Cuộc phiêu lưu của Bút chì và Khéo tay

Chương 18

Docsach24.com

héo Tay đưa Bút Chì về nhà và đặt chú ta nằm lên giường.

Cần phải quay điện thoại gọi xe cấp cứu, nhưng trong nhà làm gì có cái máy điện thoại nào đâu.

Tình trạng sức khoẻ của anh chàng Bút Chì tội nghiệp thì mỗi lúc mỗi sút kém. Vị thần tí xíu bị ốm. Nhiệt độ trong người chú rất cao, mà chú lại cảm thấy trong nhà rất lạnh. Chú rét run lên, răng đánh vào nhau lập cập.

Khéo Tay kéo rèm cửa sổ, đắp tất cả chăn và cả gối cho Bút Chì, nhưng nào có ăn thua gì đâu.

Ngoài phố trời đã tối rồi, tiếp đó là đêm. Trong nhà vừa tối vừa vắng vẻ. Chỉ nghe thấy tiếng hai hàm răng Bút Chì va vào nhau.

Khéo Tay quyết định nhặt lá khô đốt lò. Chú ra khỏi nhà và đi nhặt lá rơi.

Trong công viên không một bóng người. Tất cả đều đã về ngủ từ lâu.

Khéo Tay vừa chạy trên mặt đường vừa lẩm bẩm:

- Cái anh chàng Bút Chì ngốc nghếch. Chẳng biết vẽ lấy cái bếp điện! Bút Chì quả là ngốc nghếch!

Khéo Tay cứ lẩm bẩm mãi. Chú rất buồn, nhưng cố để không rơi nước mắt, chú làm ra vẻ tức giận.

Bút Chì thì nằm trong phòng tối và nói mê sảng. Khi người ốm nói mê, bao giờ cũng nói lung tung và nói sai.

- Hai lần hai là bảy. - Bút Chì lắp bắp - Ba lần ba là năm, bảy lần bảy là chín.

Bút Chì bị sốt mê man. Khi người ốm bị sốt mê man thường có thể bật dậy làm việc gì đó, nhưng đều làm sai.

Bút Chì chui ra khỏi đống chăn gối, chuệnh choạng bước tới gần bờ tường. Chú bắt đầu vẽ mà không hiểu là mình vẽ gì.

- Bảy lần bảy là năm - Bút Chì vừa vẽ vừa nói lầm bầm.

Ôi, Khéo Tay ôi, anh bạn ở đâu? Hãy về nhà ngay! Đừng để cho người ốm vẽ bậy.

Nhưng Khéo Tay đã vơ một ôm lá thật to và đang cố công bế về nhà. Ôm bó lá to thế này thì chạy làm sao được.

Bút Chì vẽ lên tường một tên cướp biển khủng khiếp với một con dao găm to, hai khẩu súng lục dắt ngang hông và một lá cờ kẻ cướp màu đen. Tên cướp biển này Bút Chì trông thấy một lần trong bức vẽ của chú bé Vê-nhi-a hiếu chiến.

Tên cướp vẽ ở trên tường nháy mắt với Bút Chì, quấn lá cờ đen lại và giấu vào trong túi quần.

Nhưng họa sĩ đang bị ốm nên không nhận thấy gì cả. Chú vẽ thằng gián điệp mặc áo khoác màu xám, cổ áo bẻ cao và đeo mặt nạ đen.

Sau đó Bút Chì bôi vết mực giống hình con chó. Tất cả đều giống như trên bức vẽ của Vê-nhi-a.

Khéo Tay khệ nệ ôm bó lá vào cửa. Chú quẳng lá xuống đất và đặt Bút Chì nằm trở lại giường.

Người ốm huơ tay, quát:

- Hai lần hai là năm! Đưa kem cho Vê-nhi-a! Đưa kem!...

Bút Chì tội nghiệp quá!....

Khéo Tay thậm chí không còn nhận ra hai bóng người hắc ám bước ra khỏi mặt tường và lặng lẽ lướt ra lối cửa đi ra công viên giữa đêm đen. Theo sau chúng là cái bóng thứ ba nhỏ tẹo trông giống con chó.

Cây cối trong công viên đung đưa không thành tiếng. Khéo Tay đóng cửa và nhóm bếp. Ngọn lửa ấm áp chiếu sáng căn phòng. Lá khô trong bếp nổ lách tách, ngọn lửa chập chờn, ánh lửa nhảy mú trên tường.

Bút Chì thiếp ngủ.

Khéo Tay ngồi bên bếp thở dài cay đắng:

- Bút Chì tội nghiệp quá!...