"Lạc Á, thân thể Lâm...Lâm thế nào?"
Vẻ mặt mấy người Arthur kích động. Lord đảo dược thảo trong tay nhưng lại liếc Đường Lâm liên tục khiến giống đực đang cần dùng dược thảo gấp sốt ruột không thôi. Hắn ngại uy phong ngày thường của Lord nên cố gắng nắm sừng thú, không dám lên tiếng.
Thấy mấy người bên cạnh không khỏi sốt ruột, mặt Lạc Á nhẹ nhõm, cười nói: "Không sao. Vài ngày nữa mới có thể xác định. Mấy ngày nay để y sư Lord chăm sóc." Bà buông tay Đường Lâm ra, không nhanh không chậm dặn dò.
Đường Lâm quyệt miệng, đứng dậy vặn eo, nói: "Con đã nói không sao mà mấy người Arthur ngạc nhiên cái gì không biết?" Cô vỗ váy thú, vẻ mặt thản nhiên, đáy lòng lại rơi lệ, trời ạ! Cục cưng trong bụng là của ai? Dường như rất khó để làm rõ được! Cô không giống bọn họ, có thể sinh ra thứ "bình thường" được không?
"Thời gian đầu giống cái mang thai cần cẩn thận an toàn chút. Váy thú trên người Lâm là ai làm?"
Lạc Á nhìn váy thú trên người Đường Lâm. Nó khác với váy thú dùng cây đan trên người những giống cái khác mà như dùng thứ gì đó thật nhỏ khâu lại mà thành. Đây là sợi tơ thô trên trái đất nhưng ở thời không này thì có vẻ vô cùng quý giá.
Cô nhìn theo tầm mắt Lạc Á, liếc nhìn vải thô trước ngực và váy thú, "Lạc Á nói cái này?"
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ôn hòa của Lạc Á trước mặt. Tuổi Lạc Á không lớn, chỉ khoảng hơn hai mươi nhưng người thú trưởng thành sớm, tuổi thọ của Lạc Á cũng tính là lớn, đối nhân xử thế ôn hòa, vô cùng có nhân duyên trong bộ lạc Hắc Sơn.
"Ừ! Đây là sợi tơ à? Sao chưa từng thấy trong bộ lạc? Nhất thời tò mò nên hỏi." Lạc Á chạm vào váy thú phía dưới Đường Lâm, sợi tơ thật nhỏ, liền với da thú, rất đẹp mắt.
"Con cũng không biết tên nó là gì. Vài ngày trước vô tình đi dạo trong rừng cây, phát hiện ra thứ này, lột vỏ bên ngoài ra thì thấy trong có sợi tơ rất mảnh, mềm mại nhưng đặc biệt bền chắc, vô cùng dễ khi dùng để may da thú. Bà không nhắc tới, con suýt nữa đã quên." Đường Lâm bừng tỉnh đại ngộ, đứng dậy, rút ra vài cây đay ở tầng dưới cùng của tủ gỗ. Cô cũng không biết thứ này tên là gì.
Lạc Á thấy mấy cây đay trong tủ gỗ của Đường Lâm, khẽ kêu: "Đây chẳng phải là cây đay à? Vẫn là Lâm lợi hại. Thứ này ngay cả dã thú cũng không dám đụng. Chúng ta cực ít quan tâm tới, không ngờ lại có công dụng này."
Lạc Á tấm tắc khen ngợi, nhận lấy cây đay Đường Lâm đưa tới, lột ra một cách cẩn thận, rút lớp sợi bên trong ra.
Thử vài lần cũng không thành công, Lạc Á không khỏi hơi nản lòng. Đường Lâm cười khẽ, nói: "Đừng vội, vừa mới bắt đầu sẽ như thế. Con cũng không rút được lớp sợi này ra. Sức lực không thể quá mạnh cũng không thể quá nhẹ."
Dứt lời thì Bối Lý đi vào từ bên ngoài, "Lâm, Horry nói có tộc nhân phát hiện ra đất mà em nói ở phía nam cái ao trên núi." Đất có tầng sương trắng đọng trên mặt, nếm thì thấy vị mặn nhàn nhạt.
"Cái gì?" Đường Lâm mừng rỡ không thôi. Vốn cô không ôm nhiều hy vọng. Dù sao muối mỏ cũng không dễ khai thác, ở đây lại không có công cụ thay thế, chỉ dựa vào mắt thường thì quá khó.
Ôm chút suy nghĩ thử xem, để tộc nhân trong bộ lạc khi ra ngoài thì chú ý trên đất có muối đọng hay không. Có câu nói thế sự xoay vần, vạn vật biến đổi. Ngày xưa biển sâu hôm nay đã là núi cao. Nước biển kết lại thành muối chôn trong đất, cũng không phải không thể. Cô chà thứ trong tay, tạo thành chỉ gai.
"Hôm nay bọn Rocca ra ngoài săn thú, phát hiện ở sườn núi phía bắc, phía nam cái ao có hạt muối màu trắng mà em nói, có vị mặn nên bọn họ mang theo không ít về>"
Dứt lời thì Rocca sải bước vào, mở bọc đất được gói bằng da thú ra. Trong đất lẫn không ít hạt muối lớn chừng hạt gạo, lẫn vào đất màu vàng, vô cùng nổi bật.
Đường Lâm gạt đất ra, nhặt vài hạt lên thổi vài cái, vươn lưỡi liếm nhẹ, vị mặn nhàn nhạt lan ra. Cô mừng như điên mà nhìn gói đất bọc bằng da thú giữa bàn.
Ngay sau đó, cô bình tĩnh lại, nhìn mọi người xung quanh, "Còn ai biết chuyện này không?" Phát hiện muối trên núi, nếu chuyện này truyền ra, với thực lực bây giờ của bộ lạc Hắc Sơn thì chắc chắn không thể độc chiếm được, e rằng còn dẫn tới họa lớn.
"Chỉ có chúng tôi biết. Sao vậy?" Rocca nghi ngờ mà nhìn Đường Lâm, không hiểu sao cô lại hỏi vậy. Phát hiện muối quanh bộ lạc, đây là chuyện vui lớn với bộ lạc.
Mỗi lần đổi muối biển, bộ lạc đều hy sinh không ít giống đực. Nhưng muối biển là thứ bộ lạc nhất định phải có. Vốn Horry vẫn đang lo lắng về chuyện muối biển năm nay của bộ lạc, không ngờ lại trải qua chuyện như với bộ lạc Thiết Chùy nên năm nay bộ lạc không lo chuyện muối biển.
"Chuyện này không thể truyền ra. Phát hiện muối gần bộ lạc, nếu truyền ra ngoài, e rằng bộ lạc Hắc Sơn sẽ chọc phải họa lớn. Bảo Horry dặn dò những người khác đừng tiết lộ chuyện này." Đường Lâm nghiêm túc nhìn mọi người trong nhà.
Nghe lời của Đường Lâm, sống lưng Rocca phát lạnh. Sắc mặt của mấy người Arthur cũng rất khó coi.
Lạc Á vỗ váy thú, bóc chỉ gai ra, đặt trong lòng bàn tay xoa mấy cái, dịu dàng mà nói: "Chuyện muối ở ao trên núi đừng lan rộng, để giống đực tính tình thận trọng trong bộ lạc xử ý, bí mật một chút."
Lạc Á đã lớn tuổi nên hiểu sự lo lắng của Đường Lâm. Lúc này thực lực của bộ lạc chưa đủ, nếu chuyện này truyền ra, chỉ sợ sẽ đưa tới sự dòm ngó của các bộ lạc khác. Tính tình của người thú thật thà chất phác nhưng cũng không ít người thú lòng lang dạ thú, không thể không phòng.
Mọi người hiểu ra, rối rít gật đầu.
"Chuyện này để Horry xử lý là được, Lâm đừng đi theo."
Mặt Lord lạnh lùng, ấn Đường Lâm lên ghế, lấy chăn đắp lên, không thèm để ý tới Đường Lâm đầu đầy vạch đen, bưng một chén thuốc đen thui tới, đặt trước mặt cô, ý bảo cô uống hết.
"Đây là thứ gì?" Đường Lâm nhìn thuốc đen thui trong tay chằm chằm, nhíu mày, người bắt đầu lùi lại. Thứ đồ chơi này vừa ngửi đã thấy vô cùng đắng. Nếu uống vào thì khó uống tới mức nào.
Lord cười nhạt, khóe môi nhếch lên thành độ cong, dịu dàng nói: "Thuốc dưỡng thai, mùi hơi nồng nhưng tốt cho thân thể. Lâm mau uống hết đi!" Hắn không nhìn vẻ mặt đau khổ của Đường Lâm. Những người khác cũng quay đầu đi, giả vờ không thấy khuôn mặt tràn đầy ấm ức của cô. Chỉ số khủng bố của Lord khi làm y sư còn hơn cả bão tố. Nếu dám từ chối thì kết quả tuyệt đối thê thảm.
Thấy mọi người lảng tránh, Đường Lâm thầm rủa những người này không có nghĩa khí, nở nụ cười khó coi, "Lord, em vừa ăn no, bây giờ còn hơi nóng, để uống sau được không?" Da mặt dày kéo Lord làm nũng.
"Không được." Hắn quả quyết từ chối lời đề nghị của Đường Lâm, khăng khăng đưa thuốc tới khóe môi cô.
Cô nhắm mắt bóp mũi, đổ hết thuốc vào miệng. Lord thấy vậy mới vui vẻ ra mặt, bưng chén không rời đi,
Lord vừa đi khỏi, thấy mặt Đường Lâm đầy đau khổ, Arthur hiểu rõ tình tình Lord ở bên cạnh vội vàng đưa thịt khô qua. Thịt khô này là lần trước đi săn, heo chất đống quá nhiều nên Đường Lâm bảo giống cái phơi thịt heo thành thịt khô để tiện cho giống đực ra ngoài đi săn ăn. Không có đồ ngọt nên Arthur trong lúc bối rối đành dùng thịt khô này để loại vị đắng trong miệng Đường Lâm.
Cô nhai thịt khô không e dè, đồng tử chứa tầng hơi nước thật mỏng. Thấy sức lực của Đường Lâm tàn nhẫn như vậy, người mấy người Arthur khẽ run lên, đoán Lâm coi thịt khô trong miệng như Lord mà nhai.
Lạc Á che miệng cười khẽ. Lord có chấp niệm với dược thảo, đám người bộ lạc Hắc Sơn rất rõ ràng, "Lâm, thuốc này giống cái có thai trong bộ lạc đều từng uống. Lúc này cô mới chỉ coi là bắt đầu thôi."
"Cái gì?" Không nhịn được mà rống lên, đồng tử uất ức nhìn Arthur bên cạnh, "Arthur, có thể không uống được không?" Không sợ trời không sợ đất, duy chỉ với thuốc là Đường Lâm thật hơi sợ. Cô nghĩ tới vị đắng nghét lan ra trong miệng khiến người ta có xúc động muốn phát điên.
"Không được. Nếu bị Lord biết em từ chối uống thuốc, hậu quả ——" Mặt Arthur méo mó, thật như đang nhớ lại chuyện kinh khủng gì đó, ngoảnh mặt đi, giả vờ không thấy mặt làm nũng của Đường Lâm.
"Lâm ngoan ngoãn uống thuốc chút đi! Tính tình Lord sẽ không tốt với người lãng phí thuốc của hắn. Những cây đay này tôi mang về trước, bàn bạc với giống cái khác xem có thể dùng cách đơn giản mà rút sợi ra, vậy thì việc làm váy thú sẽ dễ dàng hơn." Lạc Á dứt lời, lấy cây đay đi, đoán rằng mấy ngày nữa Lâm cũng không thể đụng vào những thứ này.
Cô quyệt miệng, không nói gì mà nhìn ánh mắt trêu ghẹo của Lạc Á, co mình trên ghế. Arthur và Bối Lý trước sau rời đi, bàn bạc chuyện muối với Horry. Lord vội vàng chuẩn bị thuốc cho Đường Lâm, chỉ còn lại Da La ở nhà gỗ chăm sóc cô.
Thấy Đường Lâm nghiêng người tựa vào ghế, Da La mê mẩn ngắm nhìn, vươn tay vuốt ve mặt cô. Cái lưỡi rắn thè ra thụt vào, liếm lên chỗ bàn tay vuốt qua, mang theo sự lưu uyến và thâm tình vô hạn.
"Lâm ——" Hắn khẽ gọi tên Đường Lâm, tay quấn lên, xoa gò đồi trắng như tuyết trên người cô, nắm lấy hồng mai, nhéo không nhẹ không nặng, trêu đùa. Đồng tử xanh thẫm từ từ trở nên sâu hơn, ham muốn ngưng tụ lại, nhìn Đường Lâm đang dựa vào ghế đầy khát khao.
Thân thể giãy giụa của cô bị Da La đè lại, không thể chống lại Da La đang tràn đầy ham muốn, thấy ánh mắt hắn thì người cô bỗng cứng đờ.
Ánh mắt quen thuộc này khiến cô hơi không chịu nổi mà muốn tránh ra khỏi ánh mắt nóng bỏng của hắn.
"Da La, anh đè em!" Cô mất tự nhiên mà ngoảnh đầu đi, không thèm để ý tới ánh mắt nóng bỏng của Da La. Không thể trách Đường Lâm làm đà điểu. Mỗi người trong đám người này đều như sói đói. Nếu không phải Lord vẫn luôn điều dưỡng thân thể cô thì sao cô có thể nhẹ nhàng như vậy.
Hắn cúi người, vùi đầu vào cổ Đường Lâm, răng cắn khe khẽ, gặm cắn. Ngửi mùi thơm thanh nhã trên người cô, hắn không khỏi trầm luân. Hắn cười tà tứ, "Lâm đừng trốn tránh! Nên thanh toán món nợ lần trước. Tiếp nhận tinh hoa sơ khai của Arthur, lại được dược thảo của Lord điều dưỡng, mức độ thừa nhận của Lâm mạnh hơn người bình thường nhiều."
Ngón tay lạnh như băng chạy trên thân thể nhạy cảm của Đường Lâm một cách thuần thục. Cô cảm nhận từng trận ngứa ngáy, tê dại mà bàn tay đang chạy trên mảnh đất của mình mang lại "Ừm •••" Phì cười, phát ra tiếng ngâm khẽ, nhận thấy ánh sáng vụt qua trong mắt Da La, Đường Lâm mím chặt môi, bướng bỉnh ngoảnh đầu sang một bên, không muốn chống lại đôi mắt nóng bỏng của hắn.
"Lâm, cho anh có được không?" Hắn há miệng ra liếm, nụ hôn quấn quýt với răng môi Đường Lâm, mười ngón tay linh hoạt cởi váy thú của cô ra, nhìn chằm chằm vào gò đồi trắng nõn oánh nhuận như tuyết bật ra, ham muốn nơi đáy mắt càng sâu. Hắn thừa dịp cô thất thần mà càn rỡ cắn lên đôi môi ngọt ngào của cô, cái lưỡi chui vào một cách linh hoạt, cướp lấy sự ngọt ngào trong miệng cô.
Đầu lưỡi khêu gợi tựa như con rắn lửa, điên cuồng mà bá đại, nụ hôn mạnh mẽ khiến Đường Lâm như bị đoạt hô hấp, vô lực mềm mại nghiêng người, hơi khép mắt. Hơi nước tràn ngập trong mắt cô. Cô mơ mơ màng màng nhìn Da La phía trên, cánh tay mảnh khảnh chủ động đặt lên người hắn, khô nóng dần dần đánh úp vào thân thể, hai chân quấn lên thắt lưng Da La.
Thấy thân thể hoàn mỹ phía dưới, Da La yêu thương không thôi. Da thú trên người được cởi ra hết, lộ ra thân thể không hề có vết sẹo khiến người ta phải liếc mắt, cúi người ép xuống ••••••
Gió mát dễ chịu, bầu trời quang đãng.
Mọi người trong bộ lạc ở ngoài phòng bận rộn đi qua đi lại như con thoi, bên trong phòng cảnh xuân tràn ngập, vài con sóng dâng lên, kết hợp, thân thể dây dưa, tấu lên khúc nhạc vui vẻ, che đi một phòng cảnh xuân