Trương Trọng Vi chưa bao giờ thấy Trương Bá Lâm tỏ thái độ như vậy, ngẩn người một lúc, nghẹn tiếng nói. “Đại ca, Đại ca biết em không phải ý này”.
Trương Bá Lâm vẻ mặt nghiêm túc, nói. “Anh và cậu là anh em cùng
cha cùng mẹ, lại cùng nhau lớn lên, đương nhiên hiểu cậu không phải ý
đó, nhưng những người bên ngoài, đồng liêu chốn quan trường, hàng xóm
cách vách, láng giềng chung ngõ, bọn họ có nghĩ như anh không?”.
Trương Trọng Vi như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn Trương Bá Lâm, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trương Bá Lâm vỗ vai chàng, nói lời chân thành. “Cậu cũng là người đọc sách, nên hiểu lễ trọng hơn pháp, chớ làm những việc khiến bá phụ bá mẫu đau khổ thất vọng”.
Lâm Y cũng từng nói y như vậy, nhưng Trương Trọng Vi chưa bao giờ
nghe lọt vào lòng, giờ phút này gặp Trương Bá Lâm nói lời tương tự,
không khỏi cảm thấy ấm ức. “Chuyện đi làm con thừa tự đâu phải em nguyện ý…”.
“Nói bậy!”. Trương Bá Lâm ngắt lời chàng, lạnh lùng nói. “Có thể mở miệng nói vậy chính là kẻ bất hiếu. Thì ra sự hiếu thuận của cậu chỉ là làm dáng bên ngoài, luân lý cương thường chân chính cậu tuyệt
không để ý”.
Trương Trọng Vi ngập ngừng nói. “Ca ca…”.
Trương Bá Lâm giãn bớt khẩu khí. “Thúc thúc và thím đều có anh
lo, anh là con trai ruột của bọn họ, chẳng lẽ lại bạc đãi bọn họ sao?
Cậu không cần quan tâm, chỉ cần nhớ thường xuyên liên lạc với bá phụ bá
mẫu, sống hạnh phúc với em dâu là tốt nhất rồi”.
Trương Bá Lâm từ nhỏ đã tự chủ nhiều hơn Trương Trọng Vi, Trương
Trọng Vi vẫn luôn bội phục anh trai, liền nghe lời anh trai nhiều nhất.
Nhưng mục đích bây giờ chàng đến là muốn trộm thăm Phương thị một chút,
xem bà ta có bị Trương Lương đánh nặng tay không, không gặp được người
vẫn là lo lắng.
Trương Bá Lâm thấy Trương Trọng Vi vẫn đứng tần ngần không chịu đi,
đoán được chàng đang nghĩ gì, nhưng anh ta biết, chỉ cần Phương thị bước ra, đêm nay ai cũng đừng nghĩ tới việc đi ngủ, anh ta kéo Trương Trọng
Vi ra ngoài, nói. “Em dâu nhất định vẫn còn ở nhà chờ cậu, anh không giữ, ngày khác có rảnh thì đến chơi”.
Trương Trọng Vi giữ cửa, nói. “Ca ca, em chỉ hỏi một chuyện thôi, hôm nay thím từ trong thành trở về, thúc thúc có đánh thím không?”.
Trương Bá Lâm cười ha ha. “Anh ở nha môn làm việc, buổi tối mới trở về, không biết việc này”.
Trương Trọng Vi hiểu Trương Bá Lâm chính như Trương Bá Lâm hiểu chàng vậy, vừa nghe liền biết Phương thị đã bị đánh, không khỏi âm thầm giận
Lâm Y, tuy rằng chàng cũng không nguyện để Phương thị ở lại trong thành, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không nên tìm người thích đánh đập Phương
thị là Trương Lương đến đón bà ta.
Một người muốn đưa, một người không chịu đi, hai anh em giằng co ở
cửa, Trương Bá Lâm quay đầu gọi một tiếng, kêu gia đinh hỗ trợ tiễn
Trương Trọng Vi về nhà, không ngờ giọng nói quá lớn, kinh động đến
Phương thị. Bà ta vội vã chạy ra ngoài, thấy Trương Trọng Vi đứng ở cửa, lập tức nhào qua, kéo chàng vào trong nhà, ngó lên ngó xuống, liên tục
hỏi. “Con trai ta, có phải vợ con ức hiếp ta xong lại quay sang hành hạ con không?”.
Trương Bá Lâm gỡ Phương thị ra. “Mẹ, Trọng Vi tìm con bàn chuyện quan trường, không thể tiết lộ cho người ngoài, mẹ đi vào nghỉ ngơi trước đi”.
Trương Bá Lâm nói xạo trước nay không bao giờ chớp mắt, mặt không đỏ
tim không đập, cứ như đang xảy ra thật, khiến Trương Trọng Vi cũng thấy
quả thật mình đến bàn công sự.
Phương thị không tin, níu tay áo Trương Trọng Vi không bỏ, nói. “Đừng gạt ta, Trọng Vi làm tiểu quan ở Hàn Lâm viện, thanh nhàn lắm, nào có công sự gì bàn với anh”.
Trương Bá Lâm đã quên Phương thị cũng xuất thân nhà quan lại, quan
trường đại khái cũng hiểu chút ít. Anh ta dỗ Phương thị không được, đành lên tiếng gọi thím Nhâm đỡ bà ta vào trong.
Phương thị lúc Trương Bá Lâm gọi thím Nhâm, đã giữ chặt lấy Trương
Trọng Vi khóc như ai chết, quở trách Lâm Y, mắng thím Dương, mắng Thanh
Miêu, mắng Trương Lương, cuối cùng còn xốc tay áo lên cho chàng xem
thương tích, bảo rằng Trương Lương vừa về đã đánh bà ta một trận.
Trương Trọng Vi nhìn cánh tay bà ta xanh tím từng mảng, thập phần khổ sở, chất vấn Trương Bá Lâm. “Ca ca, ca ca vừa nói mình mới là đứa con có hiếu, vậy sao thím bị đánh anh không can?”.
Trương Bá Lâm trừng mắt nhìn em, kéo sang một bên, thì thầm. “Cậu có biết vì sao cha phải đánh mẹ không? Nghe nói mẹ ở Phong Hòa tửu điếm uống rượu, rõ ràng trong túi có tiền lại không muốn trả, giở trò ngay
trước cửa điếm người ta đòi kí sổ nợ, cha ngại mẹ làm mất hết mặt mũi
nhà họ Trương, bấy giờ mới đánh bà ấy”. Nói xong lại bổ sung. “Tửu điếm khó tránh khỏi tiếng đồn qua lại cậu cũng biết rồi đó, trong đó sợ có cả nương tử nhà đồng liêu, ngày mai cậu đến Hàn Lâm viện, thể nào
cũng bị trào phúng cho xem, chuẩn bị tinh thần trước đi”.
Trương Trọng Vi nghe như nghe tiếng trời phán, càng nghe càng giật
mình, nghe xong đầu óc vẫn còn choáng váng. Phương thị có tiền mà không
trả? Tự nhiên quịt nợ ngay cửa điếm nhà người ta? Trương Bá Lâm biết
chàng nhất thời khó mà tiêu hóa được, thở dài vỗ vỗ vai chàng, nói. “Anh hiểu, làm con không thể nói cha mẹ sai, nhưng vị mẫu thân này của chúng ta, từ lúc nhà nghèo đi, đã không giống ngày trước nữa, cậu chớ chiều ý bà, nên khuyên phải khuyên, không thể để người khác chê cười chúng ta”.
Trương Trọng Vi rất khổ tâm, rất khổ tâm, đến hỏi Phương thị. “Mẹ, vì sao mẹ có tiền lại không trả?”.
Trương Bá Lâm không ngờ Trương Trọng Vi lại hỏi thẳng trước mặt
Phương thị, kéo chàng ta ra ngoài, nói với Phương thị vẫn đang nghẹn
họng nhìn trân trối. “Mẹ, mẹ mệt mỏi cả ngày, mau đi nghỉ thôi, con tiễn Trọng Vi về nhà”.
Phương thị hồi phục tinh thần, gào khóc, sống chết lôi cánh tay Trương Trọng Vi đến rách cả ra, kêu lên. “Ta vất vả nuôi lớn anh, anh lại đến chất vấn ta, có phải vợ anh dạy
anh như thế không? Rõ ràng nó đùa bỡn ta, bảo rằng mời ta đi uống rượu,
thế nhưng không trả tiền”.
Trương Trọng Vi biện giải thay Lâm Y. “Nhất định nương tử vội việc trong điếm đã quên thời gian”.
Trương Bá Lâm vừa nghe câu này, trong bụng liền thầm kêu “Không xong!”, kinh nghiệm làm phu quân của anh ta mách bảo, lúc này nhất định hỏng hết.
Cái gọi là xôi hỏng bỏng không chính là bênh mẹ trước mặt vợ, bênh vợ trước mặt mẹ, làm như vậy chỉ có kết cục là mất lòng cả hai bên.
Quả nhiên, Phương thị vốn chỉ bất mãn bảy phần, nghe xong Trương
Trọng Vi nói liền tăng cấp lên mười phần, túm lấy chàng ta vừa khóc vừa
nháo. “Vợ anh bất hiếu, mau về bỏ nó đi”.
Lâm Y cho dù đối xử với bà ta không tốt, cũng không hề bất hiếu cha
mẹ chồng, hơn nữa bỏ hay không bỏ chưa tới lượt vai thím như bà ta lên
tiếng, mẹ chồng chính cống là Dương thị vẫn còn ở kia. Trương Bá Lâm sợ
truyền ra bị người ngoài đàm tiếu, vội vàng cùng thím Nhâm kéo Phương
thị, kêu Trương Trọng Vi đi mau.
Phương thị nắm chặt lấy tay áo đã rách của Trương Trọng Vi không chịu thả, luôn mồm bảo chàng bỏ Lâm Y. Ồn ào lớn như vậy, ngay cả Trương
Lương vốn đã ngủ say cũng tỉnh giấc, ông ta khoác thêm áo, chỉ đứng
trong sân hỏi một tiếng, Phương thị liền sợ đến ngậm miệng.
Trương Trọng Vi nhân cơ hội giãy ra, vào sân tìm Trương Lương, quỳ
xuống dập đầu ba cái, xin ông ta ngày sau thủ hạ lưu tình, chớ đánh
Phương thị thêm nữa. Trương Lương luôn cho rằng Phương thị tìm đánh,
thập phần không đồng ý, nhưng con cháu thân phận quan lại nửa đêm đến
cậy nhờ, phải nể vài phần mặt mũi, liền gật đầu.
Trương Trọng Vi được Trương Lương đồng ý, thoải mái hơn vài phần, ra
cổng lên ngựa chạy về nhà. Chàng gõ cửa, vừa vang một tiếng cửa liền mở, Lâm Y mắt sưng đỏ đứng trước mặt chàng, để chàng đi vào.
Trương Trọng Vi thấy Lâm Y khóc, vươn tay lau nước mắt, rồi lại không nói gì, về phòng chui đầu vào ổ chăn, trùm kín.
Lâm Y nhìn bộ dáng chàng, tưởng Trương Lương đánh Phương thị như thế nào, kích động lay chàng. “Thím có việc?”.
Trương Trọng Vi trong chăn lắc đầu, vẫn không lên tiếng. Một lát sau, Lâm Y nghe thấy có tiếng khóc kìm nén rỉ ra ngoài, không khỏi buồn bã,
chàng đang thương tâm khổ sở vì ai?
Hiện tại Trương Trọng Vi tâm tình như thế nào ngay cả chàng cũng nói
không rõ, chỉ là rất khó chịu, cực kì khó chịu, hơn nữa vừa đổ một trận
mồ hôi, gió lạnh thổi, cảm mạo tăng cấp, đầu trướng não choáng, trùm
chăn không bao lâu liền ho khan kịch liệt.
Lâm Y bị tiếng ho làm hoảng sợ, vói tay vào chăn, sờ sờ trán Trương
Trọng Vi, nóng như lửa đốt. Nàng vội vàng mở cửa chạy ra sân sau, đập
cửa phòng hạ đẳng kêu Thanh Miêu đi mời lang trung, nhóm lò chuẩn bị nấu thuốc.
Nàng dặn dò người hầu xong lại hối hả về phòng, kéo chăn che Trương
Trọng Vi xuống đầu vai, lại đưa cho chàng một chiếc khăn, giọng nói
quyết đoán và lí trí. “Mau lau nước mắt, lang trung sắp đến, không
thể để người ta thấy chàng như vậy, bằng không truyền đến Hàn Lâm viện
còn làm việc sao nữa”.
Trương Trọng Vi nhớ tới Trương Bá Lâm dặn mình chuẩn bị tâm lý bị trào phúng, không khỏi cười khổ, nhẹ giọng thều thào. “Vì sao em không đến Phong Hòa trả tiền?”.
Lâm Y vốn có vài phần áy náy, rất muốn hòa hảo với Trương Trọng Vi,
nhưng nàng hận nhất đàn ông không biết quý trọng thân thể của mình, cho
rằng đây là hành vi thiếu trách nhiệm nhất. Nàng trời sinh tính kiên
cường, một khi giận căn bản lười giải thích nhiều, chỉ đáp. “Đã quên”.
Lý do tốt, Trương Trọng Vi không nói thêm, lại hỏi. “Em muốn thím đi, nói rõ là được, vì sao phải trộm mời thúc thúc đến?”.
Lâm Y nhìn chàng một cái, tức giận nói. “Chàng đủ bản lĩnh khuyên bà ấy đi, ta đổi sang họ chàng”. Nói xong, đánh lên chăn của Trương Trọng Vi. “Nằm xuống cho ta, không được nói nữa, ta không muốn làm quả phụ”.
Thím Dương bưng canh gừng vào, nghe thấy bọn họ nói chuyện, thở dài nói Trương Trọng Vi. “Đều do tôi, dặn Phong Hòa tửu điếm không được để Nhị phu nhân ghi sổ, bằng không Nhị phu nhân đã không…”.
Lâm Y lên tiếng ngắt lời bà. “Đừng nhận trách nhiệm lung tung, không ghi sổ là đúng, bằng không ai cũng mượn danh ta đi ghi sổ, tiền đâu ta trả nổi?”.
Thím Dương tiếp tục thở dài. “Đúng vậy, thật là không có tiền,
nhà chúng ta đang lúc gian nan, tửu lâu đang xây có thể khai trương đúng hạn hay không còn chưa dám chắc”. Bà quay sang Trương Trọng Vi. “Nhị thiếu gia, thiếu gia cũng không trẻ người non dạ nữa, nên thông cảm cho Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân làm như vậy còn không phải vì tránh
ảnh hưởng chuyện làm ăn trong điếm, nếu để mặc Nhị phu nhân nháo, cả nhà phải ăn không khí sao?”.
Lâm Y nhịn lâu như vậy, rốt cuộc nghe được một câu nói lý cho mình, nhịn không được khóc lên.
Phải, Lâm Y có tiền, nhưng nàng vì cái nhà này, mà không phải vì
Phương thị, Trương Trọng Vi rốt cuộc nghĩ thông, trong lòng nhẹ nhõm vài phần, lại thâm hận bản thân vô dụng, trên không hiếu kính được Phương
thị, dưới không nuôi sống nổi người nhà, mệt Lâm Y vì sinh kế mà nhọc
lòng.
Chàng biểu đạt bản thân áy náy, lau nước mắt cho Lâm Y. Không ngờ thím Dương nói tiếp. “Cũng không trách Nhị thiếu gia hoàn toàn được, nói đâu xa, ngay cả căn nhà này, vốn không nên do hai người trả tiền”.
Trương Trọng Vi đăm chiêu, Lâm Y lại kinh ngạc hỏi. “Không nên do chúng ta trả? Để ai trả bây giờ?”.