on chó “Nhem Nhuốc” chạy đuổi theo chiếc xe ô tô trắng. Chiếc xe phóng nhanh như mũi tên qua hết phố này phố khác. Người lái xe muốn cho xe chạy theo con đường ngắn nhất. Chú bé bị ốm vẫn cứ huơ tay, hét ầm ĩ bằng cái giọng kẻ cướp:
- Tôi không vào bệnh viện đâu! Tôi là kẻ cướp!
Chiếc khăn buộc râu tung ra. Bộ râu xồm của tên cướp lộ ra ngoài làm cho bác sĩ rất đỗi ngạc nhiên.
Bác sĩ tái mặt đi:
- Có râu, chú bé có râu! Lại một bệnh mới gì đây! Phải đến ngay bệnh viện!
Nhưng chiếc xe ô tô màu trắng dường như cố ý đứng chết dí ngay giữa đường.
- Nhanh lên! Nhanh lên! - Bác sĩ giục.
- Không được! – Người lái xe xanh xám chỉ tay ra đường. – Chim bồ câu, lũ chim bồ câu cản đường:
- Va-xi-a! – Bác sĩ rên rỉ. – Tại sao anh không đem theo cái cần đuổi chim?
- Tôi thật có lỗi, quên mất.
- Anh Va-xi-a, thật đáng buồn vì tôi phải trừng phạt anh! Anh sẽ bị thải hồi!
Bác sĩ bước ra khỏi xe ô tô và đuổi chim.
- Úi! Úi! Úi!
Tên cướp biển lao nhanh như gió ra khỏi cửa xe hé mở. Bác sĩ không còn kịp nhận ra thằng bé râu xồm, chạy vào ngõ nào. Lũ chim bồ câu thanh thản đi đi lại lại quanh xe ô tô không hề để ý đến ông bác sĩ đau khổ, đến anh lái xe Va-xi-a và chiếc xe ô tô màu trắng.