- Sao?
Đường Kính Chi biến sắc, kẻ giết gia gia của Ngọc Nhi là mấy bộ đầu kinh thành, chẳng lẽ nàng gặp được kẻ thủ rồi.
Nếu hoàng thái hậu và hoàng thượng không giữ lại đã đành, giết người báo thù xong rồi chuồn cho nhanh, nhưng giờ hoàng thượng không cho y đi, ở lại đây với cái mối lo nơm nớp thì sao được.
Bộ đầu lục phiến môn kinh sư toàn cao thủ, không thể coi thường.
Đường Kính Chi dậm chân thở dài:
- Ngọc di nương đi bao lâu rồi?
- Bẩm Nhị gia, Ngọc di nương đã đi được nửa canh giờ.
Nửa canh giờ rồi?
Lâu như vậy đoán chừng Ngọc Nhi muốn ra tay thì đã ra tay, hiện giờ chỉ có thể đợi mệnh trời thôi. Dù Ngọc Nhi đã thay đổi không ít, làm việc biết cân nhắc thiệt hơn, nhưng nếu gặp kẻ thủ giết gia gia nàng, Đường Kính Chi không dám chắc nàng kiềm chế được.
Ni Lạc Thần không hẳn là nơi phồn hoa nhất vương triều Minh Hà, nhưng là nơi cạnh tranh kịch liệt nhất, cho dù là phú hào như Đường gia, không có quan lớn chống lưng cũng chỉ mở nổi hai hiệu bán ngọv, hai cửa hiệu này chẳng kiếm được mấy đồng, tác dụng lớn nhất của nó là thăm dò tin tức kinh thành, đưa về Đường phủ.
Trừ cửa hiệu thì chỉ còn tửu quán bên ngoài thành kia nữa thôi, Đường Kính Chi và Đường Uy dắt ngựa rời thành, tới tửu quán kia, vì Ngọc Nhi chỉ biết tới đó tìm bọn họ.
Về tới tiểu viện không thấy bóng dáng Ngọc Nhi, Đường Kính Chi tâm thần bất an chỉ ăn qua loa lót da rồi, lên giường, từ khi rời Lạc Thành tới nay đã qua 20 ngày, trong thời gian đó y không ngủ được một giấc cho ra hồn, dù lòng mang tâm sự, nhưng mắt khép lại vẫn ngủ tít thò lò.
... ....
Đường Kính Chi bị tiếng gió bắc ù ù đánh thức, dù trong phòng có đốt lò than, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, y rên hừ hừ ôm lấy chăn, nhìn ra ngoài cửa, thấy ngay một bóng giai nhân mê người chiếu rõ ràng lên cửa sổ.
Cổ thon dài, trước ngực là hai đường cong đầy đặn tuyệt đẹp, gợi cảm vô song.
- Ngọc Nhi, nàng về rồi à?
Lúc này trời đã tối, bên ngoài trăng rất sáng, Đường Kính Chi mừng rỡ reo lên, vội vàng vén chăn khoác áo nhảy xuống giường, thắt lưng chưa buộc, giày cũng chẳng đi đã chạy vội ra mở cửa:
- Ngọc ....
Hô tới đó thì không còn âm thanh nào phát ra nữa.
Một nữ tử hắc y mê người khoanh tay đứng trước cửa sổ, tấm sa đen phủ trên chiếc nón rộng vành buông xuống, phấp phơ trong gió lạnh, che đi khuôn mặt nàng, nữ tử đó thấy Đường Kính Chi ngây ra đó cười khúc khích, giọng mũi nũng nịu làm xương khớp người ta mềm ra:
- Sao thế, có vài ngày mà tỷ phu không nhận ra Phụng Kiều à?
Lòng thì thầm nghĩ :” Y đã thay đổi rồi!”
Quả thực qua thời gian bị Trương Thiếu Kiệt truy sát, nét thư sinh ốm yếu của Đường Kính Chi không còn, thay vào đó là vẻ rắn ròi cương nghị, tăng thêm vị nam nhân mà không mất nho nhã, cực kỳ có sức hút.
- Đương ... Đương nhiên nhận ra rồi.
Cô nàng này vẫn thế, mặt thì che kín, nhưng ăn mặc như trêu ghẹo lý trí của nam nhân, Đường Kính Chi lắp bắp đáp, vội vàng thắt dây lưng:
- Hồ cô nương, sao cô tìm được tới nơi này.
- Chưa nói bản cô nương biết ngươi vào cung diện thánh, cho dù là một người dân bình thường, nếu ta muốn tra, cũng dễ dàng tìm thấy.
Hồ Phụng Kiều đáp rất tự tin, thoáng cái giọng lại thay đổi:
- Lạnh thế này mà tỷ phu không mời muội vào phòng à?
- Mau, mau vào sưởi cho ấm.
Đường Kính Chi tim nảy mạnh một cái, ổn định lại tâm thần phân tán bởi mùi hương trên người nàng, tránh sang một bên nhường đường.
Hồ Phụng Kiều thản nhiên ngồi xuống ghế, còn Đường Kính Chi thì tất bật đi thắp đèn dầu lên, sau đó tới bên tường bê bốn than tới gần nàng, dùng cời sắt cời cho lửa cháy mạnh hơn, còn đi pha cho Hồ Phụng Kiều một chén trà ấm.
Đường Kính Chi chu đáo tỉ mỉ, còn hạ mình đi phục vụ nữ nhân làm mắt Hồ Phụng Kiều thoáng qua chút ngạc nhiên:
- Tỷ phu, xa nhà lâu như thế, huynh viết thư về Lạc thành rồi chứ?
- Viết rồi, hôm qua đã gửi về.
Đường Kính Chi cũng tự rót cho mình một chén trà:
- Trong thư còn dặn tỷ tỷ cô phải bảo trọng thân thể.
- Mai về Lạc thành chứ?
Nghe y nhắc tới tỷ tỷ, giọng Hồ Phụng Kiều lạnh ngay xuống, đưa tay vén khăn sa, nhẹ nhàng thổi một hơi rồi nhấp ngụm trà.
Đường Kính Chi nhìn cặp môi hồng chúm chím đó thoáng thất thần, vội vàng thu ánh mắt lại, cô nàng này tính khí thất thường, không cẩn thận chẳng biết gây ra hậu quả gì:
- Sợ là trong thời gian ngắn ta không về nhà được nữa rồi.
- Ồ, vì sao?
Hồ Phụng Kiều nghi hoặc hỏi, đột nhiên nhướng mày, đặt chén trà xuống đi ra mở cửa, rồi quay đầu lại nói chuyện chẳng liên quan câu hỏi trước đó:
- Cẩn thận với Trương Thiếu Kiệt, hắn tìm được một người hợp tác bối cảnh mạnh hơn nữa rồi ... Ngoài ra nô gia tới đây là để xem có cơ hội trừ đi vị Ngọc di nương, kiều diễm như hoa của tỷ phu hay không, hi hi.
Nói tới đó cười quyến rũ, bầu ngực cao ngất rung rinh mê người.
- Hồ cô nương, cô và Ngọc Nhi ...
Phong tình điên đảo chúng sinh của Hồ Phụng Kiều làm Đường Kính Chi ngất ngây, tới khi tỉnh lại định hỏi oán thù giữa nàng và Ngọc Nhi thì Hồ Kiều Nô đã phi lên tường, loáng cái đã biến mất hút trong bóng đêm.
Tay đưa ra, Đường Kính Chi đang định gọi tiếng nữa thì có người gõ cổng tiểu viện, cùng một giọng nói quen thuộc truyền vào:
- Mở cửa, ta về rồi.
Ngọc Nhi về rồi.
Đường Kính Chi vội vàng chạy ra kéo then cài cửa.
- Nhị gia, người tiến cung thuận lợi chứ?
Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi tự mình ra mở cửa, biết y lo cho mình, hỏi:
- Chuyện này ...
Đường Kính Chi còn chưa biết mở miệng ra sao thì Ngọc Nhi đã hưng phấn nói:
- Nhị gia, người biết không? Hôm nay ở cổng hoang cung, thiếp nhận ra một tên bộ đầu lục phiến môn năm xưa vây công gia gia thiếp năm xưa ...
- Bên ngoài lạnh, chúng ta vào trong rồi hẵng nói.
Hồng Phong lên tiếng.
Ngọc Nhi đám một tiếng, đi lên khoác tay Đường Kính Chi vừa đi vừa kể:
- Thiếp và sư huynh đi theo sau kẻ đó, phát hiện ra nơi ở của hắn, bọn thiếp định mai ra tay báo ...
- Không được.
Đường Kính Chi vội ngăn cản:
Ngọc Nhi đang cao hứng vì sau bao năm có thể báo thù cho gia gia, câu này như gáo nước lạnh tạt vào mặt nàng:
- Vì sao?
- Ngọc Nhi, nàng nghe ta nói ...
Nhưng Ngọc Nhi không chịu nghe, nghiến răng quát:
- Thiếp biết, Nhị gia sợ thiếp thất thủ, sẽ làm liên lụy tới người, tới Đường gia chứ gì?
- Không ...
- Đừng nói nữa, nếu Nhị gia chê thiếp là kẻ chuyên gây họa thì ngay bây giờ cứ bỏ thiếp đi.
Ngọc Nhi nước mắt trào ra, quay người chạy về phía gian phòng sáng đèn.
"Sầm!" Một tiếng, nàng đống mạnh cửa lại, cài then, người dựa vào tường, yếu ớt từ từ tuột xuống.
Ngọc Nhi mắt nhắm lại, nước mắt trong suốt rơi lã chã như chuỗi hạt đứt, nàng không biết mình thích tướng công thư sinh từ lúc nào nữa.
Vừa xong hét lên một câu như thế, nàng chỉ thấy sống mũi cay xe, tim như có muôn vàn mũi châm đâm vào, từng cảnh từng cảnh từ lúc hai người quen nhau tới nay hiện ra trong đầu.
Khi nàng dùng roi quất y, y cắn răng không rên một tiếng.
Nàng xin y cho mình rời đi, y nói cả đời này không buông tay.
Tới kinh thành, nam nhân hẹp hòi đó không muốn cho nam nhân khác nhìn mình, khoác áo choàng cho mình, cố ý sờ trộm ngực mình.
Đến chỗ đất hoang, y sợ mình đói, lén dấu cho mình hai quả táo.
Rồi đêm ngủ nhờ trong hộ thợ săn, y vùi đầu vào lòng mình, run run hỏi có phải những ám vệ kia đã chết rồi không ...
Chàng bỏ mình sao? Mình không còn được ở bên chàng, không được thấy chàng nói cười nữa ư?