, trong đó Trương Lương là nhất, đứng dậy hành lễ với Dương thị suýt

nữa đứng không vững. Trương Bá Lâm lo lắng Trương Lương còn uống nữa,

ngay cả nhà cũng về không được, thừa dịp Dương thị lại đây, chào cáo từ

luôn.

Dương thị sai Tiểu Truỵ tử đỡ Trương Lương, lại gọi Lưu Vân mướn hai cỗ kiệu, đưa bọn họ lên kiệu.

Lưu Hà ngồi trong phòng nghe thấy động tĩnh, chạy tới hỏi. “Đại phu nhân, tiền bạc trang sức phu nhân thưởng cho Tiểu Truỵ tử, hiện tại chính nó mang theo hay thế nào?”.

Dương thị nói. “Cũng là cho nó vinh quang, nên làm tới trót, mua hồng lụa về gói ghém, chọn

ngày tốt mang qua Nhị phòng đi, kêu Nhị lão gia bày tiệc rượu chính thức se mặt chải đầu cho nó”.

Lưu Hà tiếp tục nói. “Nếu không bày rượu, mang hết về đây, không có quy định nào tặng của hồi môn cho nha hoàn thông phòng hết”.

Dương thị đúng là ý đó, nghe vậy mỉm cười. Lưu Vân thấy Lưu Hà nói như mỉa

mai mình, sa sầm sắc mặt, nhưng Dương thị ở đây không tiện nói gì, nín

nhịn thập phần khó chịu, cô ta muốn nghĩ ra chuyện gì khác áp Lưu Hà một đầu, mới đề nghị với Dương thị. “Đại phu nhân, nô tỳ đi tra ngày tốt, đến lúc đó của hồi môn cứ để nô tỳ đi đưa, thuận tiện dặn Tiểu Truỵ tử vài câu”.

Lưu Hà cười nhạo, nói. “Tiểu Truỵ tử là muốn làm di nương, cần nha hoàn thông phòng như cô dạy dỗ?

Đừng làm người ta cười rớt răng chứ, tưởng Đại phòng chúng ta không hiểu quy củ”.

Hôm nay Dương thị tâm tình khá tốt, thấy hai người cãi nhau cũng không trách, ngược lại ba phải nói. “Nhiều chuyện, muốn đi thì đi hết đi, các ngươi ngày thường cũng không có cơ

hội ra ngoài, coi như đi giải sầu, nhớ rõ đến Nhị phòng nói năng phải

khách khí, chớ chọc giận Nhị phu nhân”.

Lưu Hà và Lưu Vân vô

cùng cao hứng vâng dạ, tầm mắt chạm nhau xẹt lửa, cùng hừ một tiếng,

quay đầu đi hai hướng. Lâm Y nhìn cảnh đó bật cười, chỉ tiếc bản thân

không có cơ hội xem diễn trực tiếp.

Dương thị đại khái là mệt mỏi, nằm trên sạp, chậm chạp nói. “Con dâu đi bận việc đi, Lưu Hà Lưu Vân cũng lui ra, chuẩn bị quần áo trang

sức ra ngoài, chớ để người khác nói nhà chúng ta nhìn keo kiệt”.

Câu này là âm thầm cho phép Lưu Hà và Lưu Vân có thể tuỳ ý rêu rao, hai

người nghe được lòng như nở hoa, hận không thể lập tức bay về phòng hạ

đẳng lục tung quần áo trong rương, nhưng có Lâm Y ở trước mặt, cả hai

không dám vượt qua, chỉ có thể chậm rãi theo sau, thẳng đến khi Lâm Y về phòng, mới ba chân bốn cẳng chạy về.

Lâm Y đi vào trong phòng,

Trương Trọng Vi đã uống canh giải rượu thím Dương bưng tới, đang nằm nửa tỉnh nửa mơ, chàng nghe cửa phòng mở, gọi một tiếng “Thím Dương”, không thấy ai đáp, nhấc đầu vừa thấy là Lâm Y, cười. “Nương tử, nhìn xem mặt em đỏ, chắc là cũng uống không ít, mau tới đây nằm nghỉ”.

Lâm Y nhìn Trương Trọng Vi thần sắc như thường, đưa ra hai kết luận : một,

chàng cho rằng Trương Lương lĩnh Tiểu Truỵ tử đi là hết sức bình thường; hai, chàng không hề cảm kích chuyện Phương thị thiếu nợ Dương thị một

trăm quan.