Ngưu phu nhân không nghĩ tới ngay cả Thanh Miêu cũng nhanh mồm nhanh
miệng như vậy, nhất thời cứng họng, Lâm Y nghĩ thầm : ngày đại hỉ của
gia đình người ta, cốt yếu giữ lại cho Dương Thăng mấy phần mặt mũi, vì
thế nhìn Ngưu phu nhân cảnh cáo xong, im lặng ngồi xuống.
Xã hội mạnh đè ép yếu, thế nhân đại để đều vậy, Ngưu phu nhân đập
phải hai cây đinh cứng, không dám trêu trọc Lâm Y nữa, bưng chén rượu đi nơi khác. Thanh Miêu ghé vào bên tai Lâm Y, thấp giọng cười. “Nhị thiếu phu nhân, xem ra làm người ác vẫn tốt hơn, khiến người ta sợ chúng ta đỡ hơn chúng ta sợ người khác”.
Lâm Y nhẹ nhàng cười, nàng nghĩ đều do
phúc của Trương Trọng Vi, nếu không phải nàng có thân phận là phu nhân
nhà quan lại, sao dám tranh cãi với bà-ngoại-trên-danh-nghĩa kia.
Nhà họ Dương có tiền, nghe nói nhà mẹ đẻ tân nương cũng có tiền, bởi
vậy hôn lễ làm thực linh đình, phòng cưới không đủ chỗ chứa hết của hồi
môn, xếp đầy trong sân cho khách ăn cưới xem, tiệc rượu chẳng những bày
trong phủ, còn bày cả ba tòa tửu lâu, thức ăn và rượu liên tục dọn lên
bàn.
Tiệc rượu ăn đến nửa, có biến, một nhóm bà mụ cao lớn vạm vỡ dẫn theo một cô gái trẻ đẩy ra trước mặt Ngưu phu nhân, cười nói. “Ngưu phu nhân, phu nhân nhà chúng ta biết hôm nay bà đại hỉ đón con dâu mới, cố ý tặng đứa thiếp tới chung vui”.
Chúng tân khách đều nhìn về phía Ngưu phu nhân, bọn họ vừa nhìn thấy
dung mạo xấu xí của tân nương tử, lại nhìn Lan Chi kia, so sánh cứ như
tiên giáng trần.
Ngưu phu nhân không để ý Dương Thăng nạp thiếp, nhưng hôm nay tân
nương vừa gả vào liền nạp thiếp, chính là tát vào mặt tân nương, tát vào mặt nhà mẹ đẻ tân nương.
Lúc này, tân nương mặc dù đã vào phòng cưới, không thấy màn này,
nhưng gia quyến nhà gái vẫn còn ngồi trong bàn tiệc, ai nấy đều nhìn
chằm chằm vào Ngưu phu nhân, nhìn bà ta xử lý thế nào.
Ngưu phu nhân thầm nghiến răng, Lục hàn lâm và nhà họ Dương không oán không thù, đương nhiên không vô duyên vô cớ tặng Lan Chi đến phá đám,
ắt hẳn có nguyên nhân bên trong. Ngưu phu nhân không phải kẻ ngu dốt, đã suy đến tận đây, không dám hành động thiếu suy nghĩ, kéo bà đứng đầu
sang một bên, nhét một túi tiền to, ngọt ngào nói. “Không biết Lục hàn lâm có gì chỉ giáo?”.
Bà kia nhận tiền, ngoài cười nhưng trong không cười, nói. “Sao dám xưng là chỉ giáo, lão gia nhà ta một mảnh hảo tâm, nghe nói Ngưu phu nhân thiếu người, cố ý tặng hai đứa lại”.
Hai đứa? Ngưu phu nhân nhìn hướng Lan Chi, đầu tiên là nghi hoặc khó
hiểu, đợi ngộ ra, giật thót chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lắp bắp. “Lục, Lục hàn lâm, muốn thế nào?”.
Bà mụ đã được Lục hàn lâm dặn trước, không nghĩ làm to chuyện, lấy giấy bán mình của Lan Chi trong ngực ra, nói. “Lão gia chúng ta nói, thiếp vốn là để tặng người, không đáng giá thứ gì,
thêm Dương thiếu gia tuổi trẻ mạnh mẽ, lão gia nhà ta cũng thấu hiểu,
đây là giấy bán mình của Lan Chi, Ngưu phu nhân đưa một ngàn quan ra
đây, Lan Chi liền về nhà bà”.
Ngưu phu nhân kêu lên. “Lan Chi hiện giờ là tàn hoa bại liễu, một ngàn quan quá đắt đi”.
Bà mụ kia không hề hoang mang. “Xem ra Ngưu phu nhân đã lâu chưa mua người hầu, hiện giờ tỳ nữ hạ đẳng nhất cũng tốn bốn trăm quan một đứa rồi”.
Dương Thăng đã ăn vụng trong chén người ta, đối phương còn là quan
chức, hôm nay Lan Chi – Ngưu phu nhân mua thì phải mua, không muốn mua
cũng phải mua, bà ta lần đầu nghẹn khuất cỡ này, miễn cưỡng gọi bà mụ
theo mình đến phòng chi lấy bạc.
Chúng tân khách thấy Lan Chi được ở lại, nhất thời nghị luận rầm rang, có người hỏi Lâm Y. “Nghe nói Dương thiếu gia nhiều năm trước đã làm ầm ĩ đòi cưới Lan Chi, thật ư?”.
Còn có người đến hỏi thăm. “Phu nhân Trương hàn lâm, Lan Chi kia
không phải thiếp nhà Lục hàn lâm sao, nhà ông ta và nhà họ Dương quan hệ thế nào vậy, chẳng lẽ thân tới mức tặng thiếp cho nhau?”.
Lâm Y mặc dù hận Ngưu phu nhân, nhưng vẫn không làm được chuyện bỏ đá xuống giếng, bởi vậy mặc kệ ai tới hỏi, nàng vẫn mỉm cười im lặng.
Một người tinh mắt thấy gia đình nhà gái đều đã rời bàn, cười châm chọc. “Thân gì mà thân, tôi thấy là thù mới đúng, các người trông tân nương bộ dạng xấu xí vậy thôi, nhà mẹ đẻ cũng có chút thế lực đó, hôm nay Lục hàn lâm chọn đúng dịp tặng thiếp tới, hẳn là muốn nhìn Ngưu phu nhân xấu mặt”.
Lâm Y ngẩng đầu xem thử, gia đình nhà gái đã bao vây Ngưu phu nhân,
hình như đang chất vấn bà ta vì sao chọn hôm nay nạp thiếp cho Dương
Thăng, Ngưu phu nhân rối đến độ đầu mướt mồ hôi, giải thích liên tục.
Lát sau, chắc là đã bày xong mưu kế, đi đến bên cạnh Lan Chi, định dẫn
đi ra ngoài, không ngờ Dương Thăng lại xuất hiện ngay cổng, thần thái
mừng rỡ ngạc nhiên, gấp gáp chạy đến ôm Lan Chi vào lòng.
Ánh mắt tò mò của khách khứa chuyển từ Ngưu phu nhân sang Dương
Thăng, vài người da mặt mỏng, thấy Dương Thăng cư xử lớn mật, xấu hổ
quay sang nơi khác.
Ngưu phu nhân thấy hiện trạng sắp vượt mức kiểm soát, quyết định
nhanh chóng, gọi mấy gã sai vặt lại, kiềm chế Dương Thăng tha ra ngoài,
lại sai hai bà hầu một trái một phải kềm cặp Lan Chi, không biết đưa đi
đâu.
Lâm Y thấy gia đình nhà gái lại ngồi vào bàn, tò mò hỏi. “Không náo loạn?”.
Một người cười trả lời. “Đường đã bái xong, nháo nữa thì sao, dù
gì thời gian còn dài, một đứa thiếp bé nhỏ mà thôi, muốn vo muốn nắn sao còn không phải tùy ý vợ cả”.
Xem ra trong thời gian ngắn nhà họ Dương khó mà an ổn nổi. Ngưu phu
nhân nội bộ hỗn độn, hẳn không có dư thời gian ám toán người khác, Lâm Y âm thầm cao hứng, uống hơn mấy chén, tận hứng mà về.
Về đến nhà, Trương Trọng Vi thấy Lâm Y hai má đỏ hồng như hoa đào, nhịn không được hôn mấy cái, cười hỏi. “Cậu thành thân, em vui vậy sao?”.
Lâm Y cười. “Em là mừng dùm cho cậu, rốt cuộc ôm được mỹ nhân về nhà”.
Trương Trọng Vi tuy ngồi bàn bên ngoài, nhưng chuyện xảy ra ngay cổng cũng hơi nghe thấy, nói đoạn nhéo má Lâm Y, buồn cười hỏi. “Mừng dùm cậu? Ta thấy em là đang “mừng” dùm bà ngoại thì có?”.
Lâm Y cười hì hì, cũng không phản bác, ỷ vào hơi men, chủ động cởi
thắt lưng của Trương Trọng Vi, Trương Trọng Vi vừa ngạc nhiên vừa hớn
hở, không để ý cước điếm bên ngoài, ôm chầm Lâm Y lăn lên giường, trùm
chăn làm chút việc nên làm.
Chuyện thê thiếp nhà họ Dương cùng lúc vào cửa, đảo mắt đã truyền
khắp ngõ Châu Kiều, hàng xóm láng giềng đều bị hấp dẫn dòm ngó sang, sau mấy ngày, đề tài bàn tán náo nhiệt nhất cước điếm nhà họ Trương từ
Trương Bát nương bị nhà chồng bỏ chuyển thành thê thiếp nhà họ Dương địa vị ngang nhau.
Trương Bát nương thấy ánh mắt mọi người không còn dồn về bản thân
nữa, tự tại hơn nhiều, dần dần bắt đầu ra hỗ trợ tiếp. Cô gái đội châu
quan đứng ra bênh vực Trương Bát nương ngày ấy cũng quay lại mấy lần,
đặc biệt tìm Trương Bát nương nói chuyện phiếm, thường xuyên qua lại,
hai người thành bạn tốt.
Lâm Y tò mò lai lịch cô gái kia là ai, hỏi Trương Bát nương mới hay
thì ra cô ấy là con gái của Âu Dương phủ doãn, cũng giống Trương Bát
nương, vừa bị nhà chồng vứt bỏ.
Thì ra là thiên kim phủ doãn, khó trách lúc ấy phu nhân Triệu hàn lâm và phu nhân Tôn hàn lâm không dám đấu võ mồm. Lâm Y cao hứng Trương Bát nương có bạn mới, cho rằng đây là bước đầu cuộc sống tương lai của cô,
vì thế nàng mượn danh nghĩa Trương Bát nương, khoản đãi thiên kim phủ
doãn một bữa.
Cuối tháng, Mi Châu truyền tin đến, gia phó nhà Lí Giản Phu và nhà họ Phương đánh nhau bằng binh khí, hỗn chiến nghe nói tận mấy trăm người,
chấn động dân quê, kinh động đến cả quan phủ. Việc này ảnh hưởng cực kỳ
ác liệt, nghe nói đương kim thánh thượng nổi trận lôi đình, yêu cầu điều tra nghiêm cẩn. Về lí, hai nhà đều sai, nhưng Lí Giản Phu sớm lui về ở
ẩn, không trách phạt được, các con trai dù bị liên lụy nhưng ước tính
không thiệt bao nhiêu, chỉ bị cảnh cáo miệng, không trừng phạt thật sự,
mà Phương Duệ không may như vậy, ông ta bị cưỡng chế ở nhà đóng cửa ăn
năn, chức quan cũng bị hạ một bậc.
Trương Bá Lâm biết việc này, âm thầm vui mừng, Lí Giản Phu thật là
cáo già, rõ ràng Trương Lương trả thù nhưng không để ông này lộ diện,
bởi vậy bảo hộ được Trương Bá Lâm, bằng không số người bị giáng chức
phải cộng thêm một. Không qua mấy ngày, Trương Lương mang theo của hồi
môn của Trương Bát nương, đắc thắng quay về kinh, bày hai bàn tiệc mời
cả nhà Trương Trọng Vi đến ăn cơm. Lâm Y ngồi trên bàn tiệc, tươi cười
rạng rỡ, nâng chén với Lí Thư, cũng kéo theo Trương Bát nương. Của hồi
môn của Trương Bát nương dù không còn nhiều, nhưng khế ước mấy trăm mẫu
ruộng vẫn nguyên vẹn, được Trương Lương mang về, có ruộng đất, dù cô
không tái giá ai nữa, tuổi già cũng có chỗ dựa, Trương Bát nương nghĩ
đến đó, trên mặt rốt cuộc lộ vẻ cười, liên tiếp chạm cốc với Lí Thư và
Lâm Y.
Bàn tiệc ai nấy đều cao hứng, chỉ có Phương thị rầu rĩ không vui, nhà mẹ đẻ bị hại nghĩa rằng sau này bà ta ở nhà họ Trương phải thấp một
đầu, hai đứa con dâu một xa một gần vốn đã không mấy nghe lời, sau này
sống sao đây?
Lâm Y và Lí Thư đều hiểu tâm tình Phương thị, nhưng không muốn an ủi
bà ta, sợ bị vạ quấn thân. Trương Bát nương đau lòng mẹ ruột, định an ủi nhưng chẳng biết nói từ đâu, chỉ có thể yên lặng gắp thức ăn cho bà ta. Rượu buồn dễ say nhất, Phương thị uống chưa tới mấy chén đã say, gục
xuống ói ra đầy bàn, làm Lí Thư ngồi cạnh sợ tới mức trắng mặt.
Trương Bát nương dìu Phương thị đi xuống, người hầu đổi khăn trải bàn mới, nhưng Lâm Y và Lí Thư không còn bụng dạ nào ăn nữa. Khó khăn chịu
đựng tới lúc bàn bên nam ăn xong, Lâm Y đỡ Trương Trọng Vi ngà ngà say,
cáo từ về nhà.
Trương Trọng Vi thoạt nhìn tâm tình rất tốt, dọc đường nói nói cười
cười, về tới trong nhà vẫn không ngừng miệng. Lâm Y vắt khăn lau mặt cho chàng, cố ý trêu. “Nhà họ Phương chịu thiệt, thím đang khổ sở lắm kìa, chàng lại cao hứng phấn chấn, không sợ thím thất vọng đau khổ?”.
Trương Trọng Vi lại nói. “Chuyện khiến ta cao hứng không liên quan đến này”.
Lâm Y càng thêm tò mò, truy hỏi không thôi, Trương Trọng Vi lại thần
thần bí bí, không chịu bẩm báo, chỉ nói mấy ngày nữa sẽ biết.
Ngày tiếp theo, Trương Bát nương từ huyện Tường Phù quay về, giao khế ước ruộng đất cho Lâm Y, nhờ nàng bảo quản dùm. Lâm Y trước mặt Trương
Bát nương, bỏ khế ước vào hộp trang sức bằng vàng Lí Thư tặng cô khóa
cùng một chỗ, đưa chìa khóa cho cô giữ, cười bảo rằng. “Hiện giờ em là người giàu nhất trong nhà chúng ta”.
Trương Bát nương cười, cất kĩ chìa khóa.
Cô tuy có tiền, nhưng vẫn muốn ở lại trong điếm làm tiểu nhị, hỗ trợ
Lâm Y. Trương Trọng Vi sợ em gái thiệt thòi, liền thương lượng với Lâm Y mướn người khác. Lâm Y lại cho rằng để Trương Bát nương tiếp xúc với
nhiều người hơn, có ích chứ vô hại, Trương Trọng Vi cũng cảm thấy Lâm Y
nói có lý, theo ý nàng.
Thiên kim phủ doãn nghe nói Trương Bát nương đòi được công bằng từ
nhà chồng, chuẩn bị quà đến chúc mừng, phu nhân phủ doãn cũng cùng đến.
Lâm Y không dám chậm trễ, dành chỗ sau bình phong, bưng rượu ngon nhất,
thức ăn đặc sắc nhất lên bàn. Phu nhân phủ doãn chỉ con gái, cười nói
với Lâm Y. “Đây là con gái thứ ba của ta, mọi người đều gọi nó là Hành nương tử, hẳn là cô đã gặp nhiều lần rồi”.
Lâm Y cười đáp. “Đúng vậy, quý thiên kim và cô em chồng tôi là bạn tốt”.
Phu nhân phủ doãn đứng lên, vui đùa nói. “Nếu đã thế, chúng ta sẽ không ở đây làm chướng mắt nữa”.
Lâm Y nghe đoạn, trong lòng biết phu nhân phủ doãn có việc riêng cần
nói, liền dẫn đường đưa bà vào phòng trong, gọi thím Dương chuẩn bị một
phần rượu và thức ăn khác.