Phu nhân phủ doãn vào phòng trong, nhác thấy tấm màn Lâm Y tự chế, tò mò lại gần nhìn xem, khen. “Phu nhân Trương hàn lâm khéo tay ghê, cũng làm khó cô nghĩ ra được”.
Lâm Y khiêm tốn trả lời. “Đơn giản cực kỳ, phu nhân phủ doãn nếu thích, tôi làm mấy cái đưa đến quý phủ”.
Phu nhân phủ doãn rất hứng thú với bức màn, vui vẻ nhận, lại hỏi. “Hiện giờ tửu điếm chuyên môn chiêu đãi khách nữ nhiều lắm, việc buôn bán có từng bị ảnh hưởng?”.
Lâm Y cười. “Ảnh hưởng sao được, cước điếm nhà chúng ta nhỏ, chỉ có sáu bàn, nếu khách khứa trong thành Đông
Kinh này mà đến hết thì chẳng có chỗ ngồi”.
Phu nhân phủ doãn an tâm, nói. “Cũng đúng, khách khứa như bây giờ đổ vào liền đủ chúng ta buôn bán có lời rồi”.
Lâm Y mở cửa, mời phu nhân phủ doãn nhìn xem bên ngoài, bên trong điếm sáu cái bàn đã chật ních người, vô cùng náo nhiệt.
Nàng khép cửa, cười nói. “Phu nhân phủ doãn cách vài ba ngày lại đến ngồi ngồi, một tháng chúng ta liền đủ ăn”.
Phu nhân phủ doãn cười gật đầu, lại hỏi tiếp. “Chuyện nương tử điếm nhà họ Dương, cô nghe nói gì chưa?”.
Lâm Y tưởng bà định nhắc chuyện Dương Thăng đón dâu, nói. “Lục hàn lâm tặng thiếp tới, phu nhân phủ doãn cũng nghe rồi?”.
Phu nhân phủ doãn sửng sốt. “Cô nói chuyện gì vậy?”.
Thì ra bọn họ không phải nghĩ đến cùng một việc, Lâm Y xấu hổ cười
trừ, kể lại lần ấy Dương Thăng cưới vợ, Lục hàn lâm tặng thiếp đến cho
bà nghe. Phu nhân phủ doãn hừ lạnh. “Tình yêu của đám đàn ông, khỏi nói cũng biết”. Lại hỏi. “Trong khoảng thời gian này, nương tử điếm của nhà họ Dương lại kinh doanh nhộn nhịp rồi, cô thực không biết?”.
Lâm Y nhận ra trong giọng bà nói có ý trách cứ, vội giải thích. “Cả tháng nay bận bịu vì cô em chồng, chắc phu nhân phủ doãn cũng có biết phong phanh”.
Phu nhân phủ doãn nghe nàng nhắc tới chuyện Trương Bát nương bị chồng bỏ, đột nhiên cười rộ lên. “Việc trên thế gian cũng thật là khéo mưu hợp, đúng là tuyệt không thể
tả, nhà ta lập tức có việc hỉ, nói tới cùng còn phải cảm tạ em chồng
cô”.
Việc hỉ? Lâm Y lập tức liên tưởng đến Hành nương tử cũng vừa bị bỏ,
chẳng lẽ cô ấy sắp tái giá? Phu nhân phủ doãn đoán được Lâm Y suy nghĩ
gì, xua tay cười. “Chớ hiểu lầm, việc hỉ này không liên quan tới nó, hơn nữa việc hỉ nhà ta cũng là việc hỉ nhà cô”.
Lâm Y càng nghe càng hồ đồ, phu nhân phủ doãn lại bí bí mật mật, làm
lòng hiếu kì của nàng phình to, truy hỏi mấy lần. Phu nhân phủ doãn
ngược lại chỉ cười. “Đừng nóng ruột, mấy ngày nữa sẽ sáng tỏ thôi”.
Lời này thật sự giống cách nói của Trương Trọng Vi mấy hôm trước. Lâm Y kết luận : bọn họ có chuyện gạt nàng.
Phu nhân phủ doãn quay lại đề tài chính, hỏi Lâm Y. “Nương tử điếm nhà họ Dương kinh doanh nhộn nhịp lại rồi, cô định làm sao đây?”.
Phu nhân phủ doãn tới giờ chỉ ngồi chờ chia hoa hồng, không hay hỏi
han chuyện buôn bán, hôm nay đặc biệt nhắc tới, Lâm Y cũng lấy làm lạ,
đáp. “Chuyện lần trước đều trôi qua cả tháng rồi, cũng phải phai
nhạt, hơn nữa điếm của bọn họ xây dựng lịch sự tao nhã, kinh doanh tốt
trở lại cũng không kỳ quái”.
Phu nhân phủ doãn nói. “Một con gián to thật to kia, án quan cũng xử nghiêm khắc, sao có thể dễ dàng bị người ta quên mất được, hoàn cảnh có lịch sự tao nhã mấy cũng vô dụng, việc kinh doanh của bọn họ có thể
ngóc đầu lần nữa, toàn bộ là vì móc nối được quan hệ với cấp cao ở
trên”.
“Cấp cao? Là ai?”. Lâm Y lần đầu nghe, kinh ngạc hỏi.
Phu nhân phủ doãn cũng không trả lời ngay, chỉ nói. “Bổng lộc còm cõi như Vương hàn lâm, còn chẳng bằng lão gia nhà ta, phu nhân ông ta
lại có thể mỗi ngày đến nương tử điếm nhà họ Dương uống rượu ăn cơm,
theo ý cô là vì sao?”.
Câu hỏi tu từ, phu nhân phủ doãn nhất định biết đáp án, chẳng qua là
muốn dạy bảo Lâm Y. Lâm Y cẩn thận cân nhắc, một khả năng – Ngưu phu
nhân suy nghĩ hệt như nàng, cũng tặng cổ phần cho phu nhân Vương hàn
lâm, nhưng chiếu theo phong cách làm việc của Ngưu phu nhân trong quá
khứ, khả năng này không lớn; khác – có thể Ngưu phu nhân cho phép phu
nhân Vương hàn lâm đến ăn uống miễn phí, thậm chí còn tặng thêm quà cáp, dù sao phu nhân Vương hàn lâm mà đi sẽ kéo theo hiệu ứng quảng cáo,
Ngưu phu nhân không thiệt cái gì.
Lâm Y giảng giải lại phân tích của mình cho phu nhân phủ doãn, tự giễu. “Quan nhân nhà tôi cũng làm quan, thậm chí có họ hàng với Ngưu phu nhân luôn kia, thế mà tôi được đãi ngộ hoàn toàn khác với phu nhân Vương hàn lâm, quả nhiên quan giai kém mấy phẩm liền một trời một vực”.
Phu nhân phủ doãn nghe, chỉ gật gù, nghe được câu cuối, đột nhiên nói. “Đừng nóng vội, không xa nữa đâu”.
Một câu không đầu không đuôi khiến Lâm Y mù mờ, nhưng phu nhân phủ doãn không định giải thích, chỉ nói tiếp câu chuyện ban đầu. “Ta nghe tin cũng giống như cô đã đoán, nương tử điếm nhà họ Dương đúng là
miễn phí tiền ăn uống của phu nhân Vương hàn lâm, còn tặng thêm một phần quà lớn”.
Phu nhân phủ doãn nói xong, dập chén rượu xuống bàn thật mạnh. “Phu nhân Vương hàn lâm dám nhận hối lộ, thật to gan”.
Lâm Y mặc dù không hiểu quy tắc quan trường, nhưng vẫn biết quan viên lén thu quà cáp vẫn là có, tất cả mọi người nhìn mãi thành quen, cho dù làm ầm ĩ lên cũng không tính gì to tát, dù sao quan viên thanh liêm như Âu Dương phủ doãn vốn chẳng nhiều.
Đạo lý đơn giản, đến Lâm Y cũng biết, phu nhân phủ doãn đương nhiên
cũng biết, vậy vì sao bà còn phản ứng dữ dội như vậy? Lâm Y đang nghi
hoặc, ngẩng đầu nhận ra bên môi phu nhân phủ doãn ẩn chứa ý cười, đột
nhiên ngộ ra, hiện tại đang là lúc đấu tranh đảng phái kịch liệt, chỉ
cần một chút vấn đề bất lợi bị khai ra đều sẽ trở thành cái đuôi cho đối thủ giật, tố cáo mình.
Phu nhân phủ doãn thấy Lâm Y im lặng, nghĩ rằng nàng sợ, mới kéo tay nàng, vỗ vỗ. “Việc này cô hiểu là được, đừng quan tâm, mọi chuyện có ta. Nhưng việc buôn
bán trong điếm nên ngẫm lại triệt để, chỉ có sáu cái bàn, cho dù thiếu
một đối thủ cũng không kiếm hơn được”.
Ám chỉ quá mức rõ ràng, Lâm Y chẳng cần động não cũng biết : Vương
hàn lâm sắp thất thế. Phu nhân Vương hàn lâm không thể tiếp tục làm bảng quảng cáo sống của nương tử điếm nhà họ Dương nữa, nói ngắn gọn hơn nữa là nương tử điếm nhà họ Dương sắp sập tiệm, Lâm Y phải nghĩ biện pháp
mở rộng tửu điếm, tiếp nhận thêm khách.
Lâm Y rất muốn mở rộng tửu điếm, nhưng tiền ở đâu ra? Mở điếm mấy
tháng, tuy có lời chút ít, nhưng xa không thể bằng quy mô như nương tử
điếm nhà họ Dương.
Phu nhân phủ doãn chỉ phụ trách cung cấp tin tức, chuyện tiền nong,
bà cũng mặc kệ. Trong lúc Lâm Y đang vắt óc, phu nhân phủ doãn lại vỗ vỗ tay nàng, an ủi vài câu, đứng dậy cáo từ.
Lâm Y đã sớm muốn khuếch trương việc kinh doanh, hôm nay bị phu nhân
phủ doãn nhắc khéo, càng kích thích ý chí chiến đấu của nàng, chờ bà vừa đi, nàng lập tức giở sổ sách, gẩy bàn tính, vội vàng không ngừng.
Trương Bát nương tiễn Hành nương tử, đi vào phòng, thấy Lâm Y bận cuống cuồng, ngạc nhiên hỏi. “Tam nương, còn chưa đóng cửa mà, chị tính sổ sách gì vậy?”.
Lâm Y vừa tính vừa thở dài. “Sáu cái bàn quá ít, muốn mở rộng tửu điếm ra, tiền không đủ”.
Trương Bát nương cười. “Em còn tưởng chuyện gì”. Nói xong,
lôi chìa khóa vẫn cất giữ bên người ra, mở rương tiền, lấy hộp trang sức Lí Thư tặng cô, đặt lên bàn trước mặt Lâm Y, nói. “Bán cái này đi, cũng đáng một chút”.
Lâm Y không thèm nhìn, lập tức đẩy về. “Đó là Đại tẩu đưa cho em, chị không dùng được”.
Trương Bát nương nói. “Có gì đâu, chị coi như em nhập cổ phần, nếu không đủ, em còn có mấy trăm mẫu ruộng”.
Lâm Y nâng hộp lên áng chừng cân nặng, cười nói. “Đại tẩu đúng là không tiếc gì cả”.
Trương Bát nương cũng cười. “Vậy Nhị tẩu có tiếc không? Chịu phân mấy phần cổ phần cước điếm buôn bán nhộn nhịp này cho em?”.
Lâm Y đánh yêu cô một cái, cố ý hỏi. “Mấy phần? Em ăn uống quá nhiều, chỉ phân một phần thôi”.
Hai người hi hi ha ha, giống như về lại thời con gái còn ở chung với
nhau, cười đùa một trận, Lâm Y lấy cân ra, cân thử sức nặng của trang
sức, lại đổi tương đương thành tiền đồng, vẫn lắc đầu. “Chưa đủ luôn”.
Trương Bát nương kinh ngạc nói. “Hộp trang sức không tính ít, cũng đủ thuê luôn phòng thượng đẳng sát vách mà”.
Lâm Y ngạc nhiên trả lời. “Chị muốn mở một đại tửu điếm có hoa viên, thuê thêm gian phòng thượng đẳng nữa làm chi?”.
Trương Bát nương sửng sốt một lúc lâu sau, cảm thán. “Tam nương,
từ nhỏ em đã biết chị là người có dã tâm lớn, nhưng ăn một miếng không
thể mập mạp ngay được, đi từng bước thôi, ở Đông Kinh mua đại trạch thì
biết bao nhiêu cho xuể, chúng ta trước thuê một gian phòng thượng đẳng
rồi tính sau”.
Trương Bát nương nói không sai, nhưng Lâm Y cũng có ý tưởng của chính mình, phu nhân quan lại nhiều là ưu thế của cước điếm nhà họ Trương,
nhà nào kinh doanh cũng hướng tới điểm ấy, nói cách khác, nếu không giữ
chân được các vị phu nhân này, cước điếm nhà họ Trương cũng sẽ phải suy
tàn. Hiện giờ, tửu điếm cho phái nữ ở Đông Kinh đã có mấy nhà mở theo
phong cách hoa viên nhã các, rất nhiều phu nhân quan lại đều yêu thích
đến, cước điếm nhà họ Trương mà không có phu nhân phủ doãn thường ghé
thăm, việc kinh doanh sớm đã bị đối thủ cướp hết.
Lâm Y hỏi Trương Bát nương. “Nếu thuê thêm gian phòng thượng đẳng nữa, đổi thành cước điếm, có hấp dẫn được các vị phu nhân quan lại tới nhiều hơn không?”.
Trương Bát nương cảm thấy không thể, lắc đầu.
Lâm Y thở dài. “Lúc trước khi bọn họ tổ chức tụ hội, đã có người
oán giận tửu điếm nhà chúng ta nhỏ, lại không có nhã các, bọn họ không
ưng đến lắm đâu”.
Trương Bát nương ngẫm nghĩ, nói. “Chị nói cũng có đạo lý, nếu đều là đại tửu điếm có hoa viên, chưởng quầy nhà chúng ta là phu nhân quan
lại, chưởng quầy bọn họ chỉ là thân áo vải, các phu nhân ưa chú ý thân
phận sẽ càng muốn đến tửu điếm nhà chúng ta hơn”.
Lâm Y lại bắt đầu giở sổ sách, nói. “Cho dù không thuê được đại
trạch có hoa viên, cũng nên thuê một tòa tửu lâu hai tầng, bằng không
các phu nhân đều phải chạy hết”.
Trương Bát nương hỏi. “Không biết thuê tửu lâu với thuê đại trạch có chênh giá lắm không?”.
Lâm Y nói. “Chờ Nhị ca em về, hỏi Nhị ca em thử”.
Trương Bát nương gật đầu, cười chỉ hộp trang sức, dặn dò. “Đừng quên cổ phần của em”.
Lâm Y làm bộ định đuổi đánh, Trương Bát nương nhanh chóng mở cửa, chuồn mất.
Buổi tối Trương Trọng Vi về nhà, Lâm Y không vội nói chuyện khuếch
trương tửu điếm, trước hỏi chàng xem “việc hỉ” phu nhân phủ doãn úp mở
là gì. Nàng nắm lỗ tai Trương Trọng Vi, nói. “Rốt cuộc là chuyện gì, các người đều biết, chỉ mình ta không biết?”.
Trương Trọng Vi “Ai u” mấy tiếng, cầu xin tha thứ. “Nương tử, là chuyện tốt, cũng không phải chuyện xấu, em nhéo ta làm chi?”.
Lâm Y nghĩ nghĩ, trêu chàng. “Chuyện tốt sắp tới? Chẳng lẽ muốn nạp thiếp?”.
Trương Trọng Vi cố gắng giải thoát lỗ tai mình ra, lại kèm chặt tay nàng, nói. “Chớ đoán mò lung tung, chuyện tốt ở nhà Âu Dương phủ doãn kia, ta chẳng qua là hưởng ké chút hoa trái”.