Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 69: Hiểu lầm

Ngày ngày cùng xử lý cung vụ tại Ngự thư phòng, trưa trưa cùng ngủ trong Kiền Thanh Cung, chiều chiều nắm tay về Bích tiêu cung dùng bữa, tối tối lại triền miên đến nửa đêm. Keo sơn như vậy cũng được năm sáu ngày, tình nồng không biết đã giết chết bao nhiêu tần phi, cũng làm Mạnh Tang Du càng thấy hoang mang hơn bao giờ hết.

Tất nhiên, phi tần giữ được thân thể trong sạch trong cung không chỉ có cô, dung mạo xinh đẹp, tài hoa hơn người còn nhiều ở đó, vả lại gần đây bọn họ hình như đánh hơi được mùi khác thường, càng tìm mọi cách để được sủng ái. Tính ra Hoàng thượng thật sự không cần thiết phải nhận mình, cho dù muốn cho cha yên lòng, thì đến mức này cũng đã làm quá.

Mạnh Tang Du vừa trầm tư vừa chải mái tóc đen dài óng ả, hai hàng chân mày thanh tú nhíu chặt, quả thực buồn rầu không dứt.

“Nương nương, người có chuyện phiền lòng ạ?” Bích Thủy nhận lấy cây lược giúp cô chải tóc, lo lắng hỏi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy Hoàng thượng sủng ái ta quá mức, không biết lại đang toan tính việc gì.” Cô phất tay, cầm lọ tuyết phu cao trên bàn bôi lên mặt.

Phùng ma ma đang bận rộn sửa sang đệm giường nghe vậy ngẩn người, lắp bắp mở miệng, “Nương nương, có phải người đã suy nghĩ nhiều hay không ạ? Hoàng thượng đối với người tốt như vậy, không hề giống giả vờ.”

Có lẽ nương nương là người trong cuộc, cho nên không phát hiện ánh mắt Hoàng thượng nhìn người có lúc nào là toan tính, có lúc nào là lạnh nhạt? Rõ ràng là tình cảm dạt dào nồng thắm thì có. Cho dù là ăn, dùng, mặc, cái nào cũng là loại nương nương thích, mỗi ngày được đưa đến không thiếu một món nào. Dịu dàng săn sóc như vậy quả thực không còn gì cẩn thận hơn, ngay cả bà cũng chẳng thấy sai lầm chỗ nào. Đừng nói người kia là Hoàng đế, cho dù là người đàn ông bình thường cũng không làm được đến mức này.

Mạnh Tang Du cầm lấy bát thuốc y nữ đưa tới uống một hơi cạn, lạnh nhạt trả lời, “Đối với ta tốt còn phải trăm phương ngàn kế nghĩ ra hạ sách này ép ta uống tuyệt tử canh? Vậy ra hắn quả thực đặc biệt.” Dứt lời, cô bật cười, đưa bát cho Ngân Thúy, giọng nói chợt buốt giá, “Cầm lấy đi đi, người ta còn đang lo lắng kiểm tra bên ngoài, không uống xong lại không có cái về mà báo cáo.”

Ngân Thúy vâng mệnh, nhận bát ra ngoài giao cho y nữ đương nghểnh cổ chờ. Cô y nữ này xem ra cũng rất nhanh tay lẹ mắt, đám bọn họ đã từng thử hắt đổ vài bát thuốc, nàng ta cứ bám riết không buông, thay thế bằng bát thuốc khác, thực sự khiến người ta bất lực. Gần đây nương nương bắt đầu thị tẩm,có lẽ do không muốn người mang thai, nên lại càng bắt ép hơn nữa.

Y nữ cầm bát thuốc không quay về báo cáo kết quả, Phùng ma ma lại nhìn qua khuôn mặt đầy nét trào phúng của chủ tử mình, không biết nên nói thế nào. Bà cứ cảm thấy thuốc này chẳng phải tuyệt tử canh, có lẽ đúng như Hoàng thượng dặn dò, là thuốc để bồi bổ thân thể. Những ngày gần đây không phải sắc mặt nương nương ngày càng trở nên hồng hào? Hai gò má xương xương cũng trở nên đầy đặn hơn trước, so với ngày xưa càng xinh đẹp. Làn da mềm mại trắng mịn phảng phất như có nước vậy. Bà chưa bao giờ nghe thấy việc tuyệt tử canh kia còn có công dụng là uống vào đẹp ra.

Đang lúc Phùng ma ma thất thần, Mạnh Tang Du đã điểm trang xong, khoác thêm áo nhẹ nhàng bước đến Càn Thanh cung tùy giá. Phùng ma ma vội vội vàng vàng đuổi theo. Mỗi ngày đều để nương nương mình tùy giá sau khi mặt trời lên cao, ngay cả việc này cũng đợi nương nương thức dậy thì việc bao dung kia không giống giả vờ một chút nào. Nhưng nếu nương nương đã không thích nghe thì bà không nói là được.

Đám người vừa mới ra khỏi Bích tiêu cung không xa đã bị Hiền phi, Lệ phi ngăn lại. Tuy vẫn lụa là quần áo, nhưng lớp son phấn dày kia vẫn không có cách nào che được thần sắc mệt mỏi lo lắng kia. Trong mắt họ vằn lên những tia máu đỏ, quả thực có phần đáng sợ.


“Thần thiếp bái kiến Đức phi nương nương.” Đám phi tần quỳ gối hành lễ, nhưng ngữ khí cũng chẳng hề lễ tiết cung kính như vậy.

“Tìm bản cung có chuyện gì? Mau lên, đừng dây dưa chậm trễ việc của bản cung.” Mạnh Tang Du nghịch nghịch bộ móng tay vàng của mình, cung trang màu vàng thêu chỉ bạc xa hoa khuất dưới áo khoác da điêu đen bóng. Bên mái tóc cài đóa mẫu đơn nở rộ, quý khí bức người. Cô nâng cằm lên, nheo mắt nhìn, chỉ vài ba động tác đã khiến đám phi tần kia run rẩy trong lòng. Quả thực chống lại Đức phi không phải ý kiến gì hay! Đây chính là kẻ dám đánh chết cả Ngự lâm quân!

Thấy những kẻ khác có ý lùi, Lệ phi cứng rắn bước lên, dịu dàng cất lời, “Đức phi tỷ tỷ, bây giờ Lục hoàng nhi đang lâm bệnh, nhiều ngày rồi không được thấy Hoàng thượng, cả ngày nằm trên giường khóc lóc đòi gặp, khiến thiếp đau lòng xót xa. Hiện thời tỷ tỷ đang chấp chưởng phượng ấn, tương lai chắc chắn cũng được tuyển lựa, quan tâm đến hoàng tự chẳng phải là bổn phận chung hay sao? Xin Đức phi tỷ tỷ cùng Hoàng thượng đến cung thần thiếp nhìn qua Hoàng nhi một lần cũng được. Bây giờ trong cung, Hoàng tự điêu linh, nếu tỷ tỷ có tâm, hẳn là nên khuyên Hoàng thượng chia sẻ quân ân, khai chi tán diệp chứ không nên độc bá Hoàng thượng. Thái hậu vẫn còn ở đây, mong tỷ tỷ không nên phụ lòng mong mỏi của người.”

Bởi vì Bát Hoàng tử đổ bệnh mà Thần phi bị đánh vài bản, trước mắt không dám rời khỏi Bát Hoàng tử nửa bước, hận không thể đem mắt mình đính lên người cậu. Có Thần phi ‘làm mẫu’, đám phi tần không dám lấy cớ Hoàng tử lâm bệnh mà dính lấy Hoàng thượng, chỉ có thể thử lợi dụng Đức phi. Nếu Đức phi đã lấy được phượng ấn trong tay Thái hậu, thì khả năng leo lên ngôi Hậu là quá cao, hẳn nhiên cô ta phải nghĩ đến tương lai sau này, chẳng nên vì độc sủng nhất thời mà tự hủy con đường xán lạn phía trước.

Thái hậu đã có tuổi, điều người mong muốn nhất là gì? Nhất định là Hoàng tự nối dõi cho Hoàng tộc! Lần này Lệ phi toàn nói trúng điểm quan trọng, chỉ tiếc y thị không biết đến chân tướng sự thật, cũng không biết cấu tạo não của Mạnh Tang Du hoàn toàn khác người thường, cho nên lần này đành phải khiến cô ta thất vọng rồi.

Mạnh Tang Du hất cằm lên, trong đôi mắt nheo nheo đầy bực bội, nhưng khuôn mặt lại mỉm cười, lúc này cô đã hoàn toàn ngộ ra. Cô đã nghi ngờ tại sao tên đàn ông chết tiệt kia không dưng lại độc sủng mình, thì ra là giăng lưới mình như thế này đây! Nhiệm vụ làm ván gỗ qua cầu tưởng chừng như xong, nhưng lúc này lại bị lôi ra để một đám đàn bà dục cầu không được chĩa vào. Hắn ta không thể chạm vào họ, lại không có cái cớ thích hợp, cho nên đẩy mình – đệ nhất sủng phi này bước chân vào giang hồ!

Mẹ kiếp! Lại bị lợi dụng!

Trong lòng Mạnh Tang Du tiểu nhân tao nhã giơ ngón tay giữa lên, trên mặt chỉ có nụ cười tươi tắn, sau đó nhẹ nhàng cất lời, “Bản cung không quan tâm đến chuyện con nối dòng hay không nối dòng kia. Đó là con của các người, liên quan gì đến bản cung? Muốn quan tâm cũng phải chờ khi bản cung thực sự lên làm Hoàng hậu thì nói tiếp. Những lời Lệ phi nói chẳng phải muốn bản cung hỗ trợ hay sao! Vả lại, mưa móc quân ân, khai chi tán diệp, nghe dễ lọt tai biết bao, nhưng nếu người Hoàng thượng độc sủng là các ngươi, các ngươi có cam nguyện nhường Hoàng thượng? Cầu nhiều cung thiếu, thịt ta ăn còn chưa đủ ngu gì giao ra cho người khác, muốn coi bản cung là con ngốc? Có bản lĩnh thì cướp Hoàng thượng từ tay bản cung, đừng làm trò mèo trước mặt bản cung đây!”

Nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc trâm mẫu đơn trên đầu, Mạnh Tang Du lướt qua đám phi tần ngây dại bên dưới, khoan thai đến Càn Thanh Cung. Phụ thân còn chưa lui xuống, anh trai lại bị tên kia kéo vào vòng xoáy, nắm giữ trong tay, còn nàng thì vẫn phải chịu số phận làm bia đỡ đạn! Thực nghẹn khuất!

Chờ Đức phi đi thật xa đám phi tần còn lại mới bừng tỉnh, sắc mặt hết xanh lại trắng, quả là sấm sét đánh ngang tai. Đức phi không chữ không nghĩa là chuyện không mấy xa lạ, mắng người cũng thô tục chẳng thua kém, khiến người ta không phản bác được nửa chữ. Vấn đề là cô ta toàn dùng mấy chữ dễ hiểu, nói toạc cả ra. Người cứng mềm đều không chịu kiểu này thì đối phó bằng cách gì? Chúng phi lắc đầu, phẫn nộ tự về cung mình. Quên đi, họ không phải là đối thủ của Đức phi tài không vẹn đức không toàn kia, vẫn nên quay về nghĩ biện pháp thuyết phục Hoàng thượng cùng Thái hậu còn hơn.

Trong Càn Thanh Cung, Chu Vũ Đế đợi mãi mà không thấy Tang Du đến, phất tay bảo Thường Hỉ xem có chuyện gì hay không.

Thường Hỉ đi tìm ám vệ, sau khi hỏi rõ nguyên nhân xong đi vào Ngự thư phòng, kề sát tai Hoàng thượng thì thầm to nhỏ, thuật lại lời nói hùng hồn của Đức phi không thiếu một chữ.


“Bản thân ăn không đủ?” Chu Vũ Đế lập đi lập lại mấy chữ kia, đập bàn cười ha ha, cười đến ngửa tới ngửa lui. Khẩu vị Tang Du nhà hắn quả thực là nhiều à nha! Nhưng sao hắn vừa nghe xong liền cảm thấy cả người đều thoải mái vui vẻ là thế nào?

Thường Hỉ lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm lặng bật ngón cái trong lòng. Đức phi nương nương quá mạnh mẽ, có phong cách!

Lúc Mạnh Tang Du ‘phụng phịu’ bước vào đại điện đã bắt gặp hai mắt đầy ý cười của Chu Vũ Đế. Thấy thần thái hắn như vậy, tà hỏa mới dịu xuống trong lòng cô lại phừng cái bộc phát. Rõ ràng thằng cha này đang cười trên sự đau khổ của mình mà!

Càng nghĩ càng tức, Mạnh Tang Du hành lễ cho có lệ, lập tức đến bàn của mình lật xem sổ sách.

“Tang Du, nàng sao vậy? Miệng chu đến mức có thể treo được hai cái bình.” Chu Vũ Đế áp sát, ngồi xuống cạnh nàng, một tay nắn nắn vai nàng, một tay lại sờ sờ đôi môi hồng hồng đương bĩu lên kia, ngữ khí cưng chiều không để đâu cho hết.

“Tránh ra, đừng phiền ta!” Chịu không thấu cái loại quấy nhiễu kia, càng chịu không thấu thái độ đùa giỡn của Chu Vũ Đế, trong cơn giận dữ, Mạnh Tang Du dùng hết sức tránh khỏi vòng ôm của hắn, hất tung sổ sách đang cầm trong tay, bộp một tiếng văng lên mặt hắn.

Tuy lần này là vô tình, nhưng Mạnh Tang Du cũng dùng bảy tám phần sức lực, chỉ một thoáng mà má hắn đã đỏ ửng cả lên.

Mạnh Tang Du ngây ngẩn cả người, bình tĩnh quan sát thần sắc khó lường của Chu Vũ Đế, không biết nên phản ứng như thế nào. Thường Hỉ co lưng so vai, đứng trong góc không dám nhúc nhích. Đức phi nương nương quả thực càng mạnh mẽ hơn so với hắn từng tưởng tượng. Đánh mặt Hoàng thượng? Tuyệt đối là người duy nhất trong cả Đại Chu!

Chu Vũ Đế sờ sờ bên mặt chết lặng của mình, nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt phượng kia, âm giọng cực kỳ nghiêm túc, “Nàng đang tức giận với trẫm?”

Môi Mạnh Tang Du giật giật, không biết phải nói thế nào. Cô đang bị sóng gió cuồn cuộn trong mắt hắn ép đến lo sợ.

“Nàng đang tức giận với trẫm.” Hắn lại lên tiếng, nhưng lần này lại là câu khẳng định. Hắn cụp mắt, dường như đã hiểu ra. Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi Tang Du mới biểu lộ tính tình chân thật của mình trước mặt hắn? Cô gái muốn khóc thì khóc, muốn cười liền cười, lúc nào cũng đáng yêu, hiên ngang mạnh mẽ như vậy mà hắn chỉ có thể nhung nhớ trong mộng. Nhưng hôm nay, Tang Du cũng không che giấu cảm xúc, cũng không giả vờ dịu ngoan, có phải hắn đã mở được một khe hở nhỏ hẹp trên tấm khiên phòng bị trong lòng nàng? Nàng tức giận, có phải là nàng đang để ý đến mình?

Nghĩ đến đây, hắn đỡ trán, bắt đầu cười rộ lên.

Mạnh Tang Du thấy hắn im lặng hồi lâu không nói gì, trong lòng đang lo lắng không yên. Sắp chuẩn bị quỳ xuống thỉnh tội, đột nhiên hắn lại bật cười hả hả, sau đó ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, trên mặt ngoại trừ thỏa mãn sung sướng thì chẳng thấy nửa phần tức giận.

“Tang Du, nàng đang giận trẫm, thật tốt quá.” Hắn ôm nàng thật chặt, nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng, lời nói chẳng đầu chẳng đuôi, khiến khóe miệng Mạnh Tang Du đơ cả ra.

Ai cha ~~ Lần này tên Hoàng đế động kinh hơi nặng! Không phải hắn là M (masochist) chớ? Thích bị người ta ngược đãi? Nghĩ đến đây, Mạnh Tang Du run lẩy bẩy, dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá gương mặt cười ngây ngô kia. Thôi khỏi phải nói nữa, càng nhìn càng giống!