Một buổi tối nào đó vào mười bốn năm sau.
Trong quán bar nhỏ tối tăm mờ ảo, một người phụ nữ trang điểm loè loẹt ngồi trên sân khấu tịch mịch ca hát.
Nếu thắng, toàn bộ số tiền trên bàn đều thuộc về anh, Lâm Hi sờ bài, đẩy tất cả những gì mình có lên trước, kiên quyết nói:" Theo."
Ánh đèn tối tăm trên đỉnh đầu lung lay, chiếu lên hàng mi dài đang rũ xuống của anh tạo thành bóng râm, đôi mắt thâm thúy ẩn giấu trong đêm đen, râu trên cằm anh xanh rờn như lá trà, bộ dáng lôi thôi lếch thếch cuồng ngạo, tràn ngập hương vị đàn ông.
Nữ nhân viên chia bài mặc một bộ quần áo hở hang, giống như lá bài poker trong tay cô ta, mặt không biểu cảm, cô ta từng nhìn thấy rất nhiều loại đàn ông, người trước mắt này, ngược lại đẹp trai đến giết người không chớp mắt
Ngón tay thon dài của Lâm Hi mở lá bài thứ hai trước mặt ra, Q đỏ, điểm cao nhất, đến lá bài cuối cùng, anh dùng tư thế vô cùng thoải mái mở ra: K đỏ.
Lại thắng.
Dấu hiệu tốt.
Anh vẫy tay với một người phụ nữ bên quầy bar: "Đến đây, ngồi xuống"
Diệp Hinh Điềm ngoan ngoãn đi đến bên người anh, bị anh thuận tay ôm vào trong lòng ngực, ngồi trên đùi anh.
"Em vừa tới, tôi thắng, đây là điềm may." Giọng nói của anh mang theo nét từ tính của đêm đen, quyến rũ tâm hồn phụ nữ đến thần hồn điên đảo.
Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, một tay đặt lên eo cô ấy, một tay khác tiếp tục lật bài.
Diệp Hinh Điềm nhìn góc nghiêng mặt anh một cách say đắm, ngắm như thế nào cũng thấy không đủ, trên thế giới này, tại sao lại có người như vậy!
Màn hình TV trên sân khấu quán bar đang chiếu một số tin tức giải trí.
"Lý Huyền debut năm mười sáu tuổi, danh tiếng vang xa, năm mười tám tuổi tiếng tăm được truyền bá ra nước ngoài, liên tục nhận được hai giải thiên hậu Kim Khúc của giới âm nhạc."
Ngón cái và ngón trỏ tay trái của Lâm Hi vuốt bài trong tay, từng lá bài hiện ra...
"Nhưng người nghệ sĩ có tài năng âm nhạc thiên phú trong giới giải trí này, vào bốn năm trước đã tuyên bố giải nghệ, không tiếp tục ra album, thậm chí không còn ca hát, tin tức này vừa được đưa ra đã làm dậy sóng toàn bộ giới giải trí."
Sau khi nhìn thấy bộ bài, ánh mắt Lâm Hi tối sầm, bộ bài bị anh nhẹ nhàng ném xuống bàn, năm đen, ba đỏ, thua.
"Mẹ nó." Anh chửi thề một tiếng.
"Sau khi thiên hậu Lý Huyền lui về phía sau màn ảnh, cô trở thành người sản xuất nhạc của truyền thông Thịnh Ngu, mấy năm nay, một vài ca sĩ không có tiếng tăm nhưng có tài năng, được cô dẫn dắt trở thành nghệ sĩ mới chỉ cần chạm tay là bỏng trong giới âm nhạc."
Lâm Hi đẩy toàn bộ chips ra ngoài: "Lại theo!"
"Bây giờ, giới giải trí lưu truyền một câu: Ai có thể được Lý Huyền ưu ái, một đêm thành danh tuyệt đối không phải việc khó..."
......
Dân mê cờ bạc có quan niệm, tất cả chi tiết, dấu hiệu, người nào, khi nào xuất hiện, đều đã được định sẵn.
Anh không kiên nhẫn liếc qua TV một cái, cái cô thiên hậu Lý Huyền này không biết từ đâu chui ra, hại anh mất hết may mắn của hôm nay.
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Hinh Điềm nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, tay run run, từ trên đùi Lâm Hi đứng lên, đứng bên cạnh anh nhận điện thoại, khẽ nói: "Chị Huyền... Huyền."
"Diệp Hinh Điềm, em mau cút ra đây cho chị!"
Diệp Hinh Điềm nơm nớp lo sợ rời khỏi cuộc chơi. Từ trong sòng bạc đi ra, cô ấy nhìn thấy dưới cột điện bên đường có một người phụ nữ mặc quần dài áo sơmi, đưa lưng về phía cô ấy, vóc dáng cao gầy, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc dành cho phụ nữ, khói thuốc lượn lờ, lộ ra cảm giác cấm dục khó tả.
Cô ấy đến gần, khẽ gọi: "Chị Huyền."
Lý Huyền quay đầu lại, lạnh lùng liếc cô ấy một cái, giọng nói đã không còn kích động như trong điện thoại, có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều: "Có phải em không muốn đi làm nữa đúng không?"
"Chị Huyền, em sai rồi." Diệp Hinh Điềm ra vẻ đáng thương kéo tay cô, giọng nũng nịu khiến ai cùng không đành lòng trách mắng.
Nhưng Lý Huyền không để mình bị sa vào.
"Giới giải trí rất tàn khốc..." Giọng Lý Huyền hơi khàn khàn mang theo vẻ nhàn nhạt khinh thường: "Bây giờ trong giới luôn có người mới bộc lộ tài năng, một Diệp Hinh Điềm bé nhỏ như em thì tính là gì?"
"Chị Huyền." Nước mắt Diệp Hinh Điềm trực trào ra: "Em thật sự sai rồi."
Lý Huyền lấy mấy tấm ảnh trong túi xách ra ném lên người Diệp Hinh Điềm, trong ảnh là loại cử chỉ thân mật của cô ấy và người đàn ông kia, nhưng người đàn ông kia chỉ lộ bóng lưng, chỉ có Diệp Hinh Điềm bị chụp rõ người.
Diệp Hinh Điềm cầm ảnh, đôi mắt mở lớn, cả người run rẩy.
"Em nghĩ xem ngày mai trên trang nhất của báo sẽ nói như thế nào? Diệp Hinh Điềm cùng một người đàn ông lạ mặt ra vào hộp đêm? Cử chỉ thân mật mờ ám? Sinh hoạt cá nhân hỗn loạn?"
"Chị Huyền! Xin chị hãy cứu em Chuyện này không thể bị đưa ra ngoài ánh sáng! Nếu không em sẽ chết mất." Diệp Hinh Điềm thật sự sợ hãi, cô ấy túm lấy tay Lý Huyền, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Lý Huyền hừ lạnh một tiếng, nói: "May mà chị quen với tổ paparazzi chụp đống ảnh này, bên kia sẽ giúp đỡ ngăn lại, nhưng chuyện này, tuyệt đối không được phép xảy ra lần thứ hai." Lý Huyền nhấn mạnh từng câu từng chữ.
"Em cảm ơn chị Huyền." Diệp Hinh Điềm nhìn về phía cô tỏ vẻ biết ơn: "Sau này em sẽ cẩn thận hơn, không để bị chụp nữa."
Lý Huyền dí tàn thuốc lên vách tường tối đen bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Em không được gặp lại người đàn ông này."
"Chị Huyền!"
"Em là người chị dẫn dắt, chị quý trọng tài hoa của em, nên cũng mong em quý trọng tương lai của mình." Lý Huyền nói xong, xoay người rời khỏi con hẻm nhỏ tối tăm.
Một cơn gió đêm thổi qua khuôn mặt cô, tràn đầy lạnh lẽo.
"Nhưng em thật sự yêu anh ấy mà!" Tiếng nói bất lực của Diệp Hinh Điềm ở phía sau bị đêm tối nuốt trọn.
- ---------
Đầu óc của Diệp Hinh Điềm, rốt cuộc phát triển như thế nào vậy?
Lý Huyền nhìn bàn làm việc tràn ngập giấy tờ, duỗi tay xoa xoa hai bên huyệt thái dương, có chút cạn lời.
Trợ lý Dịch Tiểu Gia đứng trước bàn làm việc của cô, tức đến hộc máu, không hiểu người đàn ông kia cho Diệp Hinh Điềm ăn bùa mê thuốc lú gì, ngay cả Lý Huyền cũng phải tự mình ra tay khuyên nhủ mà cô ấy vẫn không trở lại, bây giờ đã năm sáu ngày không tới công ty rồi...
Diệp Hinh Điềm là người mới debut năm nay của truyền thông Thịnh Ngu, có được một giọng hát rất ngọt ngào, âm sắc vô cùng độc đáo, hơn nữa hình tượng khí chất đều ổn, là hạt giống mà Lý Huyền rất coi trọng. Tháng năm vừa rồi Lý Huyền đã chế tác cho cô ấy một đĩa đơn mini, bán khá chạy, sau đó lại tham gia mấy chương trình âm nhạc nổi tiếng, bây giờ Diệp Hinh Điềm đã tích lũy được không ít fans, có hy vọng giành được giải thưởng ca sĩ mới xuất sắc nhất của Kim Khúc.
Vào đúng khoảng thời gian quan trọng, cô nhóc này lại toàn tâm toàn ý chạy đi yêu đương.
Hiện tại cô ấy còn đang trong giai đoạn debut, có chút danh tiếng, lúc này mà truyền ra bất cứ tai tiếng nào đều không ổn, huống chi... Người cô ấy tìm là đàn ông, lại còn là sinh viên đang đi học.
Lý Huyền nhìn tư liệu trước mặt.
Sinh viên Học viện nghệ thuật thủ đô, Lâm Hi.
Ánh mắt cô khoá chặt vào hai chữ này, bên tai lại truyền đến tiếng khóc tuyệt vọng của đứa trẻ kia.
"Chị Huyền, chị làm sao thế?" Dịch Tiểu Gia khó hiểu nhìn Lý Huyền, cô ấy theo cô hai năm, chưa từng thấy vị chế tác âm nhạc này lộ ra vẻ lo sợ nghi ngờ.
Tiếng nói của Dịch Tiểu Gia đã kéo Lý Huyền từ trong đoạn ký ức xa xôi kia quay về, cô bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, muốn vứt tất cả âm thanh trong đầu ra ngoài, trên thế giới này có rất nhiều người trùng tên trùng họ, không nhất định là anh...
"Cậu ta là sinh viên năm ba Học viên nghệ thuật thủ đô, năm nay hai mươi ba tuổi." Dịch Tiểu Gia thấy Lý Huyền không chú tâm, vì thế đọc cho cô nghe tư liệu về người đàn ông kia: "Thời gian rảnh rỗi cậu ta thường đến quán bar ca hát, nghe phục vụ quán bar nói, cậu ta là tay chơi đúng hiệu, hút thuốc, đánh cược, đánh nhau... Thật sự không hiểu Diệp Hinh Điềm coi trong tên phá hoại này ở điểm nào, sống chết không chịu chia tay, còn ầm ĩ nói gặp được tình yêu đích thực, muốn vĩnh viễn ở bên nhau." Dịch Tiểu Gia trợn trắng mắt, tức đến khó thở: "Công ty chúng ta đã dồn nhiều tâm huyết lên con bé đó như vậy, đúng là không biết phải trái."
Phụ nữ một lòng rơi vào ái tình, làm sao có thể kéo về.
Lý Huyền cắt ngang lời oán trách của Dịch Tiểu Gia, hỏi: "Chuyện này người phía công ty có biết không?"
Dịch Tiểu Gia lắc lắc đầu: "Chỉ đến chỗ chị Huyền thôi, nhưng nếu cô ấy vẫn kiên quyết chìm đắm, bị paparazzi chụp được ảnh, đừng nói đến người bên trên, tất cả fans cũng sẽ biết, đến lúc đó nhất định sẽ có phóng viên giải trí đi tìm người đàn ông kia, hình tượng ngọc nữ tươi sáng của Diệp Hinh Điềm xem như bị cậu ta làm hỏng."
"Mỗi tối cậu ta đều đến quán bar hát à?" Ánh mắt Lý Huyền nhìn xuống tập tư liệu, hỏi Dịch Tiểu Gia.
"Cũng không phải mỗi tối, nhưng phần lớn thời gian sẽ đến, mấy ngày lại chạy đến một lần." Dịch Tiểu Gia trả lời.
"Cậu ta thiếu tiền à?"
Học viện nghệ thuật thủ đô là trường nghệ thuật đứng hàng đầu quốc gia về đào tạo nghệ sĩ, phần lớn sinh viên ra trường sẽ tiến thân vào giới giải trí, hàng năm cũng sinh ra không ít tài năng mới, hầu hết sinh viên của học viện đều kiêu ngạo từ trong xương tủy, hạ mình chạy đến quán bar hát mua vui, cũng không dễ dàng.
"Cái này thì em không rõ." Dịch Tiểu Gia lẩm bẩm: "Em cũng chỉ nghe được tác phong của người này, em không tra hỏi xuất thân của cậu ta."
"Thôi, tan tầm chị sẽ đi gặp cậu ta." Lý Huyền đứng dậy, cử động bả vai một chút, nếu Diệp Hinh Điềm không có hy vọng, có lẽ có thể kéo người đàn ông kia vào tay, nếu thật sự thiếu tiền, thế thì cũng dễ làm, trên thế giới này tiền không thể giải quyết được chuyện này thì sẽ giải quyết được chuyện kia.
"Chị Huyền, chị thật sự muốn tự mình đi à?" Dịch Tiểu Gia cũng ôm giấy tờ đứng dậy, sắc mặt thoáng khó xử nhìn Lý Huyền: "Việc nhỏ như vậy, chị giao cho người bên dưới là được, dù sao chị cũng là..."
Cũng đã từng là một thế hệ thiên hậu.
"Diệp Hinh Điềm do một tay chị dẫn dắt, chuyện này giao cho người khác chị cũng không yên tâm, bây giờ paparazzi xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn vô cùng cao siêu." Lý Huyền đi đến trước đàn piano ngồi xuống, mở nắp đàn ra, ngón tay thon dài rơi xuống phím đàn đen trắng.
"Vâng." Dịch Tiểu Gia bất đắc dĩ gật đầu, nhìn bóng lưng Lý Huyền, trong lòng có chút cảm khái, cô thật sự là thiên hậu nổi tiếng năm đó, so với mười Diệp Hinh Điềm, không, một trăm một ngàn Diệp Hinh Điềm cũng đẳng cấp hơn rất nhiều, giọng hát của cô có thể chạm đến linh hồn người nghe, có thể xứng danh là người phụ nữ mang âm thanh của tự nhiên.
Vậy mà hiện tại lại vì một người như Diệp Hinh Điềm mà lo lắng suy nghĩ, Dịch Tiểu Gia thật sự không hiểu, vì sao đang ở đỉnh cao phong độ cô lại tuyên bố giải nghệ, vì sao lại muốn lãng phí tài hoa của mình như vậy.
Ngón tay thon dài của Huyền dừng trên phím đàn, một đoạn giai điệu du dương từ đầu ngón tay cô vang lên, kéo Dịch Tiểu Gia từ trong hoảng hốt quay về, giai điệu này nghe có phần trầm thấp, có phần đau thương, khiến người ta không kìm được rơi nước mắt.
Trong lòng Lý Huyền còn nghĩ tới bé trai kia.
Anh tên là Lâm Hi.
Hết chương 2