Ngọc Nhi thì giật nảy mình, tiếng nổ đó như sấm làm nàng sợ tới mặt cắt
không ra máu, Đường Kính Chi ngồi thở dốc một hồi mới dần trấn tĩnh lại, thấy Ngọc Nhi vẫn còn run lẩy bẩy, mắt ngây dại, nhất định là sợ quá
mức, ôm nàng vào lòng nhẹ giọng an ủi.
Ngọc Nhi nép trong mình Đường Kính Chi rất lâu mới thốt lên một câu khiến y phì cười:
- Tướng công, thiếp, thiếp từ nhỏ đã sợ sấm nổ.
Ngọc Nhi nói xong mặc đỏ bừng, nàng sinh ra đã sợ tiếng sấm rồi, chẳng biết vì sao.
Dù thế nào nghe thấy tiếng sấm nổ là nàng hoảng loạn lúng túng.
Đường Kính Chi cười toét miệng, không phải thấy Ngọc Nhi sợ tiếng sấm có gì đáng chê cười, mà thế mới nữ tính.
Có điều sợ hãi bẩm sinh này không thể khắc phục được.
Trước kia y từng đọc Hưng Đường Truyện, có nói Lý Nguyên Bá một hảo hán thiện sử dụng đôi Lôi Cổ Úng Kim Chùy, thế nhưng lại sợ sấm nổ.
Trong
Thuyết Đường càng miêu tả, Lý Nguyên Bá căm hận mây đen phủ trên đỉnh
đầu mình mãi không tan, tiếng sấm rền vang mãi, cho nên dùng chùy ném
trời. Kết quả đợi mãi không thấy chùy rời xuống, sấm cũng không còn, cho rằng thần sấm vô tình bị vũ khí của mình ném chết rồi.
Vỗ bờ vai thơm của mỹ nhân, Đường Kính Chi vuốt ve chiếc lưng ong, thủ thỉ bên tai nàng:
- Ngọc Nhi đừng sợ, sau này nếu có sấm nổ nấp vào người ta, ta che chở cho nàng.
Nghe những lời này của tướng công thư sinh, Ngọc Nhi như được rót mật vào
trong lòng, nàng định đáp lời thì có tiếng răng rắc liên hồi vang lên,
sau đó "sầm" một tiếng lớn, thì ra cây đại thụ hai người ôm mới xuể kia
bị nổ thủng một lỗ, bị gió lớn thổi qua, không chịu được sức nặng nên đổ rồi.
Hai người vội bò lên ngọn đồi nhìn, chỉ thấy bụi đất bốc lên sau tán lá dầy.
- Ngọc Nhi, đi tới đó xem nào.
Đường Kính Chi nắm tay Ngọc Nhi chạy tới cây đại thụ.
Tới gần Ngọc Nhi mới nhìn thấy gốc cây đại thụ bị nổ tan nát, thân cây có cái lỗ to tướng, thốt lên:
- Tướng công, thứ thuốc nổ đen này thật lợi hại.
- Ừ.
Đường Kính Chi biết trước uy lực của nó rồi, khi chế tác thuốc nổ đen, y
không ngừng do dự, mình làm ra thứ này có đúng hay không?
Dù y
rất có nhiều lý do thuyết phục bản thân làm ra nó, nhưng y không thể phủ nhận một điều, từ lúc ý tưởng đó lóe lên trong đầu, y không cưỡng lại ý muốn tạo ra nó.
Tò mò, đó là bản tính của nhân loại, nhờ nó mà nhân loại mới tiến bộ.
- Ngọc Nhi, chúng ta đi thôi, nếu không có thể sẽ có người nghe thấy tiếng động tìm tới đây.
Đường Kính Chi quan sát một hồi, thí nghiệm đã thành công, muốn kéo Ngọc Nhi rời khỏi nơi này.
Ngọc Nhi gật đầu, trước khi đi còn ngoái lại nhìn gốc cây đại thụ rồi rùng mình.
Huýt sáo gọi ngựa tới, hai người phi nước kiệu trở về Ngô thành, Đường Kính
Chi không về phòng ngay mà đi mua mười mấy loại bình sứ, y cũng muốn chế tác vài quả "lựu đạn" phòng thân.
Có thứ vũ khí này, cho dù sau này gặp phải thích khách, không đến nỗi không thể đánh trả.
Về khách sạn thì trời tối dần, tới giờ cơm rồi, Đường Kính Chi tận tay chỉ dẫn Ngọc Nhi cách luyện ra tiêu toan giáp tinh thuần.
Mấy ngày tiếp theo đó Đường Kính Chi không lên đường nữa, y nói là muốn để
mọi người nghỉ ngơi phục hồi sau nhiều ngày bôn ba, bản thân thì chui
vào phòng ngủ, suốt ngày làm thuốc nổ, Ngọc Nhi tuy sợ tiếng nổ của nó,
nhưng nhớ lại uy lực của nó là nàng lại kích động, hưng phấn, cũng ở bên giúp sức.
Cứ thế liền ba ngày, Đường Kính Chi làm được 30 cái bình.
Ba mươi cái bình này khác với cái đầu tiên, cái nào cũng có dây cháy chậm, dù ném xuống đất, lửa cũng không bị tắt.
Có được ba mươi quả "lựu đạn" phòng thân này, Đường Kính Chi yên tâm hơn nhiều.
Tới ngày thứ tư đoàn người Đường Kính Chi mới tiếp tục lên đường, lần này
lộ trình lúc đi chỉ tốn có ba ngày lúc về tốn tròn mười ngày.
Tới được Ni Lạc Thần, Đường Kính Chi nghĩ, nên tới hoàng cung một chuyến
gặp Hoàng thái hậu thì hơn, nên bảo Ngọc Nhi và mấy xưởng đưa xe ngựa về phủ, y và Lý Cường, Hồ An tới khách sạn tắm rửa, chỉnh trang diện mạo,
tới thẳng hoàng cung.
Hộ vệ cấm quân vẫn nhận ra Đường Kính Chi,
còn Lý Cường và Hồ An tự có thẻ bài vào hoàng cung, Hồ An tới ngự thư
phòng kiến giá, Lý Cường là đệ tử của Kế công công, tâm phúc đích hệ của hoàng thái hậu, thẻ bài của hắn có thể đưa bọn họ vào Từ Nin cung, nếu
không Đường Kính Chi phải về nhà lấy long bài của hoàng đế ban rồi.
Cung nữ trực cửa Từ Ninh cung thấy Đường Kính Chi tới, chẳng cần bảo đã vội
nhấc mép váy đi nhanh vào bẩm báo, không lâu sau đi ra nói:
- Hoàng
thái hậu tuyên Trung Nghĩa bá vào cung tấn kiến. Lý bách hộ chuyến đi
này vất vả có công, thăng làm thiên hộ. Hôm nay hay về nghỉ ngơi dưỡng
sức, mai hãy tới báo cáo.
- Vâng.
Lý Cường được thăng chức mặt vẫn tỏ ra bình thản, quay sang Đường Kính Chi chắp tay cáp biệt.
Đường Kính Chi lúc này tim đâp loạn xị, vì hoàng thái hậu tuyên gặp riêng y.
Cảnh tượng ướt át lần trước Hoàng thái hậu chủ động ngã vào lòng y vẫn còn
rõ một một trong tâm trí, nàng lại chuyên môn phái người bảo hộ mình,
còn cứu mình một mạng, Đường Kính Chi thầm thấy xấu hổ không đành lòng
vì bày mưu chiếm đoạt trái tim nàng.
Nhưng không đành lòng thì y vẫn làm theo kế hoạch định trước.
Đứng trước Từ Ninh cung, trong đầu Đường Kính Chi xoay chuyển cả trăm ý
nghĩ, hít sâu liền mấy hơi, đợi bình tĩnh lại mới thong thả vào trong
điện.
- Vi thần thỉnh an ...
Đường Kính Chi vừa định quỳ xuống thỉnh an thì Hoàng thái hậu đã cắt ngang:
- Ái khanh miễn lễ, trên đường đi khanh gặp phải thích khách thực sự
không sao chứ, đều trách ai gia không phái đủ người bảo vệ an toàn cho
khách.
Nói xong vén mép váy hoàng kim phụng, đi tới trước mặt Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt diễm lệ cao quý, vẻ quan tâm lo lắng lộ hết ra ngoài, tuyệt đối không phải chỉ là lời khách sáo
về ngoài, nàng có vẻ gầy đi, cái cằm cũng nhọn hơn, thiếu đi chút mạnh
mẽ, thêm vào vài phần nữ tính yếu mềm càng nàng lay động long người hơn
bội phần.
- Làm Hoàng thái hậu lo lắng là lỗi của vi thần.
Đường Kính Chi trông thấy vậy có chút đau long và áy náy, khom người thi lễ:
- Không cần câu nệ, khanh đường xa mỏi mệt rồi, người đâu ban ngồi.
Hoàng thái hậu dịu dàng nói:
- Vâng.
Trước khi Đường Kính Chi tới, Hoàng thái hậu đã cho tất cả cung nữ lui ra,
chỉ để lại cung nữ tâm phúc, cung nữ đó đầu luôn cúi xuống đất, giữ thái độ thứ không nên nhìn thì không nhìn, nghe lệnh lui ra lấy đôn.
Thế là trong đại điện Từ Ninh cung chỉ còn lại một đôi cô nam quả nữ.
Cung nữ kia vừa lui xuống, Đường Kính Chi hết sức tự nhiên nắm lấy tay Hoàng thái hậu khẽ vuốt ve, vừa rồi Hoàng thái hậu thấy y liền đi xuống,
không phải đỡ hờ mà là đích thân đưa tay ra đỡ y, cho nên Đường Kính Chi mới dám cả gan như thế.
Nếu không y rời kinh gần một tháng, cùng Hoàng thái hậu xa lạ hơn nhiều, không dám làm bừa.
Ngọc thủ bị nắm lấy, khuôn mặt diễm lệ của Hoàng thái hậu ửng hồng, nhưng không rụt tay lại.
Một bàn tay ấm áp đó như truyền hơi ấm trái tim đang dần giá lạnh của nàng, khiến nàng có cảm giác được yêu thương, được quan tâm, trong lòng hết
sức dễ chịu.
Có điều nhớ tới Kế công công từng nói, rất có khả
năng Đường Kính Chi dùng quỷ kế, khơi lên chân tình của nàng, vẻ mặt trở nên phức tạp.
- Hoàng thái hậu, thời gian vi thần không có mặt, người khỏe không?
Đường Kính Chi quan tâm hỏi:
- Ừm, vẫn còn khỏe, chỉ có điều hay tin ngươi bị người ta hành thích ở
Nguyên Tuyền thành, trong lòng bất an, tối ngủ không ngon.
Hoàng thái hậu dẫu sao vẫn là hoàng thái hậu, nàng không chỉ là phụ nhân sinh con, còn là nữ nhân mạnh mẽ sinh tồn trong chốn hậu cung hiểm độc, dù khẩn
trương không bẽn lẽn rụt rè như thiếu nữ đôi tám, ngẩng mặt nhìn Đường
Kính Chi khắp lượt:
- Ra ngoài một tháng, ngươi đen hơn nhiều rồi.