hưng các bạn nhỏ của chúng ta – chú Bút Chì vui tươi và chú thợ Khéo Tay đâu rồi?
Bác rậm râu trông giống như thủy thủ bên những chiếc tàu bơi bằng dây cột đã đãi Bút Chì và Khéo Tay một bữa ăn ngon và cùng với hai chú đi xuống tàu điện ngầm.
Bác nói:
- Này, các chú bé, thoáng trông đã biết ngay các chú là những người ở xa đến đây. Mà đã như vậy thì cần phải biết tàu điện ngầm.
Cả ba bước xuống một chiếc thag tự chuyển động rất đẹp vào nhà ga ngầm dưới đất và lên một chiếc tàu thật dài màu xanh.
Tàu đi đến ga “Ngõ Sạch” thì bác rậm râu trông giống như thủy thủ bắt chặt tay chào từ biệt hai bạn nhỏ và xuống tàu.
Còn Bút Chì và Khéo Tay chạy đi ngắm tòa cung điện ngầm dưới đất. Cả hai vỗ tay cười vui vẻ.
Khéo Tay thốt lên:
- Ôi chao, đẹp quá!
- Ái chà, đẹp thật! – Bút Chì nói. – Tôi rất thích, rất thích chỗ này! Tôi sẽ vẽ những cây dừa có quả, giếng phun có những con cá vàng, cỏ hoa tươi! Tôi nhất định phải vẽ tất cả.
Bút Chì thậm chí đã vạch được một nét trên tường, nhưng vừa lúc đó có một bà khó tính giận dữ nói:
- Này anh bạn trẻ, đừng có vẽ bậy lên tường! Hãy xóa đi!
Khéo Tay láu lỉnh bảo:
- Để đến đêm hãy vẽ. Lúc ấy không có ai.
- Phải đấy! Đến đêm ta sẽ vẽ - Bút Chì nháy mắt với Khéo Tay.
Bởi thế, Bút Chì và Khéo Tay đi tàu điện ngầm cho mãi đến đêm. Đến ga nào hai chú cũng xuống, rồi lại lên tàu khác đi tiếp mà chẳng biết là đi đến đâu. Hai chú hoàn toàn không ngờ rằng thằng gián điệp Lỗ Thủng vẫn bám sát hai chú từng bước ở ngay bên cạnh.