Chu Vũ Đế cứ ha ha cười ngu, không phát hiện được ánh mắt đánh giá quỷ dị của Mạnh Tang Du. Đợi cười đã xong, hắn mới xoa xoa cái mũi nhỏ của nàng, dịu dàng hỏi, “Sao lại tức giận, hm?”
“Không gì.” Mạnh Tang Du nghiêng đầu né bàn tay vô phép vô tắc kia, giọng nói đã có phần mất kiên nhẫn. Cho tới tận bây giờ cô không phải là con ngốc cam tâm bị người khác lợi dụng. Bây giờ cô chỉ muốn xem mình đoạt được bao nhiêu lợi ích từ người đàn ông này. Huống hồ thái độ của hắn quả thực ‘ý vị sâu xa’, khó có thể dò xét được, chi bằng thử giới hạn của hắn thêm một lần nữa xem thế nào. Chỉ cần biết đâu là giới hạn cuối, đâu là nơi hắn vẫn còn có thể tha thứ bao dung mình, sau này cô mới có thể tính toán bước tiếp theo.
“Nàng không nói trẫm cũng biết, là vì đám nữ nhân kia đúng không?” Chu Vũ Đế nâng cằm nàng lên, mạnh mẽ hôn một cái lên môi nàng, biểu cảm ngầm đắc ý. Hắn thực sự không ngờ Tang Du cũng sẽ vì hắn mà ghen. Nghĩ tới đây hắn lại muốn cười nữa.
Đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng của Mạnh Tang Du hơi hơi nheo lại, quan sát hắn một hồi, thật sự không thể cung kính nổi. Đây coi như là một cách thử, thử xem trình độ tha thứ bao dung của hắn với cô cao đến mức nào.
Chu Vũ Đế lơ đãng, lại bắt đầu muốn cười, kề má mình cọ cọ má Tang Du, thận trọng cam đoan, “Nàng đừng giận, chỉ qua một thời gian nữa đám người đó sẽ không dám phiền nàng thêm lần nào.” Dứt lời, một tia sáng sắc lạnh lướt nhanh qua đáy mắt u tối của hắn.
Đúng vậy, đầu xuân tuyển tú thì ngươi cũng không cần ván cầu ta nữa! Mạnh Tang Du trào phúng, lửa giận vốn đang âm ỉ giờ bùng lên, né khỏi vòng ôm của hắn, “Ta có thể tự ứng phó được, không phiền Hoàng thượng quan tâm! Tránh ra, ta muốn xử lý cung vụ!”
Lúc này ngay cả hai chữ ‘thần thiếp’ cũng quên nói. Chu Vũ Đế cảm thấy mỹ mãn, nới ra hai tay, nhẹ nhàng nói, “Được rồi, trẫm không phiền nàng nữa, lửa giận của bé con quả thật ghê gớm!”
Mi mới là bé con, cả nhà mi mới là bé con! Cái biệt danh này buồn ọe không chịu được, mà cái giọng của hắn lại sến súa chảy nước nữa chứ. Mạnh Tang Du run lẩy bẩy, sờ sờ mu bàn tay nổi đầy da gà, lật lật sổ sách xem xét, ánh mắt lóe lên tia sáng nghiền ngẫm. Xem ra trình độ tha thứ bao dung của hắn với cô quả rất cao, vấn đề là không biết cao đến bao nhiêu.
Mạnh Tang Du dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi kia, hắn lại mỉm cười nhìn lại cô. Nụ cười này đơn giản đến mức không còn gì đơn giản hơn, lại thêm cái gì đó rất ngu đần, nhưng không biết vì sao lại làm cô run sợ. Vội vàng cúi đầu, Mạnh Tang Du tập trung nhìn sổ sách, vành tai lặng lẽ đỏ ửng lên.
﹡﹡﹡﹡
Xử lý xong công việc, hai người nắm tay nhau trở về Bích tiêu cung. Trước đây dọc theo con đường này lúc nào cũng có thể dễ dàng bắt gặp tần phi trang phục bay bay theo gió, nhưng hôm nay lại không thấy bóng người nào. Mạnh Tang Du kinh ngạc nhíu mày, thấy thị vệ đứng canh giữ hai bên đường, bỗng nhiên ngộ ra.
“Sau này nàng cứ theo đường này đến Càn Thanh Cung, họ sẽ không dám làm phiền nàng nữa.” Siết lấy bàn tay nàng, hắn lấy lòng nói.
Mạnh Tang Du gật gật đầu, khóe mắt hơi xếch nhìn thoáng qua, bộ dáng quyến rũ đáng yêu như vậy khiến tim hắn đập thình thịch.
“Lần này hết giận trẫm chưa?” Ôm Tang Du vào lòng, quấn nàng trong lớp áo khoác ấm nóng, Chu Vũ Đế cắn vành tai như tuyết của nàng, thấp giọng hỏi.
Hai thân thể áp chặt vào nhau, mỗi một độ cong đều vừa khít, như thể trời sinh là vì nhau mà tồn tại. Thậm chí cơ thể hắn cũng vương đầy mùi hương của mình, hồ như là một loại đánh dấu. Hai tai Mạnh Tang Du lập tức đỏ rần rần, cố gắng trấn định trả lời, “Không giận nữa. Thiếp đói rồi, chúng ta nhanh trở về dùng bữa đi.”
Đáp lại nàng là nụ cười sung sướng thỏa mãn của hắn.
Trong Bích tiêu cung, thức ăn nóng hổi đã dọn sẵn. Không có cao lương mỹ vị, không có thịt cá, chỉ có một bàn tròn nho nhỏ cùng hai mặn, một rau, một canh, vô cùng đơn giản. Chu Vũ Đế vừa bước vào đại điện, thấy như vậy lại hoàn toàn hài lòng. Hắn rất nhớ khoảng thời gian sống êm đềm yên ả trong Bích tiêu cung dạo trước.
Cầm lấy đôi đũa bạc, hắn gắp thức ăn cho Tang Du, dịu hòa nói, “Nàng ăn nhiều một chút, gần đây sắc mặt cũng hồng hào, nhưng phải chú ý ăn uống, tẩm bổ đều đặn.”
Mạnh Tang Du cụp mắt xuống, đôi ngươi đảo đảo, đẩy phần thức ăn kia qua một bên, dịu dàng nói, “Thiếp không thích ăn cái này.”
“Sao vậy? Trẫm nhớ bình thường nàng rất thích ăn.” Chu Vũ Đế nhíu mày.
“Bây giờ thiếp không thích nữa.” Mạnh Tang Du lười biếng hất hất vài hạt cơm trong bát, dáng vẻ phụng phịu vô cùng đáng yêu, khiến Chu Vũ Đế thực muốn cười.
“Vậy bây giờ nàng muốn ăn gì? Trẫm sai người làm cho nàng, được không?” Đặt đũa xuống, hắn vén tóc Tang Du ra sau tai, vô cùng chiều chuộng.
“Thiếp muốn ăn rượu hoa đào cuộn tôm.” Mạnh Tang Du không hề khách khí, trực tiếp yêu cầu.
“Đã nghe thấy chưa? Còn không đi xuống làm! Nói ngự trù nhanh tay lên!” Chu Vũ Đế nhìn cung nữ đứng ở một bên, ngữ khí không còn chút gì gọi là dịu dàng như khi nói với Tang Du.
Cô cung nữ kia cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến Ngự thiện phòng dặn dò. Món ăn được bê lên, mùi thơm của rượu hoa đào lan tỏa khiến người ta muốn say.
“Bây giờ được chưa nào?” Chu Vũ Đế xoa xoa gương mặt mềm mịn của nàng.
“Hoàng thượng bóc vỏ cho thiếp.” Mạnh Tang Du gắp một con tôm lớn bỏ vào cái đĩa trước mặt hắn, yêu cầu này đúng là ‘được voi đòi tiên.’ Đôi mắt trong trẻo của nàng nhìn thẳng vào hắn, rất tốt, biểu cảm không hề thay đổi.
Không có gì gọi là mất kiên nhẫn, đáy mắt hắn lóe lên một tia sáng, dùng khăn tay cung nữ đưa tới cẩn thận lau tay, rồi từ tốn bóc vỏ, đưa tới bên miệng nàng, giọng nói yêu chiều tới mức chảy nước, “Ăn nhanh đi, không phải lúc nãy nàng mới bảo đói bụng hay sao.”
Mạnh Tang Du ăn luôn con tôm, đôi mắt nheo nheo che lại tia nhìn phức tạp. Trình độ bao dung của hắn đã vượt quá sự mong đợi của mình, mà chính cảm giác này lại khiến cô hoảng hốt.
Chu Vũ Đế cụp mắt mỉm cười, nhẫn nại bóc vỏ từng con tôm rồi bỏ vào bát Tang Du, còn chính hắn lại không ăn một miếng nào. Sao hắn lại không nhìn ra Tang Du đang thử mình? Mọi thứ khiến cảm xúc hắn mông mênh hạnh phúc. Đây có phải đang chứng minh Tang Du bắt đầu nhìn vào sự thay đổi của hắn, cũng mở ra một lớp phòng vệ dày trong tim, bước một bước về phía hắn. Tuy rằng bước đi này rất nhỏ, nhưng đối với hắn mà nói chính là sự khích lệ vô cùng lớn lao.
Trong lúc không để ý, Chu Vũ Đế đã bóc vỏ hết nguyên một đĩa tôm lớn. Hắn chầm chậm dùng khăn tay lau sạch mấy ngón tay dính đầy rượu, một tay chống má, tập trung thưởng thức tướng ăn của Tang Du. Trong lòng thỏa mãn đã khiến hắn no bụng, không cần ăn cái gì vẫn rất có tinh thần. Cái này đại khái là ‘có tình uống nước cũng no’ đi!
Nghĩ đến đây, hắn khẽ cười ha ha.
Mạnh Tang Du bị hắn nhìn đến run da đầu, cảm thấy thử tên đàn ông này ngay trên bàn cơm không phải là một ý kiến hay. Vậy ra dạ dày mình lại chịu khổ hay sao. Nhiều tôm như vậy, cô ăn đến lúc nào mới hết? Vốn không có thói quen lãng phí thức ăn, cô gắp một con tôm đã bóc vỏ, kề bên miệng hắn, dịu êm mở miệng, “Hoàng thượng cũng ăn với thiếp! Nếu ăn không hết thiếp không cho ngài đứng lên nha.” Dẫu trong lòng không chịu thừa nhận, nhưng ở tiềm thức, Mạnh Tang Du đã đưa hắn vào trong phạm vi vô hại, bằng không ngữ khí cũng sẽ chẳng thay đổi một cách tùy ý như vậy.
Ngay cả Mạnh Tang Du cũng không phát hiện được sự thay đổi của mình, thì hắn lại lập tức cảm giác được. Khẽ cười một lúc, hắn mới từ từ ăn con tôm kia. Ừm, đây còn hơn cả mĩ vị nhân gian.
Hai người tình chàng ý thiếp nồng thắm ấm áp khiến đám người Phùng ma ma trố mắt nhìn mấy lần. Xem Hoàng thượng thế kia thì diễn trò chỗ nào chứ? Phùng ma ma lắc đầu thầm nghĩ. Ngân Thúy cùng Bích Thủy cũng lộ ra biểu cảm ‘sâu xa.’
Ăn uống xong, hai người lại đi dạo trong Ngự hoa viên một lúc, đến khi tuyết rơi mới nắm tay quay về Bích tiêu cung. Trong tẩm điện ấm áp, mấy chậu hoa mẫu đơn đương trổ lá, xanh um tươi tốt, vài cành đã có nụ, ít ngày nữa sẽ nở. Mùi cỏ cây, hương hoa phảng phất đổ đầy trong bầu không khí, thấm vào ruột gan.
Chu Vũ Đế dựa mình vào ghế quý phi đặt cạnh cửa sổ, trong lòng ôm Tang Du. Phát quan cùng trang sức trên đầu hai người đã được lấy xuống, đôi tóc đen dài buông xõa, như hai mà một quấn quít vào nhau. Một tay Chu Vũ Đế cầm sách cùng xem với Tang Du, một tay luồn vào trong tóc nàng nhẹ nhàng vuốt. Vị trí cùng hành động giống hệt như trước kia Mạnh Tang Du cùng A Bảo bên nhau, khiến Chu Vũ Đế hoàn toàn thỏa mãn.
Trước kia lúc nào cũng bị Tang Du ôm đọc sách, bây giờ rốt cuộc hắn cũng đã có thể ‘đảo khách thành chủ.’
Đây là một quyển du ký, rất hợp với khẩu vị Mạnh Tang Du, cô xem đến mê mẩn, mà da đầu êm ái thoải mái cũng khiến người ta muốn lười biếng gấp bội. Cô híp mắt, hơi nghiêng người, biếng nhác rúc vào lòng hắn, đầu ngón tay vô thức quấn một lọn tóc đen. Lọn tóc này là của hai người, một vòng quấn quanh tay nàng, rồi một vòng tản ra, mang theo một ý nghĩa mơ mơ hồ hồ.
Chu Vũ Đế bị ngón tay trắng muốt cùng lọn tóc đen óng kia hấp dẫn, màu sắc đối lập khiến hắn hoa mắt trầm mê. Hầu kết chuyển động lên xuống, cầm lấy tách trà đặt trên bàn nhấp một ngụm, rồi lại cúi người tách mở đôi môi Tang Du, rót vào trong miệng nàng. Vị nước trà hơi đắng lại ngọt vương trên lưỡi hai người, sau đó trôi xuống. Sách trong tay đã bị quăng xuống dưới ghế tự lúc nào, phát ra âm thanh nặng nề.
Đôi tóc đen dài quấn quít, nước trà chảy ra từ khóe miệng nàng, trượt xuống gò má trắng ngần xinh đẹp, ngấm xuống lớp vải trên ghế tạo thành một đường chỉ bạc. Âm thanh môi lưỡi âu yếm cũng khiến cung nhân đứng hầu ngoài cửa cung ‘mặt đỏ tim đập.’
Vạt áo xộc xệch lộ ra đầu vai xinh đẹp, không khí lành lạnh chợt khiến Mạnh Tang Du tỉnh táo lại. Nàng đẩy đẩy bờ ngực mạnh mẽ của hắn, hơi thở dồn dập, “Không muốn đêm nay, rất mệt.”
Mấy ngày qua đêm nào cũng ái ân đến tận đêm khuya khiến thắt lưng cô đau thấu. Trải qua mấy lần thử, cô biết rất rõ, cho dù mình cự tuyệt hắn cũng không tức giận. Cho đến bây giờ Mạnh Tang Du cô luôn là người thông minh, lúc nào cũng có thể biết trước biết sau, không bao giờ chạm đến giới hạn của người khác.
Quả nhiên Chu Vũ Đế bất động một hồi, đầu dụi vào trong cổ nàng thở dốc, lúc lâu sau mới cười ha ha, tiếng cười khàn khàn đầy vui vẻ. Tang Du quả thực rất thông minh, chính vì sự thông minh này mới khiến hắn tìm được cơ hội phá lớp phòng vệ của nàng. Nàng không hề biết lúc thử mình cũng là lúc nàng đang từng bước tới gần mình. Chờ cho đến khi nàng bước vào cấm địa trái tim mình, thì nghĩ đến chuyện thoát ra ngoài là không được! Nàng chỉ có thể thuộc về mình, là của mình!
“Được rồi, đêm nay trẫm không làm gì cả, chỉ ôm nàng ngủ thôi.” Hắn ngửng đầu, đôi ngươi sâu thẳm như chất chứa cả những vì tinh tú trên trời cao, thâm ý khiến Mạnh Tang Du không nắm bắt kịp.
Trong lúc nàng vẫn thất thần, hắn đã bế nàng lên, đặt xuống đệm chăn ấm áp dễ chịu. Ngoài cửa sổ, từng bông tuyết rơi rơi như lông ngỗng nhẹ nhàng đáp xuống đất, trong yên tĩnh hồ như có thể nghe được âm thanh lao xao ấy. Mạnh Tang Du được hắn ôm vào lòng, thả xuống một nụ hôn ấm áp lên trán, cũng như hoa tuyết bay xuống, nhưng sao lại mang đến lo lắng bất an.
Mạnh Tang Du cọ cọ lớp áo lót tơ lụa trước ngực hắn, trong tiếng cười khàn khàn khẽ khẽ bên trên nhắm mắt lại. Tựa hồ, để hắn chiều chuộng một chút, âu yếm một chút cũng không có gì sai cả. Đã từ lâu lắm rồi cô mới có được cảm giác cùng một người gắn bó kề cận.