hông hiểu sao đêm hôm đó trong thành phố đèn đường bị tắt hết. Trời tối đen như mực. Vào những đêm đen như thế này bao giờ cũng xảy ra những chuyện không hay.
Dân phố đã ngủ từ lâu. Không còn một cửa sổ nào sáng ánh đèn. Khi ngủ thì con người cần đèn làm gì?!
Vào cái đêm đen ấy, có hai bóng người nhỏ bé lạ mặt và một con chó kỳ quặc chạy trên đường phố. Chúng nhìn khắp mọi phía, chọn vỉa hè tối nhất và rẽ vào ngõ hẻm tối nhất.
"Boong! Boong! Bo-ong!" - tiếng chuông đồng hồ trên tháp vang lên.
"Ẳng-ẳng" - con chó lạ lên tiếng.
- Xuỵt! - tên lạ mặt với bộ râu xồm màu hung, có con dao găm to tướng và hai khẩu súng lục dắt bên hông quát con chó.
- Ối ông bạn ơi! chu-úng to-a chạy đi đờ-đơ-âu đây? - tên mặc áo khoác xám hỏi. Hắn không sao chạy nổi nữa vì đứt hơi rồi.
- Chắc bọn họ đang đuổi theo ta! - tên râu xồm trả lời bằng cái giọng chói tai.
- Tôi nghĩ rằng không có ai đuổi theo chúng ta đâu.
Tên mặc áo khoác dừng lại. Tên có râu xồm cũng dừng lại. Cả hai nhìn xung quanh nghe ngóng. Không hề có một bóng ai.
Tên râu xồm rên rỉ:
- Lạ thật! Không có ai đuổi thật. Chúng ta là kẻ cướp mà không hề có ai săn đuổi chúng ta. Trong sách vở không hề có chuyện như vậy bao giờ!
Tên mặc áo khoát bất bình:
- Tao không phải là kẻ cướp. Tao là gián điệp chính cống! Tên tao là Lỗ Thủng...
Thằng râu xồm huýt sáo:
- Xì, kẻ cướp và gián điệp hoàn toàn như nhau. Có điều, mày là tên cướp bình thường, còn tao là tên cướp không bình thường. Tao là cướp biển. Tao là thuyền trưởng Bun-bun lừng danh. Tao là cơn dông của biển!
- Rất hân hạnh được làm quen với kẻ cướp biển đáng sợ! - tên gián điệp Lỗ Thủng sợ hãi nhìn kẻ đồng hành hung hãn.
Nếu có ai đó nghe được câu chuyện của chúng hẳn sẽ nghĩ rằng đó là một người nói chuyện, chứ không phải hai. Kẻ cướp và gián điệp có giọng nói giống nhau. Chúng nói theo cái giọng của Vê-nhi-a.
Thực ra thì giọng chúng không hoàn toàn giống nhau đâu. Tên kẻ cướp nói bằng thứ giọng mà Vê-nhi-a thường nói với bọn trẻ. Còn tên gián điệp thì lại nói bằng thứ giọng mà Vê-nhi-a vẫn dùng khi nó nịnh hót mẹ nó để chứng minh rằng chính chuột chứ không phải là nó đã ăn vụng kẹo ở trong lọ. Thường cũng có loại người sống bằng hai thứ giọng như vậy đó.
"Gừ-gừ!" - đó là con chó xù gầm gừ. Nó muốn nói "Các người quên tôi rồi!".
Tên kẻ cướp bảo:
- Khà khà, đây là con chó trung thành với biệt hiệu "Nhem Nhuốc" của bọn ta! Lại đây Xù! vậy là toàn bọn chúng ta, quên, toàn đội ta đã đủ mặt. Tao tự phong tao là thủ lĩnh thuyền trưởng. Tao sẽ chỉ huy! Ai không đồng ý với tao?
Tất nhiên tất cả đều đồng ý.
Tên cướp nói:
- Tuyệt! Rất tuyệt! Tao đoán trước là sẽ phải như vậy. Còn bây giờ chúng ta sẽ đi cướp của một nhà nào đó, không có tao buồn lắm rồi!
Tên gián điệp Lỗ Thủng ngại ngùng hỏi:
- Sao lại ăn cướp?
- Một câu hỏi ngu ngốc. Mày thấy ở đâu có những tên cướp mà lại không ăn cướp? Hả? Trong sách vở không hề có chuyện đó bao giờ!
- Lỡ người ta đánh chúng ta thì sao?
- Tao không sợ! Tao dũng cảm! Theo tớ, bạn ơi! Một hai! Một hai! một hai!
Bọn kẻ cướp đi ra con đường lớn.