- Quý đại nhân, bản bá gia biết ông là danh tướng trên chiến trường, cây quỷ đầu đao trong tay giết không biết bao kẻ địch cho vương triều. Có điều ta muốn khuyên ông một câu, đừng cố làm gì, tội này ông nên nhận đi, có biết họ là ai không ?
Đường Kính Chi không muốn biện luận đạo lý với hắn, y chỉ muốn tranh thủ thời gian cạy miệng kẻ này, để hắn nhận tội.
Quý Trường Phong lý luận với Hầu Quang Diệu há chẳng phải cũng đang trì hoãn thời gian đợi người tới cứu?
Quý Trường Phong nhìn theo hướng tay phải Đường Kính Chi, khuôn mặt đang phấn nộ liền cứng đờ, mấy nam tử đeo cương đao vào trước Đường Kính Chi một bước đã nói với hắn, bọn họ đều là người của nội xưởng.
Chớp mắt hắn đã hiểu, Đường Kính Chi muốn hắn không chịu nổi đòn roi mà khai nhận.
Quan viên vương triều này có ai lạ gì đám người nội xưởng tiếng tăm thối hoắc? Trong dân gian tên bọn chúng là bài thuốc chữa trẻ con quấy khóc.
Người dân nghe được đa phần là chuyện đồn thổi không thực tế, nhưng thực tế đôi khi còn đáng sợ đáng ghê tởm hơn, Quý Trường Phong biết điều đó, khốc hình của bọn chúng trên đời không mấy ai chịu nổi.
- Trung Nghĩa bá, ngài hay dở gì cũng là một vị bá tước, sao có thể làm loại chuyện này.
Vừa hiểu ra Quý Trường Phong rống lên như kẻ điên:
Đường Kính Chi khẽ lắc đầu, người xoay về phía cổng sắt:
- Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có khai không?
- Chuyện đó không phải do bản quan làm cớ gì bản quan phải nhận?
Quý Trường Phong còn chưa rống hết câu thì Đường Kính Chi đã bỏ ra ngoài ra hiệu với Hầu Quang Diệu rồi phẩy tay ra hiệu với mấy xưởng vệ, ý bảo bọn họ đã có thể bắt đầu thẩm vấn.
Hầu Quang Diệu thấy Đường Kính Chi ra hiệu mới choảng tình, thì ra họ Quý kia đấu lý với mình nửa ngày trời là để trì hoãn.
Đồng thời cũng giật mình, ông ta không nhìn ra nhưng vị bá trước kia lại nhìn ra, trong lòng không kìm được một cái rùng mình, mình coi thường y rồi, nghĩ y trẻ tuổi hám công nên mới ôm lấy chuyện của mình, nên thuận nước đẩy thuyền đổ hết trách nhiệm lên đầu y, xem chừng một kẻ bình tĩnh lạnh lùng như vậy dù tham công cũng không phải do xốc nổi, vừa rồi mình làm thế liệu có khiến y nhớ thù không?
- Họ Quý kia, bản quan thật lòng khuyên ngươi một câu, nếu muốn người nhà bình yên vô sự thì thống khoái nhận tội đi.
Bỏ lại câu cuối cùng, chẳng cần biết Quý Trường Phong trả lời ra sao, Hầu Quang Diệu bỏ ra ngoài.
Tiếng cửa sắt cót két sởn gai ốc đóng lại, một xưởng vệ người nanh ác đi về phía Quý Trường Phong.
Không khí trong đại lao quá tệ, hơn nữa còn có mùi vị khủng khiếp, nên Đường Kính Chi vừa ra được bên ngoài, là hít liền mấy hơi không khí trong lành.
Hầu Quang Diệu chạy nhanh ra theo, tới trước Đường Kính Chi khom lưng thi lễ:
- Trung Nghĩa bá, trước đó hạ quan vì trấn nhiếp Quý Trường Phong, khiến hắn nhanh chóng cúi đầu nhận tội, nên mượn uy của ngài, mong bá gia lượng thứ.
Mượn uy của ta? Chẳng qua khinh ta còn trẻ thiếu lịch duyệt thì có, Đường Kính Chi mặc dù lòng bất mãn với thủ đoạn của Hầu Quang Diệu, song nơi này là Tịnh Châu, còn nhiều việc phải nhờ vào ông ta, làm bộ không hề bận tâm nói:
- Hầu đại nhân không cần nói thế, thực ra trước khi rời kinh, hoàng thượng đúng là có truyền khẩu dụ để ta tùy nghi hành sự.
- Dạ, dạ, ân tình này của Trung Nghĩa bá, hạ quan sẽ ghi nhớ trong lòng.
Hầu Quang Diệu thầm thở phào, cảm kích nói:
Đường Kính Chi đâu ngây thơ mà đi tin ông ta, dù ông ta có nhớ ơn thật thì có báo đáp phải với điều kiện là không ảnh hưởng tới bản thân ông ta, ơn nghĩa đó có hạn lắm, chẳng muốn nói tiếp về chủ đề này nữa, hỏi:
- Hầu đại nhân đã nghe tới Bồ Đề giáo chưa?
- Hả?
Hầu Quang Diệu ngớ ra:
- Bồ Đề giáo gì?
Đường Kính Chi nhìn vẻ mặt của ông ta không giống giả bộ, cũng chẳng bất ngờ, loại quan viên này chỉ giỏi nói mồm, gặp chuyện thì ra sức đùn đẩy né tránh, giữ lấy cái tiếng thanh liêm đạo đức cho bản thân.
Y có thể mường tượng ra con đường thăng tiến của ông ta, ra sức sử dụng môn sinh hoặc con cháu trong nhà, nếu bọn làm ra thành tích thì ông ta nhảy vào dây máu ăn phần, chẳng ai nói gì vì ông ta là quan trên, người trong cuộc nợ ơn đề bạt của ông ta nên cũng không oán thán. Nếu phạm tội, ông ta sẽ tỏ thái độ chính trực, đứng ra trừng phạt, như thế mua tiếng với trên dưới.
Ngay cả người nội xưởng như Hồ An còn đánh giá ông ta là thanh liêm chính trực cơ mà.
Loại quan như thế thực chất là hạng ký sinh trùng, nực cười bọn họ thường được gọi chung với cái tên thanh quan chính trực.
Đường Kính Chi thở dài, tham quan chẳng nói, thanh quan thì nếu toàn hạng người như thế này, vương triều cần phải thay bao nhiêu máu cho đủ.
Đây không phải vấn đề con người cụ thể mà là vấn đề cả hệ tư tưởng rồi.
Chuyện này quá xa vời, y đành quay sang chuyện cụ thể hơn, giải thích chuyện liên quan tới Bồ Đề giáo mà y gặp phải.
- Không ngờ trong địa phận Tịnh Châu này lại xuất hiện thứ tà giáo như thế.
Sắc mặt Hầu Quang Diệu trở nên cực kỳ khó coi:
- Hầu đại nhân không cần tự trách, theo lời khai của tên mặt rỗ kia thì thế lực của Bồ Đề giáo không lớn lắm chỉ vừa mới lan tới thôn trang ngoài Nguyên Tuyền thành thôi. Đám tà giáo này tuy gây hại cho hương thân, nhưng không có nơi chốn cố định, chẳng thể gây đại loạn gì, quan viên phía dưới không tra ra được điều gì tất nhiên không báo lên cho ngài.
Đường Kính Chi nhớ tới thành thủ Hạ Xuyên thành Vương Nhân, một viên quan hồ đồ, có lẽ là bản sao không khác mấy của vị tri châu này, đó gọi là trên làm dưới học:
- Có điều đám tà giáo này dựa vào thủ đoạn lừa đảo, làm không ít ít hương thân mắc bẫy, mong Hầu đại nhân chủ ý điều tra.
- Xin bá giá yên tâm, hạ quan nhất định sẽ tra ra kẻ đứng đằng sau đám Bồ Đề giáo này.
Hầu Quang Diệu không hài lòng Đường Kính Chi lo chuyện bao đồng, vơ lấy rắc rối vào người, hiện ngay cái ghế ông ta còn bấp bênh, thèm vào bận tâm tới mấy đám ngu phu ngu phụ quê mùa bị lừa gạt, nhưng vừa rồi gây ấn tượng không tốt với Đường Kính Chi nên phải tìm cách vãn hồi.
Đường Kính Chi chia tay Hầu Quang Diệu về khách sạn, tới thẳng gian phòng giam dữ tên mặt xẹo, hỏi xưởng vệ trông coi:
- Mấy ngày qua hắn có tìm cách bỏ trốn không?
Nghe Đường Kính Chi hỏi với giọng bất thiện, Mặt Rỗ và hai tiểu đồng hoảng sợ, rối rít nói không dám:
- Bá gia, thảo dân rất nghe lời, không có ý đồ bỏ chạy nào.
Bị đám ưng khuyển này nhắm vào, dù chạy tới chân trời góc biển cũng khó thoát.
Xưởng vệ kia gật đầu xác nhận:
- Bá gia, mấy kẻ này xem như còn biết điều, bảo sao nghe vậy , trừ vào nhà xí thì ngay cửa phòng không dám bước ra.
- Ngoan ngoãn là tốt, ngươi mang hành trang của chúng lại đây, ta muốn xem trong đó có cái gì.
Xưởng vệ đem hành lý của cả Mặt Rỗ lẫn hai tên tiểu đồng tới, Đường Kính Chi tự tay mở ra, kiếm tra cẩn thận.
Ngoại trừ giấy làm phép cùng nến, lư hương bái tế ra thì còn có một ít bình lọ, Đường Kính Chi mở nút đổ thuốc ra xem, toàn là loại bột phấn không rõ công dụng, xưởng vệ bên cạnh rất kinh nghiệm, chỉ có y biết có kim sang dược, thậm chí có cả hợp hoan tán.
Đường Kính Chi nghe tới hợp hoan tán đưa mắt nhìn Mặt Rỗ, hàn quang lóe lên, y để lại kẻ này vì còn có chỗ để dùng, đợi hết giá trị, nhất định trừ khử không mềm lòng. Loại ác ôn táng tận lương tâm này phải đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Mở tiếp một cái bình nữa, bên trong là dược hoàn màu xanh thẫm, chẳng biết cái gì, xưởng vệ kia nhận từ tay Đường Kính Chi nhìn kỹ một hồi, nói:
- Đây hẳn là tiên đan của đạo gia ?