Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 194: Cuộc sống ở Bắc Tống

Bây giờ đang là lúc Đông Kinh lạnh lẽo nhất, bánh hoàng tước rất

nhanh liền lạnh rồi, Trương Trọng Vi có ôm vào lòng giữ ấm cũng không

mấy tác dụng, chính chàng cũng lạnh run cầm cập, chân trái đá chân phải, vòng ra ngõ sau, chỉ chờ được vào phòng tránh gió. Nhưng ban ngày phòng hạ đẳng là chỗ bán cơm đĩa, bên ngoài toàn là khách đang đứng xếp hàng, bên trong là Thanh Miêu đang tất bật bới cơm gắp thức ăn vội vã không

ngừng, chàng không thích hợp đi vào.

Nhìn phòng bếp, cửa khóa cũng không vào được, Trương Trọng Vi đành

kiếm góc tường khuất gió chút, ngồi chồm hổm chờ đợi. May mắn không lâu

lắm, thím Dương xuống bếp làm thức nhắm cho khách uống rượu, mở khóa

phòng bếp, kéo chàng đi vào.

Thím Dương nuôi Trương Trọng Vi từ nhỏ đến giờ, thấy chàng lạnh đến

đỏ cả mũi, đau lòng không thôi, cũng có chút giận Lâm Y nóng tính, không chịu nể mặt Trương Trọng Vi.

Trương Trọng Vi chà xát hai tay đông

cứng, đưa bánh hoàng tước cho thím Dương, bảo bà hâm nóng lên đưa cho

Lâm Y. Thím Dương đang giận Lâm Y đây, chỉ nói. “Nhị thiếu gia còn chưa ăn cơm kìa, chờ đến giờ cơm tối hãy hâm nóng”.

Trương Trọng Vi không nhận ra tâm tình của thím Dương, ngẫm nghĩ, nói. “Cũng đúng, bây giờ ăn bị lưng bụng, cơm chiều ăn không vô”.

Thím Dương thấy Trương Trọng Vi bị đông lạnh thành như vậy còn lo

lắng Lâm Y, đột nhiên cảm thấy Lâm Y rất không biết điều, chỉ lo tính kế Phương thị, không quan tâm đến tâm tình của Trương Trọng Vi. Nhưng ý

nghĩ vừa lóe lên, chính bà cũng tự mắng mình một tiếng, trách được Lâm Y sao? Phương thị một bộ chọc người ta gai mắt, mặc kệ là ai cũng đều tức đến không suy nghĩ chu toàn nổi, ngay cả chính bà chẳng phải cũng tích

cực phối hợp đó sao.

Phòng bếp nổi lửa, thím Dương nhìn Trương Trọng Vi, bất giác thở dài, kéo chàng lại gần lò sưởi ấm.

Trương Trọng Vi đợi ở phòng bếp, khó khăn chờ tới phía trước đóng cửa mới bưng bánh hoàng tước đã hâm nóng đi vào điếm. Chàng trộm nhìn sắc

mặt Lâm Y, xem ra bình thường, lúc này mới ngồi xuống, định mở bánh ra,

nhưng còn chưa há miệng, đã hắt xì liên tục ba cái, tiếp theo liền ho

khan.

Rốt cuộc vẫn là vợ chồng, Lâm Y có tức giận đi nữa, thấy chàng như

vậy vẫn trở nên sốt ruột, vội vàng đưa khăn tay cho chàng, lại gọi thím

Dương xuống bếp nấu canh gừng nóng.

Trương Trọng Vi lau nước mũi, khoác tay. “Ta không sao, nương tử đừng lo lắng”. Nói xong chỉ vào bánh hoàng tước. “Cố ý mua cho em đó, mau ăn lúc còn nóng”.

Lâm Y mang tới áo khoác dày, bảo chàng khoác thêm, lại sai Thanh Miêu đốt lò mạnh hơn chút, đặt gần Trương Trọng Vi, đợi bận bịu xong xuôi

mới cắn một miếng bánh, liên tục khen ngon.

Trương Trọng Vi thấy Lâm Y ăn ngon miệng, mặt giãn ra nở nụ cười. “Em thích ăn, ngày mai ta lại mua”.

Lâm Y hiểu được chàng chính đang lấy lòng, thật ra bản thân nàng cũng không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh, chỉ là sự tình còn chưa kết thúc, lòng nàng vĩnh viễn vẫn thắt gút tại đó, vì thế quyết định thành khẩn

trước. “Hiếu kính mẹ ruột là chuyện thường tình ở đời, nhưng dùng

giấy vay nợ đi hiếu kính là quá sức tưởng tượng, chàng muốn phụng dưỡng

thím, đường đường chính chính tặng bạc là được, chẳng lẽ em ngăn cản?”.

Đầu óc Trương Trọng Vi không xoay chuyển được, cảm thấy ghi giấy vay

nợ và tặng tiền cũng giống nhau thôi, vì thế tiếp tục lời ban sáng, giải thích cho Lâm Y hiểu.

Thím Dương bưng canh gừng lên, nghe thấy Trương Trọng Vi nói, lại

nhìn mặt Lâm Y, sắc mặt đã đen sắp nhỏ ra mực được. Bà là người từng

trải, hiểu Trương Trọng Vi nói sai, có tâm muốn giúp chàng một phen,

liền nhét chén canh gừng vào tay chàng, lại cười nói với Lâm Y. “Nhị thiếu gia biết sai rồi, Nhị thiếu phu nhân tha cho thiếu gia lúc này đi, lần tới thiếu gia nhất định chu toàn”.

Trương Trọng Vi định tiếp tục nói, bị thím Dương nhìn sang cản lại, đành phải gật gù, nói. “Theo ý nương tử, không viết giấy vay nợ”.

Lâm Y biết chàng không chân chính ý thực được mình sai, nhưng có đôi

lời chính nàng không thể nói, bằng không sẽ tổn thương cảm tình đôi bên, chỉ có thể giả như tin tưởng chàng, những chỗ khác giả bộ hồ đồ, cho

qua chuyện ấy.

Thím Dương vòng ra sau lưng Lâm Y, nhẹ nhàng đẩy, Lâm Y nghĩ mình

cũng phải tỏ thái độ gì đó, liền gắp bánh hoàng tước bỏ vào chén cho

Trương Trọng Vi.

Trương Trọng Vi không phải người keo kiệt, thấy nàng như vậy coi như

đồng ý giải hòa, thở phào nhẹ nhõm, gắp bánh bỏ vào miệng. Chàng nhìn tứ phía, không thấy Trương Bát nương, liền hỏi. “Bát nương tử đâu?”.

Lâm Y đáp. “Đinh phu nhân nấu thức ăn ngon, mời cô ấy đi làm khách”.

Thật ra Trương Bát nương là áy náy bản thân dẫn theo Phương thị về,

hơn nữa sợ vợ chồng Trương Trọng Vi cãi nhau trên bàn ăn mới trốn sang

cách vách. Người Trương Trọng Vi đang muốn hỏi thực sự cũng không phải

Trương Bát nương, bởi vậy không truy hỏi, chỉ ra cửa đứng nhìn quanh.

Lâm Y trong lòng hiểu hết, Trương Trọng Vi đang ngóng Phương thị. Dù

sao lúc chàng đi Hàn Lâm viện, Phương thị đang đi tửu lâu uống rượu,

cũng chưa nói phải về huyện Tường Phù, lúc này lòng nàng mâu thuẫn không thôi, vừa muốn nói ra chuyện bản thân chủ động dời Phương thị đi, tiên

hạ thủ vi cường, bằng không chờ Phương thị đoạt trước cơ hội, trắng cũng bị nói thành đen; về phương diện khác, nàng lại lo lắng Trương Trọng Vi nghe xong sẽ giận dữ, dù sao đó cũng là mẹ ruột của chàng, chàng nhất

định không muốn Phương thị mất mặt.

Lâm Y phiền não vô cùng, bắt đầu hối hận lúc đó không cân nhắc nhiều

hơn, bộp chộp nóng giận gây ra chuyện tổn thương tình cảm vợ chồng. Lại

có lẽ việc này sẽ bị Phương thị lợi dụng châm ngòi quan hệ giữa nàng và

Trương Trọng Vi, phải biết rằng trước nay Phương thị chưa bao giờ ngại

gây chuyện bất lợi tổn hại người khác, nhất định sẽ vô cùng thích ý nhìn Trương Trọng Vi và nàng rạn nứt.

Trước mặt cũng một đao, sau lưng cũng một đao, Lâm Y nghĩ mãi, quyết tâm, lên tiếng. “Nhà chúng ta không có chỗ ở, em gọi thúc thúc tới rước thím về rồi”.

Trương Lương rước Phương thị về nghĩa là làm sao, Trương Trọng Vi rõ

ràng, lúc này sắc mặt đột biến, bỏ đũa xuống bàn, đứng dậy chạy ra

ngoài. Lâm Y nhặt áo khoác chàng bỏ rơi dưới đất lên, đuổi theo, gọi. “Trời đã tối rồi, chàng còn đi đâu? Vừa uống canh gừng xong, đừng để lại bị cảm”.

Trương Trọng Vi đẩy tay nàng ra, mặt lạnh tanh, nói. “Ta đến huyện Tường Phù, ta không thể trơ mắt nhìn mẹ ta bị đánh”.

Lâm Y nghe chàng gọi “mẹ” mà không phải gọi “thím”, cả người đều cứng lại. Lúc này Trương Trọng Vi quả thực nổi giận. Sớm biết đã không bắt

lỗi chàng chuyện giấy vay nợ, hẳn còn có đường quay lại, Lâm Y hối không kịp.

Thím Dương không muốn nhìn thấy vợ chồng son lạnh mặt nhau, vội đuổi theo Lâm Y, nhắc nhở nàng. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân định để Nhị thiếu gia một mình đi bộ đến huyện Tường Phù sao?”.

Lâm Y giật mình, vội chạy về phòng trong lấy tiền, đuổi theo Trương Trọng Vi, thở gấp. “Em sai lầm rồi, chàng về hãy phạt em, ra ngoài mướn cỗ kiệu thôi”.

Trương Trọng Vi không thèm nhìn, bỏ qua nàng tiếp tục chạy về phía trước, Lâm Y đuổi theo sát, nói. “Vậy em đi cùng chàng”.

Trương Trọng Vi dừng chân, nghiêng đầu nhìn gương mặt Lâm Y đỏ bừng,

rốt cuộc vẫn nhận lấy tiền, nhưng không mướn kiệu mà thuê một con ngựa,

chạy như bay đi.

Lâm Y vừa vội vừa sợ, chạy hết đoạn đường, chợt ngừng lại, cảm thấy

cả người như hết sinh khí, may mắn thím Dương và Thanh Miêu theo sau,

bước đến đỡ nàng về nhà. Thanh Miêu bỏ mấy cục than hồng vào lò sưởi

tay, nhét vào lòng Lâm Y, oán giận. “Nhị thiếu phu nhân lẽ ra không nên nói, bằng không Nhị thiếu gia đã chẳng bỏ đi”.

Lâm Y cười khổ. “Giấy không gói được lửa, sớm hay muộn cũng biết thôi”.

Thanh Miêu lại nói. “Nhị phòng ít lui tới nhà chúng ta, nhất thời sẽ không biết, cho dù truyền ra, Nhị thiếu phu nhân một mực khẳng định

là Nhị phu nhân bịa chuyện, người tin thiếu phu nhân chuẩn là nhiều hơn

tin bà ta”.

Thím Dương trách. “Cô ngốc ơi biết cái gì, chỉ hiểu được thêm phiền”. Nói xong đẩy cô nàng ra ngoài, xoay người an ủi Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân đừng quá tự trách, thiếu phu nhân lo lắng việc buôn bán

trong điếm mới đuổi Nhị phu nhân đi chỗ khác, không trách thiếu phu nhân được”.

Lâm Y vẫn là cười khổ. “Đâu ai nguyện ý giữ bà ta lại, chỉ là ta không nên mời Nhị lão gia tới”.

Thím Dương bật cười. “Nhị lão gia mà không tới, thật đúng chẳng ai rước nổi Nhị phu nhân về nhà được”.

Lâm Y nhìn chằm chằm thím Dương, tâm sự thật. “Ta còn tưởng thím sẽ trách ta, không ngờ lại giải vây cho ta”.

Thím Dương thở dài. “Tôi nào có tư cách trách cứ Nhị thiếu phu

nhân, hơn nữa, việc dặn chưởng quầy tửu điếm Phong Hòa không được cho

ghi nợ vẫn là chủ ý của tôi kia”.

Lâm Y chỉ biết Phương thị mất hết mặt mũi ở Phong Hòa, cũng không

biết là thím Dương trộn lẫn bên trong, nàng định trách cứ, lại chẳng mở

miệng được, nói cho cùng, đều do Phương thị sống không tích đức, bà ta

cũng đâu phải không mang tiền, thế nhưng giở trò không trả, tự mình tính kế người khác, bây giờ nói ai?

Thím Dương thấy Lâm Y im lặng không nói, tưởng nàng tức giận, vội quỳ xuống. “Là tôi tự chủ trương, liên lụy Nhị thiếu phu nhân, xin Nhị thiếu phu nhân phạt tôi đi!”.

Lâm Y nhoẻn miệng, muốn cười lại không cười nổi, nàng nhắm mắt, nhẹ giọng. “Thím đi đi, ta chờ Nhị thiếu gia về”.

Thím Dương muốn khuyên nàng về phòng ngủ, nhưng há miệng ngậm miệng

không nói được gì, nghĩ bụng đàn ông cả thảy đều yêu mến mỹ nhân yếu

mềm, có lẽ Trương Trọng Vi quay về nhìn thấy Lâm Y tiều tụy như vậy,

lòng cũng buông xuống, sẽ không so đo.

Thím Dương nhẹ nhàng bước ra ngoài, đóng cửa lại, Lâm Y tự cài chốt, rốt cuộc nhịn không được ngã ngồi xuống đất khóc rống lên.

Tại sao quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vợ chồng đối đãi nhau lại cứ phải

khó như vậy? Càng khó hơn phải chu toàn với các bà phu nhân quan lại,

hơn cả kiếm tiền. Lâm Y có khổ có mệt bao nhiêu cũng chưa bao giờ tuyệt

vọng như bây giờ, nàng ôm mặt, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, thẳng đến khi mơ màng ngủ.

Lúc này Trương Trọng Vi chạy như điên một đường đến huyện Tường Phù,

người đầu tiên gặp mặt là Trương Bá Lâm. Trương Bá Lâm vừa dỗ Lí Thư ngủ xong, đang chuẩn bị đến nghỉ cùng Thanh Liên, nghe nói đêm khuya Trương Trọng Vi đột ngột tới thăm, vội ra sảnh gặp mặt. “Trọng Vi, sao lúc này lại tới đây, xảy ra chuyện gì?”.

Trương Trọng Vi trước ngực sau lưng đều mướt mồ hôi, nhìn ra sau một lúc, thở hổn hển hỏi. “Thím có khỏe không?”.

Trương Bá Lâm sáng suốt hơn chàng nhiều, vừa nghe chàng hỏi Phương

thị mà không hỏi Trương Lương, liền hiểu chàng đang lo lắng điều gì.

Phương thị là người như thế nào, anh ta hiểu rõ hơn em trai mình, không

muốn em trai tự trách, lại không thể nói trắng ra Phương thị sai, mới

nhìn nhìn Trương Trọng Vi cười mà không cười. “Thím của cậu có anh là con trai chăm sóc, để cậu nửa đêm tới vấn an, bảo anh mặt mũi biết làm sao nữa?”.