Sặc! Nghe được lời của Nguyệt Nhị, Tra Lý liền cảm thấy cơ mặt của mình cứng đờ. Một lúc lâu sau, hắn mới thốt ra một câu.
- Ha ha, việc này à. Yên tâm đi, mấy nghìn năm trước tộc nhân của ta đã sớm không còn kiểu thất lễ như ngày trước rồi.
Tra Lý gãi gãi đầu xấu hổ:
- Một nghìn năm trước đây thì cái loại phương thức bày tỏ tình ái đã bị bãi bỏ rồi. Mặc dù hiện giờ chúng ta vẫn còn tôn sùng sức mạnh, nhưng hiện tại chúng ta lại đề xướng nam nữ bình đẳng, nam hay nữ đều như nhau!
Tra Lý “nổ” một câu trích dẫn kinh điển của Thú nhân.
- Hi hi, Tra Lý thúc thúc, cháu chỉ hỏi một chút mà thôi, thúc không cần phải khẩn trương ha ha.
Nguyệt Nhị chớp chớp hai mắt, đồng thời cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Nguyệt Nhị vẫn chỉ là một tiểu hài tử mười lăm tuổi, nhưng nhờ có huyết thống tinh linh nên hiện giờ nàng tràn đầy vẻ thanh xuân mỹ lệ. Nếu như người của Thú tộc vẫn còn theo đuổi tình ái giống nghìn năm trước thì Nguyệt Nhị rất sợ hãi.
Sau khi nghe được lời nói của Tra Lý, Nguyệt Nhị lẫn cả Tiểu Tam bên cạnh đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Ha ha!
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ vai Nguyệt Nhị:
- Nha đầu lo lắng quá thừa rồi.
- Hi hi.
Nguyệt Nhị khe khẽ cười rồi tiếp tục gặm miếng thịt nướng ngon tuyệt kia.
- Đúng rồi, Tra Lý.
Cao Lôi Hoa cắn một miếng thịt nướng rồi nói:
- Theo ngươi nói như vậy, Thú Thần của các ngươi và Vong Linh Nữ Thần của Vong Linh tộc đều còn đang ở bên trong phong ấn này sao?
- Đúng vậy.
Tra Lý đáp.
- Vậy hai người bọn họ đã từng tìm biện pháp đi ra ngoài chưa? Mặc dù phong ấn này là bốn vị thần bày ra, nhưng bọn họ cũng đều là thần thì chắc là có biện pháp đi ra ngoài chứ?
Cao Lôi Hoa hơi buồn bực, nói như thế nào cũng là thần cấp, lẽ nào lâu như vậy rồi mà hai thần cấp này không nghĩ ra biện pháp đi ra ngoài sao?
- Ôi, nói đến thì buồn bực.
Tra Lý u sầu nói:
- Thú Thần điện hạ của chúng ta vừa nhìn thấy Quang Minh tứ thần lại có thể hạ phong ấn thì đã biết tâm tư của bốn lão già này, liền ném một búa thẳng lên trời, kết quả dường như đã chém phải một người trong Quang Minh tứ thần. Tình huống cụ thể không rõ ràng lắm. Sau đó Thú Thần đã biến mất không thấy tung tích. Còn Vong Linh Nữ Thần lập tức cho dựng một tòa Vong Linh thần điện bên trong phong ấn, rồi cũng không xuất hiện nữa, bởi vì phong ấn này chính là nhằm vào Vong Linh Nữ Thần, cho nên sẽ tạo thành thưởng tổn rất lớn đối với nàng. Do đó hiện giờ Vong Linh Nữ Thần cũng không hề tiếp tục xuất hiện trước mặt mọi người.
- Ặc.
Cao Lôi Hoa buồn bực kêu một tiếng:
- Thật đúng là… nếu như hai người bọn họ liên thủ có thể đã sớm phá được cái phong ấn này rồi.
- A.
Tra Lý khẽ cười:
- Có thể là Vong Linh Nữ Thần không có tha thứ cho Thú Thần điện hạ. Dù sao đối với một nữ thần thì trinh tiết rất quan trọng.
Khi nói đến Vong Linh Nữ Thần, ánh mắt của Tra Lý lại lộ ra sự thương cảm.
- Vậy các ngươi không thử đi tìm Thú Thần sao?
Cao Lôi Hoa hỏi:
- Có sự trợ giúp của Thú Thần nói không chừng các ngươi đã có thể phá được phong ấn này rồi.
- A.
Tra Lý cười khổ nói:
- Chủ yếu là bây giờ Thú Thần điện hạ còn không muốn xuất hiện trước mặt của chúng ta cơ.
- Ngươi làm sao biết hắn không muốn xuất hiện ở trước mặt các ngươi?
Cao Lôi Hoa nói:
- Tâm tư của hắn các ngươi hiểu được sao? Có thể hắn đang chờ các ngươi tìm hắn đấy chứ.
- Có thể.
Tra Lý cúi đầu, cắn mạnh một miếng chân trâu.
Không biết là Cao Lôi Hoa có ảo giác hay không, hắn cảm thấy Tra Lý đối với những vấn đề liên quan đến Thú Thần dường như đều theo bản năng lảng tránh cái gì đó.
Cao Lôi Hoa thấy hắn không muốn trả lời mấy vấn đề này, liền chuyển đề tài hỏi:
- Đúng rồi, Tra Lý, ngay từ lúc đầu ngươi làm thế nào tìm được chúng ta? Chúng ta vừa mới vào phong ấn này không bao lâu mà ngươi đã tới rồi? Còn nữa, ở quanh đây dường như ngay cả nguồn nước cũng không có, các ngươi làm sao sinh sống?
- Ha ha, ta gặp các ngươi cũng là trùng hợp thôi.
Tra Lý khẽ cười nói:
- Thực ra ở phụ cận cũng có một nguồn nước, đây cũng là một trong những nguồn nước mà Thú nhân chúng ta dựa vào để sinh tồn. Về phần gặp các ngươi thực sự là chuyện rất tấu xảo, ta vừa lúc muốn đi ra lấy nước, không nghĩ tới lại gặp gỡ các ngươi.
Tra Lý cười nói:
- Còn như ăn cái gì thì bên trong phong ấn này vẫn còn có không ít động vật, người trong tộc Hoàng kim sư tử chúng ta không đói được. Chỉ cần có nước có thịt, bộ tộc chúng ta vẫn có thể sống sót.
- Ừm, có thịt có nước ai cũng có thể sinh sống.
Cao Lôi Hoa nở nụ cười:
- Được rồi, Tra Lý, khi nào thì chúng ta lên đường?
Cao Lôi Hoa hỏi, nếu như có thể nhanh chóng tìm một chỗ an thân mới là chuyện quan trọng nhất hiện giờ.
Tra Lý cắn một miếng thịt nướng to, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời màu vàng:
- Thời tiết e rằng không tốt cho lắm, sắc trời cũng không còn sớm nữa, sau khi ăn xong chúng ta hãy ngủ một giấc, ngày mai sẽ gấp rút quay về bộ tộc của ta.
- Sắc trời không còn sớm? Bầu trời nơi này đều là màu vàng, có thể nhìn ra trời sắp tối sao?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nói.
- Đương nhiên có thể phân biệt.
Tra Lý nói:
- Phong ấn này cũng có thời gian, thường sau khi qua mười sáu giờ sáng sẽ tối tám giờ, giống như là bổ sung lực lượng. Hiện tại màu vàng của bầu trời đã từ từ nhạt bớt rồi, sau một lúc nữa chỉ sợ sẽ tối mịt đó.
- Vậy các ngươi có thừa dịp khi phong ấn tối xuống thì đi phá phong ấn không? Lúc này hẳn là thời gian nó yếu nhất mà!
Cao Lôi Hoa hỏi.
- Thử qua rồi.
Tra Lý lắc đầu nói:
- Vẫn là giống như ban ngày, muốn phong ấn này lung lay một chút cũng không có khả năng.
- Ừm, thôi được. Dù sao tạm thời muốn lập tức đi ra ngoài đúng là không có khả năng rồi.
Cứ như vậy, dưới sự giải thích của Tra Lý, ba người Cao Lôi Hoa đối với chuyện của phong ấn này cũng đã hiểu được ít nhiều.
Theo như lời của Tra Lý, một lát sau, bầu trời phong ấn rõ ràng đã tối sầm đi, khắp nơi trong phong ấn giống như đêm tối phủ xuống.
- Vừa đẹp, mọi người hãy ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ lại tiếp tục lên đường.
Cao Lôi Hoa lấy một cái lều vải từ trong nhẫn không gian, đây là một cái lều có thể chứa đủ hai người, vốn là đồ Cao Lôi Hoa sử dụng khi đi dã ngoại săn ma thú, nhưng hiện giờ xem ra là phải để cho Tiểu Tam và Nguyệt Nhị dùng.
Về phần Thú nhân Tra Lý và Cao Lôi Hoa cũng chỉ đành ngủ một đêm ở bên cạnh lều vải mà thôi.
Sau khi bóng tối bao trùm hoàn toàn, dưới sự sắp xếp của Cao Lôi Hoa, Tiểu Tam và Nguyệt Nhị tiến vào trong lều.
Cao Lôi Hoa một thân một mình ngồi ở bên cạnh đống lửa, ngọn lửa được đốt từ đống xương nhìn qua có chút âm u.
Thú nhân Tra Lý đã sớm tìm chỗ sạch sẽ nằm sấp xuống mà ngủ rồi.
Cao Lôi Hoa bình thản ngắm nhìn không trung, lòng thầm nghĩ một chút việc vặt vãnh. Hồi tưởng lại tất cả những chuyện phát sinh một tháng qua, thực sự giống như một giấc mộng, nhưng mà mộng này lại chân thực như vậy.
Trong lúc Cao Lôi Hoa đang trầm tư, một thân ảnh đi tới phía sau Cao Lôi Hoa.
- Ba ba, con không ngủ được.
Thanh âm của Nguyệt Nhị vang lên phía sau Cao Lôi Hoa.
- Làm sao vậy con gái? Ngày mai còn phải đi tới bộ lạc của Thú nhân tộc đấy. Không ngủ thì làm sao lên đường được chứ?
Cao Lôi Hoa vỗ nhẹ lên vai Nguyệt Nhị:
- Hãy ngủ một giấc thật ngon cho tinh thần thoải mái, ngày mai mới đi được.
- Ba.
Nguyệt Nhị đột nhiên nhìn Cao Lôi Hoa nói:
- Ba, ba có thể hát một bài cho con nghe được không? Giống như lúc ba hát cho Kim Toa Nhi ấy.
- Hát cho Kim Toa Nhi?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc gãi gãi đầu:
- Ủa? Nguyệt Nhị làm sao biết ba đã từng hát cho Kim Toa Nhi?
- Ngày đó, con... con đi qua cửa thì nghe được.
Nguyệt Nhị mặt đỏ lên.
- Con? Ngày đó?
Cao Lôi Hoa khẽ bật cười, hắn đột nhiên nhớ tới lần trước sau khi hát cho Kim Toa Nhi nghe, khi ra ngoài thì nhìn thấy một thân hình mảnh khảnh. Thì ra là Nguyệt Nhị, lúc đó hắn còn tưởng là ai chứ:
- Lại đây nào, ba hát cho con nghe.
Nguyệt Nhị ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Cao Lôi Hoa, sau đó gối đầu lên đùi của Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa khẽ mỉm cười, nhìn ‘bầu trời’ tối đen khe khẽ hát:
- Hãy ngắm những vì sao trên trời….
Chúng thật xinh đẹp.
Dưới màn đêm huyền ảo này,
Tôi ôm bạn, tiễn bạn vào giấc mộng xinh đẹp kia…
Thêm một lần nữa, Cao Lôi Hoa khẽ hát lên ca khúc đơn giản này. Tuy rằng đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp.
Dưới lời ca cuốn hút này, Nguyệt Nhị dần dần chìm vào mộng đẹp...
- Ba, người sẽ không rời khỏi chúng con, đúng không.
Nguyệt Nhị dường như đang nói mê.
- Đương nhiên, vĩnh viễn như vậy.
Cao Lôi Hoa khẽ kêu một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên người Nguyệt Nhị.
Nguyệt Nhị tự tìm được tư thế thoải mái ngủ ngon lành trong lòng của Cao Lôi Hoa.
Trong căn lều phía sau, Tiểu Tam nhẹ nhàng thò đầu ra dò xét. Nàng cũng không ngủ được, sau khi nhìn thấy Nguyệt Nhị ra ngoài, liền thò đầu ra nhìn theo Nguyệt Nhị.
Sau đó nàng kinh ngạc phát hiện Cao Lôi Hoa dịu dàng hát ru Nguyệt Nhị ngủ.
Cao Lôi Hoa trong mắt của Tiểu Tam càng ngày càng thần bí, bây giờ Tiểu Tam cũng không biết Cao Lôi Hoa là người như thế nào. Hắn cường đại, còn có thể nấu ăn, lại còn biết hát ru hài tử. Thực sự không hề giống Thánh cấp bình thường, nam nhân cường đại lại rất dịu dàng? Tiểu Tam nhẹ nhàng rụt đầu lại, lui trở về trong căn lều