Đường Kính Chi đưa tay trái lên xoa mặt:
- Hơi vất vả một chút, nhưng rất đáng công, thần gom được hơn mười vạn gánh lương thực đưa lên
phương bắc. Còn sự kiện ám sát, nhân cơ hội trừ được tâm phúc của Thuận
vương ở Tịnh châu, chuyến đi này xem như thuận lợi.
Hoàng thái hậu cũng rất hài lòng, chuyến đi này của y công lao không nhỏ, chia sẻ ưu tư, giải quyết khó khăn cho hoàng đế.
Trước kia nếu không nếu không có lý do thích hợp, hoàng đế cũng không thể vô
duyên vô cớ cách chức một quan viên như Quý Trường Phong.
Toàn bộ công lao đó cộng lại, đủ để thăng cấp cho Đường Kính Chi rồi, có điều
Hoàng thái hậu có tính toán khác, dù lòng ngập tràn nhớ nhung, nhưng
nàng ép bản thân phải bình tĩnh:
- Ai gia thấy với công trạng ngươi lập được dù có thăng lên một cấp cũng thỏa đáng, nhưng ai gia định áp lại đã.
Đường Kính Chi không quá bận tâm tước vị cao thấp, nhưng vẫn lộ vẻ nghi hoặc.
- Kính Chi, ai gia làm thế thứ nhất là vì nghĩ cho an toàn của ngươi, cái thế lực ngầm kia đã nhắm vào ngươi rồi, nếu ngươi lại tiếp tục thăng
tiến, sẽ càng thúc đẩy chúng ra tay lần nữa. Thứ hai là để trấn an Tề
Đức Thịnh, nếu không ắn thấy phân lượng của ngươi trong lòng ai gia và
hoàng thượng cao hơn hắn, sợ địa vị lung lay khó tránh khỏi hành động
quá khích.
Hoàng thái hậu cười nhẹ giải thích:
- Ngươi đừng coi
thường Tề Đức Thịnh, hắn từ nhỏ vào cung, không phải là kẻ không có thủ
đoạn, hơn nữa hắn trong thời gian được hoàng thượng trọng dụng đã tận
lực gài thuộc hạ thân tin vào nội xượng, nếu hạ hắn phải hạ hết thái
giám thân tin bên hoàng thượng nữa, như vậy nội xưởng sụp đổ, trong thời kỳ đặc thù này đó là chuyện không thể xuất hiện.
Những điều này
Đường Kính Chi hiểu cả, tất nhiên gật đầu, hiện lực lượng làm chỗ dựa
cho hoàng đế ở kinh thành trừ một đại doanh cấm quân thì không phải là
những quan viên trung thành, mà là nội xưởng.
Nội xưởng còn có
trọng trách bảo vệ sát bên hoàng đế, nên có không ít xưởng vệ hoạt động
công khai, cộng lại cũng tới hơn hai vạn người.
Hai vạn người này ai nấy đều có bản lĩnh, không chỉ biết chém giết còn nghe ngóng tin
tức, đột nhập ám sát, điều tra thăm dò, ngàn vạn lần không thể loạn.
- Kính Chi, ai gia biết Tề Đức Thịnh phái người hành thích ngươi, nhưng ai gia mong ngươi tạm thời nhẫn nhịn.
Nói tới đó Hoàng thái hậu nắm chặt tay Đường Kính Chi, giọng khẩn thiết:
Đường Kính Chi lúc đó bận suy nghĩ chính sự Hoàng thái hậu nói, lúc này mới
chợt phát hiện nàng gọi tên mình một cách thân thiết.
Nàng đã hạ
mình xuống cầu khẩn, tất nhiên Đường Kính Chi không thể không biết tốt
xấu, chưa kể y đâu phải kẻ không hiểu tình thế, khẽ vuốt mu bàn tay
nàng, đáp lại bằng một nụ cười:
- Coi Hoàng thái hậu nói kìa, chẳng
lẽ trong mắt người ta không hiểu chuyện thế sao, chẳng qua là tạm thời
né tránh hắn thôi, có gì to tát đâu.
- Tất nhiên ai gia tin ngươi, nhưng người ta không thể không nói.
Hoàng thái hậu lườm y một cái, nói:
- Phải rồi, lần này ngươi đi Tịnh châu còn gặp giáo phái gọi là Bồ Đề giáo nữa, đã tìm ra được kẻ đứng sau bọn chúng chưa?
Đường Kính Chi thấy Hoàng thái hậu gọi tên mình, nên cũng không xưng thần nữa:
- Ta đã lợi dụng tên hộ pháp lần được sứ giả Bồ Đề giáo, thành viên cốt
cán của bọn chúng, đã biết được hắn là thuộc hạ của ai rồi.
- Ai thế?
- Ngũ hoàng tử Minh Chiêm.
Đường Kính Chi nghiêm mặt đáp:
- Lại là hắn à?
Hoàng thái hậu không ngờ dính líu tới Ngũ hoàng tử, không khỏi đau đầu.
Vị Ngũ hoàng tử này bị phái xưởng vệ chuyên môn giám thị, nhưng hắn ngày
nào cũng tới phủ các vị hoàng tử khác một lượt, chẳng sao tra ra nổi là
ai sai phái hắn làm gì.
Nhìn phản ứng của Hoàng thái hậu, Đường Kính Chi nhíu mày:
- Chẳng lẽ người sớm đã đoán ra hắn, phải chăng hắn là một trong số thế lực có dã tâm.
- Hắn ư?
Hoàng thái hậu khẽ lắc đầu:
- Kính Chi, ngươi chưa gặp hắn nên mới hoài nghi, thực ra không cần phí tâm tư với hắn, hắn không làm hoàng đế được đâu.
- Vì sao?
Đường Kính Chi không biết do đâu Hoàng thái hậu khẳng định như vậy:
- Nguyên nhân đơn giản lắm, hắn yếu ớt nhiều bệnh, mùa đông năm nào cũng
đổ bệnh nặng một lần, nếu chẳng phải hoàng gia có nhiều dược liệu trân
quý thì hắn chết nhiều năm rồi.
Hoàng thái hậu nói với giọng chắc chắn:
- Thử hỏi một vị hoàng tử có thể chết bất kỳ lúc nào thì ai theo hắn?
Không có người theo, không có thế lực thì dù hắn có dã tâm cũng ích gì?
Nên bất kể thế nào thì hắn cũng vô duyên với ngôi báu rồi.
Đường
Kính Chi chợt cảm thấy buồn cười, sinh ra trong hoàng thất chẳng hay ho
gì, nếu ngươi có dã tâm, muốn chiếm ngôi thì bị coi là loạn thần tặc tử, nhưng ngươi không có dã tâm thì lại bị người ta coi thường xem nhẹ.
Có điều rốt cuộc y chưa bao giờ gặp Ngũ hoàng tử, hoài nghi trong lòng khó tiêu tan hết:
- Hoàng thái hậu, thường ngày Ngũ hoàng tử có quan hệ với vị hoàng tử nào là tốt nhất.
- Chắc là Tam hoàng tử.
Hoàng thái hậu nghĩ một lúc rồi nói:
- Hắn tên là Minh Huyên, mẹ hắn năm xưa rất được tiên hoàng sủng ái,
nhưng hắn không bao giờ ỷ thế để ức hiếp kẻ hiền lành yếu đuối. Hắn là
kẻ không có chí lớn, hẳn là không muốn tranh dành hoàng vị, hắn là kẻ
đầu tiên đề xuất rời kinh, nhưng Thuận vương nói Thái hoàng thái hậu sức khỏe không tốt, nói không chừng ngày nào đó cưỡi hạc về trời tây, không ở bên là mất hiếu đạo, nên mới không cam tâm ở lại.
Cuối cùng còn thêm vào một lời đánh giá không mấy thiện ý:
- Ai gia thấy hắn nóng lòng muốn rời nơi thị phi này tới đất phong còn
tìm kiếm rượu ngon gái đẹp, hắn là kẻ biết hưởng thụ lắm đấy.
Lại là một hoàng tử không có dã tâm à?
Nếu như đúng là thế, thì hắn thân thiết với Ngũ hoàng tử tính cách nhút nhát cũng là bình thường.
Tời giờ quan hệ với Hoàng thái hậu có chuyển biến vi diệu, Đường Kính Chi mới lần đầu tiên hỏi tới chuyện hoàng thất:
- Vậy trong mắt Hoàng thái hậu thì vị hoàng tử nào có dã tâm lớn nhất.
- Kẻ đầu tiên tất nhiên là Thuận vương, người này quả cảm võ dũng, tài
hoa bất thế, rất được các đại thần và tướng lĩnh kính phục.
Nói tới
Thuận vương, cho dù là Hoàng thái hậu cũng không thể không tán dương,
nếu như Thuận vương là trưởng tử thì cái ngôi báu này đừng kẻ nào nghĩ
tới chuyện tranh đoạt.
Chỗ dựa lớn nhất kiến đương kim có thể lên ngôi báu chẳng qua ỷ vào thân phận trưởng tử mà thôi.
Một nguyên nhân khác hoàng đế trẻ lúc nhỏ rất chững chạc hiểu chuyện, yêu
thương che chở các đệ đệ của mình, nên tiên đế dù khi bệnh nặng giận hắn yêu muội muội của mình, chỉ trấn áp thế lực của hắn để hắn hối cải, chứ không sửa di chiếu.
- Thứ hai là Nhị hoàng tử, có điều kẻ này
tính cách hung tàn, không phân thị phi, trước kia thậm chí còn ỷ vào
thân phận, đánh đập quan viên triều đình, nên tiên hoàng không thích,
nên dù nhà mẹ hắn có thế lực không nhỏ, nhưng khả năng quan viên trong
triều ủng hộ hắn không cao.
Hoàng thái hậu phân tích từng người cho Đường Kính Chi nghe:
- Tiếp theo đó là Lục hoàng tử trước đó không lâu còn cả gan phát động
chính biến soán ngôi, đã bị ai gia và hoàng thượng bắt giam.
Đường Kính Chi gật đầu ghi nhớ, càng nghe càng thấy sinh ra trong hoàng thất chẳng phải chuyện hay.
- Còn Tứ hoàng tử, Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử đều thông gia với võ
tướng trong quân, có chút thế lực ở cấm quân, có điều không nhiều, cuối
cùng chỉ có thể ngả theo thế lực khác, chứ ngai vàng bọn chúng không
ngồi vững được.
Vậy là Đường Kính Chi đã có hiểu biết đại khái về thế lực của các hoàng tử rồi.
- Hoàng thái hậu, hoàng thượng phái người truyền lời, muốn gặp Trung Nghĩa bá.
Đột nhiên ngoài cung có tiếng cung nữ tâm phúc bẩm báo.
Hoàng thái hậu vốn muốn nói chuyện thêm với Đường Kính Chi, bất kể là chuyện
công hay chuyện tư, chỉ cần hai người có thể ở bên nhau thêm chốc lát
cũng được, trong lòng không khỏi bất mãn, có điều không thể không để ý
tới thể diện hoàng đế:
- Ngươi nói với thái giám tryền lời bẩm lại với hoàng thượng rằng Trung Nghĩa bá sẽ tới ngay.