Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ

Chương 3: Thiếu gia rất bận

Ba công ty lần lượt là truyền thông Thịnh Ngu nơi Lý Huyền làm việc, truyền thông Hoa Ngữ và truyền thông Thượng Phẩm, truyền thông Thịnh Ngu đứng đầu, hai công ty còn lại thực lực trình độ cũng tương đương nhau.


《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 đối với người muốn một đêm thành danh mà nói là cơ hội vô cùng tốt, đương nhiên, cạnh tranh cũng sẽ vô cùng tàn khốc, hiện tại vòng tuyển chọn theo khu vực trên toàn quốc đã bắt đầu, Lý Huyền xem qua hậu trường tuyển chọn của từng khu vực, thật sự không thiếu hạt giống có tài năng có cá tính.


Cô đi qua đường lớn, rẽ vào một con ngõ nhỏ hẹp dài, bên trong có không ít cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm loè loẹt đứng đầu đường rêu rao.
Lý Huyền tránh được các cô ấy, lập tức đi vào quán bar ngầm, dựa theo tin tức Dịch Tiểu Gia cung cấp cho cô, chắc chắn đây là quán bar Lâm Hi hát thuê.


Vừa mới đi vào, cô đã bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc đập vào màng nhĩ đến, cô thoáng khó chịu mà nhíu mày, thông qua lối đi hẹp dài vào bên trong quán bar.
Trong quán bar, dòng người chen chúc xô đẩy, bất kể là nam hay nữ, đều mạnh mẽ đong đưa cơ thể, thả hồn theo tiếng nhạc.


Lý Huyền ngồi vào ghế có tầm nhìn tốt bên quầy bar, gọi một ly Cocktail, quay đầu lại, chỉ mới liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông trên sân khấu, anh mặc áo khoác da phủ đầy đinh tán, quần jean rách rưới khoe trọn đôi chân dài của anh, mái tóc rối tung, vài sợi rủ xuống che đi ánh mắt, anh ôm chiếc ghi-ta điện, ngồi trên sân khấu gảy đi gảy lại điên cuồng, không khác gì tên thần kinh.


Nhưng Lý Huyền chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra anh, bé trai xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô, bé trai nắm chặt lấy tay cô, cầu xin cô cứu mình.
Không sai, là anh!


Tay Lý Huyền run rẩy, bưng ly Cocktail lên uống một hơi cạn sạch, sau đó lại gọi thêm một ly, bartender nhìn bộ dáng cô có chút không ổn, hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"
“Cậu ta là Lâm Hi à?" Lý Huyền chỉ vào người trên sân khấu, giọng nói run rẩy.
"Đúng rồi."


"Lâm nào Hi nào?" Lý Huyền kích động đến mức mặt đỏ ửng.
"Lâm trong rừng cây, Hi trong hy vọng."
Lâm trong rừng cây, Hi trong hy vọng, cô lẩm bẩm lặp lại lời anh ta nói.


Bartender nhún nhún vai, được rồi, lại là một người phụ nữ bị Lâm Hi quyến rũ đến không phân biệt được nam bắc, thật sự không hiểu nổi, loại người điên khùng này, tại sao lại được nhiều phụ nữ thích như vậy, nghe nói gần đây còn qua lại với một minh tinh mới, thế giới này thật là khó hiểu.


Lý Huyền uống vài ly rượu, lại hút vài điếu thuốc, cuối cùng mới bình tĩnh được.
Không sai, chắc chắn là anh, cặp mắt kia, bất kể thế nào cô cũng không thể quên được, chỉ là vì sao anh lại xuất hiện ở đây, sau này anh có được cứu không? Chuyện xảy ra khi nào?


Trong lòng Lý Huyền có quá nhiều thắc mắc cần được giải đáp, nhưng bây giờ điều cô khát vọng nhất, là được nghe lại tiếng hát của anh lần thứ hai, tiếng hát mà cô thương nhớ ngày ngày đêm đêm.


Lý Huyền đợi cả một đêm, Lâm Hi chỉ ngồi trên sân khấu gảy ghi-ta điện, giống như chưa dùng hết sức lực của mình, từng tiếng từng tiếng kéo sức nóng của sàn nhảy lên cao, nhưng vẫn không chịu mở miệng hát.
"Không phải cậu ấy hát thuê à? Vì sao cậu ấy không hát?" Lý Huyền tò mò hỏi bartender trẻ tuổi.


"Muốn nghe cậu ấy hát à?" Bartender nở nụ cười bí ẩn: "Thế này không tiện."
Hoá ra là phải bỏ tiền.
Lý Huyền không hề do dự rút tiền trong ví ra, gọi phục vụ tới.


Trên khay phục vụ đặt một ly Cocktail, đi lên sân khấu, Lâm Hi đặt ghi-ta điện xuống, nhận lấy ly Cocktail kia, rút tập tiền một trăm tệ đè dưới đế ly rượu ra.
Không cần đêm, đầu ngón tay linh hoạt của anh sờ qua là biết, hơn ba mươi tờ, xem ra kim chủ đêm nay rất hào phóng.


Phục vụ chỉ cho anh người ngồi dưới quầy bar, Lý Huyền đã đeo khẩu trang, cách sàn nhảy xập xình, cùng anh nhìn nhau từ xa.
Lâm Hi nhấc ly rượu lên, chào hỏi Lý Huyền, đột nhiên tất cả các cô gái trong phòng bắt đầu hét lên, các cô biết đó là tín hiệu gì, anh sẽ hát!


Nháy mắt, toàn bộ quán bar sôi trào.


Lâm Hi nhìn tên bài hát trên màn hình, mấy chữ rồng bay phượng múa viết 《 Con đường bình phàm 》, anh thoáng nhíu mày, tại sao lại chọn bài hát này, thật sự không hợp hát ở khung cảnh hỗn loạn như trong quán bar, nhưng người ta đã bỏ ra mấy ngàn tệ để mua một bài hát, anh đương nhiên không thể phụ lòng, anh ra dấu với dàn nhạc bên cạnh, sau đó cầm micro, dùng giọng nói vô cùng từ tính nói: "《 Con đường bình phàm 》 xin được tặng cho người phụ nữ đẹp nhất đêm nay."


Lý Huyền vô cảm ngồi trên quầy bar biên, tim cô, sớm đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Chần chừ lưỡng lự trước con đường dài.
Bạn đã muốn cất bước hay chưa?
Dễ tổn thương nhưng lại đầy kiêu ngạo
Tôi cùng đã từng là một con người như thế."


Ngay khi anh hát lên câu đầu tiên, nước mắt cô không kìm được chảy ra, xuôi theo gương mặt.


Quán bar đã hoàn toàn yên tĩnh, ban đầu sàn nhảy còn đang điên cuồng trong vũ điệu, giờ phút này, mọi người lại thành kính nhìn lên người đàn ông trên sân khấu, giọng hát trầm ấm mà tự nhiên đã chạm đến những tình cảm sâu kín họ giấu dưới đáy lòng.


Nước mắt Lý Huyền tuôn như mưa, không thể nào dừng lại được.
Bartender đứng bên cạnh, há miệng khó hiểu nhìn cô, chỉ là nghe một bài hát thôi mà, đến mức này hả?
Cô nhớ anh, nhớ mười bốn năm!
Đến mức này hả?


Cả bài hát, ánh mắt Lâm Hi luôn đặt trên người kim chủ, ca khúc này vì cô mà hát, nhưng vị kim chủ này có vẻ kỳ lạ, anh hát hết sức như vậy, cô khóc cái rắm!
Chẳng lẽ đang xót tiền à?
Phần sau Lâm Hi hát không tập trung, tâm trí anh đã bị nước mắt của cô thu hút...


Hát xong một khúc, cả quán bar sôi trào, Lâm Hi buông micro, đi xuống sân khấu, hướng tới quầy bar, nói chung kim chủ đã bỏ tiền nghe hát, anh hát xong cũng nên đi qua cảm ơn, rốt cuộc đây là việc làm ăn lâu dài, huống chi kim chủ lại hào phóng như vậy.
Nhưng hiện tại, anh chỉ muốn hỏi cô, vì sao lại khóc?


Lâm Hi đi đến quầy bar, người đã không thấy đâu.
"Trời ạ, fangirl của cậu càng ngày càng khủng bố." Bartender Từ Diệp cười đến sắp nổ phổi.
"Cậu cút đi." Lâm Hi mắng một tiếng, xoay người nhìn về phía sàn nhảy, tìm một vòng, cũng không nhìn thấy người phụ nữ đeo khẩu trang vừa rồi.


"Này, cô ấy để lại danh thϊế͙p͙ cho cậu đấy." Từ Diệp giơ tấm card trong tay lên gọi Lâm Hi một tiếng.
Lâm Hi đến gần nhận lấy danh thϊế͙p͙ trong tay anh ta, danh thϊế͙p͙ rất đơn giản, không có hoa văn thừa thãi, chỉ viết một dãy số, không có tên, nhưng góc phải bên dưới có một hàng chữ nhỏ viết: truyền thông Thịnh Ngu.


"Có thể là người đầu tư hay không?" Từ Diệp ghé sát vào Lâm Hi, nhìn chằm chằm tấm danh thϊế͙p͙ kia tò mò hỏi: "Truyền thông Thịnh Ngu là một công ty lớn làm về giải trí, có vẻ người ta coi trọng cậu đấy."
Lâm Hi vô cảm cất danh thϊế͙p͙ vào trong túi.
- ---------


"Trên phương diện giao hưởng, Mozart rất coi trọng các chương nằm giữa cùng với tính đối lập về chủ đề giữa các chương, giai điệu tự nhiên kết hợp với kỹ năng phức tạp đã dẫn dắt người nghe hoà vào âm hưởng. Mỗi người có gu cảm thụ âm nhạc khác nhau sẽ nghe được âm hưởng khác nhau trong giai điệu."


Trên bục giảng vang lên tiếng giảng đều đều của thầy giáo, khiến người ta vô cùng buồn ngủ, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào lớp học, mái tóc rối tung của Lâm Hi rủ xuống trán tạo thành bóng râm, tay anh chống lên trán, ngón tay thon dài nghịch tấm danh thϊế͙p͙ nho nhỏ.


"《 Bản giao hưởng số 40 cung Sol 》 là một tác phẩm u ám nhất, phóng khoáng nhất, điên cuồng nhất mà Mozart từng viết. Tất cả các chương giao hưởng đều mang tính trữ tình, nhạc dạo của bản nhạc vừa trữ tình vừa bi thương, giống như những tín đồ Cơ Đốc đeo trên mình vận mệnh nặng nề của thánh giá, lẻ loi cô độc đi trên con đường tìm kiếm chân lý cùng ý nghĩa cuộc sống."


Anh không khỏi nhớ lại buổi chiều năm xưa, khi anh đang đốn củi trên núi, kết quả lại bị kéo đến tổ tiết mục nào đó cho đủ người, đó là lần đầu tiên anh đối mặt với ống kính, nhưng kỳ lạ là anh không hề căng thẳng hay sợ hãi, anh nhìn thẳng vào máy quay tối đen, món đồ kia có thể ghi lại bộ dáng của anh, giọng nói của anh, mang ra khỏi nơi núi rừng hoang vu này, đưa anh tới trước mắt hàng nghìn người, đưa anh tới trước mặt bố mẹ...


Sau đó... Sau đó anh bị bắt về nhà, chịu một trận đánh đập tàn bạo, đầu rơi máu chảy, bị nhốt trong phòng như con chó nhỏ bị bỏ rơi, đói đến lả người, nhưng anh không hề hối hận, bởi vì rất nhanh bố mẹ sẽ nhìn thấy anh, nghe được giọng nói của anh, biết anh còn sống.


Anh cuộn tròn người trên mặt đất lạnh lẽo, cơ thể cong như con tôm nhỏ, nhưng không thấy lạnh chút nào, anh vừa cười vừa ngủ, thậm chí còn mơ một giấc mơ, mơ thấy bố mẹ đến đón anh, anh mặc một bộ quần áo mới tinh, vô cùng vui vẻ nắm tay bố mẹ về nhà...


Anh bị nhốt suốt một tuần, đến khi đi ra thì nghe được bọn trẻ con hàng xóm nói đoàn người thành phố đã đi rồi.
Mỗi ngày khi đốn củi anh đều đứng trên đỉnh núi nhìn về phương xa, nhìn suốt ba năm, cũng không thể chờ được bố mẹ tới đón anh về nhà.


"Dưới áp lực nặng nề, bản giao hưởng này tràn ngập nỗi niềm phẫn uất, cuộc sống khó chịu, số phận bất công, đều hóa thành một nốt nhạc mạnh mẽ, thứ âm hưởng như biển rộng sông dài theo đó mà trút ra, tràn đầy khung nhạc, đánh sâu vào bốn vách tường, rung động tâm hồn con người..."


Tay Lâm Hi siết chặt, tấm danh thϊế͙p͙ kia bị anh vò nat.
Tan học, các bạn học cùng khóa vừa thưởng thức bản giao hưởng cung Sol, vừa lần lượt đi ra khỏi phòng học.


Lâm Hi thu dọn đồ đạc vào trong chiếc cặp sách cũ nát, cất một quyển nhạc phổ thật dày vào cặp, đúng lúc này, một cô gái có mái tóc xoăn dài đi đến trước mặt Lâm Hi, bàn tay đặt sau lưng, cúi người nở nụ cười duyên dáng với anh, khuôn mặt cô ta vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn, lông mi dài rậm, tựa như búp bê phương Tây được trưng bày trong tủ kính của cửa hàng.


"Bạn học Lâm Hi, tháng sau đến sinh nhật tớ rồi, cậu có thể tới tham gia tiệc sinh nhật tớ không?" Giọng cô gái kia vô cùng ngọt ngào mềm mại.
Lâm Hi cười nhạt một tiếng: "Tôi rất bận."


"Không phải cho cậu đến không." Cô gái liên tục xua tay, giải thích: "Cậu đến tiệc sinh nhật của tớ, hát một bài hát, tớ đưa cậu tiền thuê, năm ngàn tệ, có đủ không?"
Lâm Hi nhướn mày, không hề do dự nói: "Được thôi." Nói xong, anh khoác cặp lên, đi ra khỏi phòng học.


"Úi chà." Phía sau vang lên giọng nói đầy vẻ châm biếm của một bạn nam: "Để Lâm "thiếu gia" đến dự tiệc sinh nhật của Lê đại tiểu thư còn phải mất công mời mọc như thế, không sợ mất mặt à?"


"Thiếu gia" là cách xưng hô của những bạn học không ưa Lâm Hi, so sánh anh với bọn thiếu gia hay đi KTV, châm biếm anh, đồng thời cũng vô cùng ghen ghét anh, ghen ghét anh có thể hát kiếm tiền, đương nhiên bọn con nhà giàu cũng chẳng ngứa mắt với chút tiền anh kiếm được ấy, bọn họ chỉ ghen ghét vì anh được nhiều người mến mộ. Có thể thi đỗ Học viện nghệ thuật thủ đô, ai chả có chút tài năng, nhưng tài hoa của anh, không ai có thể sánh kịp...


"Nếu mấy cậu có thể đuổi kịp một nửa giọng hát của Lâm Hi, tôi cũng không ngại mời các cậu đến." Lê Thanh khinh thường liếc qua đám người một cái, xách chiếc túi Chanel mới tinh, xoay người đi ra khỏi phòng học.


Cô ta là con gái cưng của Lê Thiên, giám đốc công ty truyền thông Thượng Phẩm, tự xưng là thục nữ chính hiệu của học viện, dĩ nhiên sẽ không giống với những cô gái lẳng lơ bên người Lâm Hi, có chút lời không thể nói thẳng, nhưng cô ta có thể cứu vớt anh, tiệc sinh nhật của cô ta chắc chắn sẽ có không ít người nổi tiếng trong giới, chỉ cần anh bộc lộ tài năng, nhất định có thể làm mọi người chấn động, nếu cô ta tiếp tục đến thổi gió bên tai bố mình, nhất định Lâm Hi có thể ký hợp đồng với truyền thông Thượng Phẩm, đến lúc đó... Đến lúc đó anh sẽ không thể rời khỏi cô ta.


Hết chương 3