"Đột nhiên trở nên nóng nảy?"
Đường Lâm cau chặt mày, đồng tử màu đen có chút mờ mịt. Đúng ra tính tình của heo rất ngoan ngoãn, không thể xuất hiện cảm xúc nóng nảy mới đúng. Chẳng lẽ ăn nhầm cây leo nào có tính mạnh?
Cô chỉnh lại váy thú, mấp máy môi, nói: "Trong khoảng thời gian này là ai chăm sóc heo? Có phải cho nó ăn rau dại có thuộc tính mạnh không?" Thời không này có rất nhiều sinh vật kỳ diệu. Có vết xe đổ của quả đỏ, Đường Lâm chú ý nhiều hơn.
"Trong khoảng thời gian này vẫn là tôi chăm sóc heo. Thức ăn cũng đều là dây khoai lang mà Horry cắt ở gần đây, không khác với bình thường lắm." Joss nghiêm túc nghĩ lại, nhớ lời Đường Lâm đã dặn dò. Tất cả mọi người trong bộ lạc đều dốc lòng chăm sóc heo và những dã thú khác, chỉ sợ chọc phải tai họa gì. Từng tốp luân phiên canh giữ ở nhà gỗ trông bọn chúng.
"Vậy à? Vậy chúng ta cùng đi xem xem." Nghi ngờ không thôi, Đường Lâm quay sang nhìn, nói: "Lord, anh đi theo em một chuyến. Mấy cây lúa nước này phải chăm sóc đặc biệt. Nói với những người khác trong bộ lạc đừng đạp hỏng."
Cô đã thấy sự dã man của những người thú này, bất kể là cao hứng hay tức giận đều thích dùng nắm đấm để giải quyết, động một chút là khôi phục hình thú để đánh nhau. Tốc độ xây nhà gỗ trong bộ lạc lại được đẩy nhanh không ít.
Vì vậy Đường Lâm buồn bực không ít. Nhưng đây được coi là niềm vui thú duy nhất của giống đực, cô cũng không định mở miệng tước đoạt.
Arthur cũng biết coi mấy cây lúa nước này như bảo bối, gật đầu thật thận trọng, cẩn thận dùng đá đắp thêm một vòng, còn không quên cắm một cái bảng gỗ cảnh báo, ghi chú: Cấm đánh nhau ở đây, người vi phạm phải ngủ chuồng heo!
Trước kia khi đi săn đều là mang vật chết về, không có thứ gì là đồ bẩn. Nhưng bây giờ Đường Lâm bảo đám người nuôi nhốt heo. Mùi phân và nước tiểu heo rất thối, tràn ngập khắp trong không khí bộ lạc Hắc Sơn.
Nếu có người tùy tiện đánh nhau, Đường Lâm đề nghị Horry ném những giống đực không nghe lời đó vào nhà gỗ nuôi heo. Từ từ, giống đực đánh nhau ít đi không ít. Chuồng heo bị giống đực liệt vào hàng cấm địa. Sống trong chuồng heo, giống cái sẽ đá giống đực ra khỏi nhà, không tới năm ba ngày thì không cho vào cửa. Giống đực chịu không ít khổ nên từ từ cũng có kinh nghiệm.
Cách chuồng nuôi heo còn trăm thước, bên tai liền truyền tới tiếng heo gầm gừ đầy nóng nảy bất an, không ngừng đụng vào hàng rào gỗ. Suy nghĩ tới nguyên nhân hình thể, heo đực và heo nái được tách ra nhốt riêng. Hình thể heo đực nhỏ hơn heo nái một vòng, thân thể gầy gò hơn heo nái lực lưỡng. Chúng cũng không có hình thể mập mạp như heo nái.
Đi vào chuồng heo, giống cái canh ở đó thấy mấy người Đườg Lâm thì lo lắng bước lên, nói: "Lâm, cô mau nhìn xem heo này bị làm sao vậy? Vẫn đập vào hàng rào gỗ như thể điên rồi vậy."
Vài con heo nái nóng nảy gầm gừ, nền chuồng heo bị đào lên không ít hố. Mà heo đực bên cạnh cũng vậy, gầm gừ cào đất, không ngừng nhảy lên, phát ra thông tin nóng nảy từng hồi.
"Sáng nay các cô cho chúng ăn gì?"
"Dây khoai lang, không có rau dại gì khác."
Thấy Wall đứng cạnh giống cái, Đường Lâm nhìn heo đang nóng nảy, sờ cằm, hơi mơ hồ, "Wall, anh gỡ hàng rào ở giữa ra đi —— "
Một suy nghĩ lờ mờ thoáng qua đáy lòng Đường Lâm, nhanh tới mức cô không kịp nắm bắt. Wall nhanh tay nhanh mắt đi tới ngoài chuồng heo, vươn tay kéo hàng rào ở giữa ra. Heo ngửa đầu, vội vàng phả khí nóng, hừ hừ. Heo đực lượn một vòng, cố gắng hít ngửi trên người heo nái.
Đường Lâm nghiêng đầu, hơi khó hiểu rốt cuộc heo này bị sao? Vài giống cái bên cạnh Joss thì hai má đỏ bừng, ào ào cúi đầu, hiển nhiên là hiểu nguyên nhân heo trở nên nóng nảy.
Lord co quắp khóe miệng, thầm nghĩ mấy con heo này thật biết phân biệt tốt xấu. Hắn nhìn bọn heo chen nhau trước mặt Đường Lâm đầy ranh mãnh.
Thấy Lord cười tới mức quỷ dị, vẻ mặt mấy người Joss thẹn thùng, Đường Lâm mở miệng nói: "Heo này là sao vậy? Đói bụng hay khát? Sao lại gắng sức đè lên heo nái? Wall, lấy gậy đuổi heo đực ra đi."
"Phì!" Nghe lời này của Đường Lâm, Joss và vài giống cái không nhịn được mà cười thành tiếng.
Không thể trách Đường Lâm trì độn được. Động vật động dục nên tìm bạn đời, cô thật không biết. Thấy heo đực cố gắng đè lên heo nái, đương nhiên cô đau lòng. Heo này đã làm bọn họ tốn không ít tâm huyết, nếu xảy ra chuyện gì thì cô đau lòng chết mất.
"Sao? Tôi nói gì sai à?" Cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Lord. Thân thể Wall căng cứng, gương mặt ngăm đen kìm nén tới mức cổ cũng đỏ bừng. Lord kéo Đường Lâm qua, dán vào tai cô nói khẽ vài chữ. Cô bỗng cứng ngắc, hóa đá.
Trời ạ, thì ra đây là dã thú tìm bạn đời! Cô còn tưởng rằng phân tán như kiểu phấn hoa chứ? Nghĩ tới mình gây ra chuyện cười, Đường Lâm từ từ quay đầu lại, bình tĩnh mà nói: "Cách tìm bạn đời của chúng còn lỗ mãng hơn mấy người •••••• "
Lời của Đường Lâm còn chưa dứt thì heo đực đã leo lên lưng heo nái, thứ bên dưới cắm thẳng vào, miệng phát ra tiếng thở dốc hừ hừ, thật sự ứng với lời Đường Lâm, còn lỗ mãng hơn cả người thú ——
Lord co rút khóe môi, nói: "Lâm, bọn nó là dã thú, không thể so với bọn anh."
"Em nghĩ nếu bọn nó so với bọn anh thì mấy con heo nái này sẽ gặp nguy hiểm." Đảo mắt, người thú giống đực này động một chút là thích đem chim đi dạo, còn thô lỗ hơn cả heo đực này ba phần.
Nghe lời trêu ghẹo của Đường Lâm, đám người Joss bật cười, cười thật to.
Cô dặn dò Wall trông coi cho kỹ. Dù sao chuyện heo phát dục này cô thấy cũng bình thường. Nghĩ tới lúa nước cạnh nhà gỗ, cô liền chạy về nhà. Thỉnh thoảng đi qua người thú đều rối rít chào hỏi cô. Người thú con mới sinh trong bộ lạc cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng năm sáu người. Đường Lâm vừa đi ra thì bỗng thấy hai người thú nhỏ đang ẩu đả ở chỗ ngã rẽ.
Đứa chạy phía sau khóc rống lên có thân hình nhỏ bé, vừa nhìn liền biết là giống cái. Trước mặt nó là một đứa thân hình cường tráng. Là giống đực gây chuyện, trêu đùa, lấy mấy quả màu xanh trong tay giống cái, quơ trên tay mình.
"Anna đồng ý làm giống cái của anh, anh sẽ cho em quả chua. Nói nhanh lên, nếu không anh ăn hết quả chua một mình đấy." Yzer là con của Kama. Nó còn nhỏ nhưng luôn nhớ kỹ lời Kama dạy, phải sớm lừa Anna về nhà, tránh để các người thú giống đực khác chiếm mất.
Đường Lâm buồn cười, đỡ Tiểu Anna ngã dưới đất lên, cười nói: "Sao vậy Anna? Lại bị Yzer bắt nạt à?"
Anna ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, gương mặt hơi đen, lộ ra đôi mắt như đá quý, rất đáng yêu! Thảo nào tiểu tử
Nhà Kâm lại ra tay dụ dỗ.
Nó núp trong lòng Đường Lâm, tức giận mà trề môi, bất mãn mà trừng Yzer, phồng đôi má nhỏ, thở hổn hển mà nói: “Yzer hư hỏng, đáng ghét.” Nghe giọng trong trẻo của tiểu Anna, Yzer sợ sãi nhìn nó, bó tay hết cách mà nhìn Đường Lâm.
Nó nhìn vào đôi mắt chứa đầy ý cười của cô, quẫn bách xấu hổ mà quấn lấy vạt áo da thú. Lord đứng cạnh im lặng không nói. Tiểu twr nhà Kama không khỏi hiểu chuyện quá sớm, nhỏ vậy mà đã biết ‘ăn hiếp’ giống cái?
“Này! Em không cần quả chua thật hả? vậy anh ăn một mình đấy!”
Thấy Đường Lâm và Lord không lên tiếng, Yzer khẽ nói, giả vờ đưa quả cà chua tới khóe môi, định ăn.
Anna ngẩn đầu lên nhìn từ trong lòng Đường Lâm, nuốt nước miếng, nhìm chằm chằm vào quả cà chua trong tay Đường Lâm, cái miệng nhỏ nhắn chu lên rất cao, lau nước mắt nơi khóe mắt, mềm mại mà nói: “Em muốn, không cho Yzer ăn.”
Dứt lời, đoạt lấy quả cà chua trong tay Yzer thật nhanh, giành được hết thì bỏ chạy tới bên cạnh Đường Lâm, giấu quả cà chua sau lưng, làm một cái mặt quỷ với Yzer. Nó ngửa đầu nhìn Đường Lâm, nói: “Cho chị ăn.”
Nó nhanh chóng nhét một quả cà chua vào trong tay Đường Lâm, biến mất rất nhanh trước mặt mọi người. Yzer mắt thấy bóng dáng tiểu Anna biến mất, thầm than dụ dỗ thất bại, xấu hổ mà nhìn Đường Lâm. Đồng tử nho nhỏ chuyển động liên tục. mọi người đều nói giống cái của bọn Lord là giống cái xinh đẹp nhất trong bộ lạc.
Yzer không tin. Nó cho rằng mẹ Kâm của mình mới là giống cái xinh đẹp nhất bộ lạc Hắc Sơn. Nhưng hô nay gặp Đường Lâm, nó thừa nhận mọi người nói rất đúng, giống cái nhà Lord là giống cái đẹp nhất bộ lạc.
Thấy Yzer nhìn chằm chằm mặt Đường Lâm không chớp mắt, mặt Lord tối sầm. hắn vươn tay búng mạnh lên trán Yzer, vòng tay qua eo Đường Lâm, bá đạo tuyên bố chủ quyền của hắn.
Yzer rụt rè cúi đầu xuống, bước từng bước về phía nhà mình, không quên quay lại nhìn Đường Lâm chằm chằm. bộ dạng lưu luyến quên lối về khiến Lord giận tới mức hận không thể đá baytiểu tử Yzer này.
Thấy Lord nổi giận, Đường Lâm vươn tay khẽ nhéo mấy cái lên mặt hắn, cười nói: “Yzer còn là một đứa trẻ, có thể làm gì?” Dứt lời, lau quả cà chua mà Anna đưa cho cô vào vải khô vài cái, đặt lên môi cắn một miếng.
Chua chua ngọt ngọt thanh thanh, ăn ngon quá,” Lord, quả cà chua này ăn rất ngon,. Lần sau nhớ hái nhiều một chút, em thích ăn.”
Đi về phía trước vài bước cô mới phát hiện Lord không theo kịp nên kinh ngạc quay đầu lại thì thấy hắn đứng cứng ngắc tại chỗ, mặt mừng như điên khiến cô không hiểu ra sao.
“Quả cà chua này hiếm lắm à?” Liếc mắt thấy mặt Lord từ từ méo mó, giọng Đường Lâm không khỏi chậm lại. cô nói gì sai rồi à? Nếu không sao vẻ mặt của Lord lại như gặp quỷ vô cùng kinh ngạc mà quan sát quần áo trên người mình. Chết rồi, cô sờ sờ phía sau, không có gì! Cô đặt quả cà chua trong tay xuống, vương tay quơ quơ trước mặt Lord vài cái.
Hầu kết trượt lên trượt xuống rất nhanh, khẽ nắm lấy bàn tay đang quơ của Đường Lâm, vẻ mặt kích động, hỏi: “Lâm, em không thấy quả cà chua này rất khó ăn à?” Quả cà chua vô cùng chua, trong bộ lạc chỉ có giống cái mang thai mới muốn ăn. Còn có cả vai thú nhân nhỏ ngứa răng sẽ hái ăn. Lâm đang tốt lanh sao lại bỗng thích ăn quả chua này?
“Ngọt ngọt, chua chua, thanh thanh, ăn ngon mà! Sao có thể rất khó ăn?”
Đường Lâm bất mãn mà liếc Lord, cố gắng muốn rút tay về. lord ôm cô lên ngay lập tức, phi như bay về nhà gỗ, rống to vào trong nhà, “Arthur, nhanh, nhanh kêu Lạc Á trong bộ lạc tới đây.”
Lạc Á là giống cái lớn tuổi nhất trong bộ lạc, kinh nghiệm phong phú. Lord trong lúc hoảng loạn mà hoàn toàn quên mất mình là y sư của bộ lạc Hắc Sơn. Nghe giọng rít gào của Lord, mấy người đang bận rộn trong nhà gỗ chui ra rất nhanh.
Liếc thấy Đường Lâm được Lord ôm vào lòng, mặt hắn kinh hoảng, mấy người Arthur cũng bị dọa sợ. mấy người hoảng hốt chạy loạn, va vào nhau, ngã xuống thành một cục, xoa trán bị đụng đau. Bối Lý hồi thần đầu tiên, hỏi: “Sao vậy Lord? Vừa rồi không phải Lâm còn khỏe à? Gọi Lạc Á tới làm gi?”
Đường Lâm nhún vai đầy vô tội, ý bảo cô cũng không rõ là Lord phát điên cái gì! Mặt cô thoải mái mà gặm quả cà chua, đau lòng nhìn trán bị đụng đỏ của Arthur, trợn mắt trừng Bối Lý và Da La vài lần.
“Lâm, Lâm…”
Lord kích động, vẫn cứ kêu tên Đường Lâm, làm sao cũng không nói ra được nguyên nhân. Đường Lâm không nhịn được mà nhéo Lord, nói: “Không sao đâu. Em vừa ăn quả chua thì Lord đã có vẻ mặt này rồi!”
“Quả chua…”
Mấy người ngả ngồi trên đất, lắp bắp nhìn Đường Lâm trong lòng Lord, mạch máu trên từng khuôn mặt căng ra, không khá hơn Lord chút nào. Arthur bật người lên, thất thần mà nói: “Tìm Lạc Á, đúng tìm Lạc Á…”
Trong miệng nói tìm Lạc Á nhưng người lại đi vào nhà. Bối Lý và Da La đứng sững tại chỗ cũng không tốt hơn là mấy.