Mày liễu nhướng lên, sắc mặt hoàng thái hậu tối thêm vài phần, tiếng xấu kia không tính lên đầu hoàng thượng, thì tính lên đầu bà chứ con ai nữa.
Có điều hoàng thượng là con đẻ của bà, chỉ cần giúp con vượt qua được cửa ải khó, tổn hại chút thanh danh đâu có là cái gì.
- Thứ ba, điểm yếu kia nắm trong tay hoàng thượng phải đủ chắc, phòng có biến.
Hoàng thái hậu và hoàng thượng nhỏ giọng trao đổi mấy câu, kết quả nói một hồi, bất giác liếc nhìn thanh niên đang quỳ dưới đất, y nói tỉ mỉ kín kẻ như vậy, không để bất kỳ ai đoán ra được hoàng thượng lệnh khâm sai tham ô, có ý giữ cái mạng nhỏ của mình đây mà.
Đường Kính Chi đương nhiên có ý đó, kế mưu phải thật hợp lý kín kẽ, cho dù y đi nói cho người ta biết, người ta cũng không tin, như thế mới không lo bị giết người bị miệng.
- Mẫu hậu.
Hoàng đế trẻ thấy hoàng thái hậu thất thần, liền gọi khẽ:
Hoàng thái hậu tỉnh lại, nhìn Đường Kính Chi rất phức tạp, hỏi:
- Đường cử nhân, ngươi có ý định vào triều làm quan không?
Hoàng đế trẻ nhìn Đường Kính Chi ánh mắt mong đợi, người này suy nghĩ mới mẻ, cứ như nhất định phải làm cho người ta tròn mắt kinh hãi mới hài lòng vậy, y mà làm quan hẳn rất đặc sắc.
- Chuyện này ... E là học sinh không có phúc phận được cúc cung tận tụy cho hoàng thượng!
Đường Kính Chi kể chuyện mình về nhà phụ mẫu qua đời, trong lúc quá thương tâm đã lập ra lời thề độc kia.
- Thiên địa quân thân sư! Đường cử nhân, chẳng lẽ ngay cả câu này ngươi cũng không biết.
Hoàng đế trẻ lòng rất bất mãn, mỗi thần dân đều lấy việc phụng hiếu cho hoàng gia long tộc là vinh diệu, nhưng kẻ này không biết tốt xấu, lên tiếng từ chối.
- Hoàng thượng, nhất vô tín bất lập. Học sinh năm xưa đã thề độc không vào triều làm quan rồi, nếu như không giữ lời sẽ thành kẻ tiểu nhân không cho chữ tín nói lời nuốt lời, e tới khi đó liên lụy tới thanh danh của hoàng thượng.
Đường Kính Chi sở dĩ dám nói cái cách kiếm tiền thối hoắc kia là vì trừ bị ép tới đường cùng, ngoài ra còn nguyên nhân nữa, y sẽ không ở lại kinh thành lâu, nói xong là y phủi đít bỏ đi, hoàng thượng và hoàng thái hậu ngày trăm công nghìn việc chừng chỉ một tháng là quên một kẻ như y tồn tại trên đời.
Nhưng nếu y ở lại, ngày ngày lượn lờ trước mặt bọn họ, nói không chừng ngày nào đó một trong hai bọn họ có tâm trạng không tốt, nhớ lại chuyện hôm nay, giận y lớn gan làm càn, có khi trực tiếp chém đầu y.
Cho nên Ni Lạc Thần tuyệt đối không thể ở lâu.
Trước khi tới đây y tằng có ý định nếu có cơ hội vào triều làm quan để sau này có chỗ dựa cho Đường gia chống lại những kẻ như Điền Cơ, Vương Mông. Nhưng tình thế hiện giờ làm y từ bỏ hắn ý nghĩ đó.
Lần này trái ngược với sự bất của hoàng đế trẻ, đối mắt đẹp của hoàng thái hậu ánh lên, theo bà Đường Kính Chi bản lĩnh không nhỏ, tâm tư linh hoạt, nhất là y bạo gan không gì không dám nghĩ, không dám làm, nếu để y vào triều làm quan, rồi chẳng may sau này lên tới cực phẩm nhân thần, đại quyền trong tay chỉ e sẽ làm loạn triều cương, nếu như y không làm quan thì không còn gì phải lo nữa.
- Nếu thế ai gia và hoàng thượng không thể ép ngươi vào chỗ thành kể bội tín bất nghĩa được.
Hoàng thái hậu cố ý thở dài một tiếng, Đường Kính Chi chưa kịp vuốt ngực thì nghe bà nói tiếp:
- Vậy ngươi cứ lấy thân phận chân trắng hầu hạ bên cạnh hoàng thượng đi.
Đường Kính Chi há hốc mồm.
Biểu hiện trước đó của y dĩ nhiên đã được hoàng thái hậu và hoàng đế tán thưởng, tuy hoàng thái hậu thấy Đường Kính Chi lá gan quá lớn, nhưng hiện giờ mấy vị hoàng tử vẫn còn ở lại trong cung, hơn nữa nhiều vị đại thần còn ngầm qua lại với bọn họ, hoàng thượng có thêm một người có tâm cơ thực sự chứ không phải là đám ngu xuẩn ngông cuồng bên cạnh sẽ có ích lớn.
Hoàng đế trẻ thì cười lớn vui vẻ, thấy Đường Kính Chi quỳ trên mặt đất mặt mày méo xẹo hết sức đau khổ, ngay hoàng thái hậu cũng khẽ mỉm cười.
Tiếp đó hoàng đế cho Đường Kính Chi một tấm yêu bài, muốn y mỗi ngày đúng giữa trưa vào cung báo cáo, rồi cho y lui, tới lúc này mới hỏi:
- Mẫu hậu, người thấy y thế nào?
Cách kiếm tiền, còn chủ ý trước đó của Đường Kính Chi để lại ấn tượng khắc sâu với hoàng thái hậu, nhất là khi bố trí nhân tuyển khâm sai, chỉ là biến pháp ứng phó nhất thời mà y nghĩ cách đề phòng tiết lộ tin tức chu đáo, có thể thấy kẻ này tâm tư kín kẽ, giỏi mưu tính, có đảm lượng.
Người như thế vốn là đối tượng nên trọng dụng, nhưng đồng thời y cũng quá lớn gan, chuyện đại nghịch bất đạo như thế mà nghĩ ra được, kẻ này một khi nắm quyền hành thì khó làm người ta yên tâm được.
Cho nên nghe hoàng thượng hỏi như vậy, hoàng thái hậu đáp:
- Người này có thể dùng vào việc lớn, nhưng chỉ có thể phong tước vị, không nên để y vào triều làm quan, nắm quyền bính trong tay.
Rồi mặt nghiêm lại dặn:
- Hoàng thượng, chủ ý của Đường cử nhân nhất định không thể cho đám tâm phúc không biết trời cao đất dầy của người biết.
Hoàng thượng vốn định chia sẻ niềm vui với đám Tần Mục, nghe thế sắc mặt không vui gật đầu.
Nhìn vẻ mặt của hắn là bà hiểu, hoàng thái hậu trừng mắt phượng lên, lạnh lùng nói:
- Hoàng thượng, chuyện liên quan tới xã tắc vương triều, tuyệt không phải là trò đùa, nếu hoàng thượng dám để bọn họ biết, ai gia sẽ chặt đầu hết bọn chúng.
- Vâng, mẫu hậu yên tâm, trẫm dứt khoát sẽ không nói cho bọn họ biết.
Hoàng thái hậu mặc dù tính khí ôn hòa, nhưng một khi nghiêm túc, ngay tiên hoàng lúc sinh thời cũng phải kiêng kỵ ba phần đừng nói là hoàng đế trẻ, hoàng thái hậu nếu muốn lấy đầu đám Tần Mục, hắn biết mình không ngăn cản nổi.
Sắc mặt hoàng thái hậu hòa hoãn hơn:
- Nếu như sự kiện này cần ai gia hạ mệnh lệnh thì chuyện tiếp theo cứ để ai gia xử lý đi, hoàng thượng chỉ cần giả vờ cãi nhau với ai gia, sắc mặt làm khó coi chút là được.
Rồi đứng dậy rời ngự thư phòng.
Ra tới cửa, hoàng thái hậu vờ như rất tức giận, còn đám người Tần Mục quay trở lại ngự thư phòng thấy hoàng đế trẻ mặt hầm hầm không dễ coi chút nào.
Cầm yêu bài bằng đồng đen, đi theo một tiểu thái giám rời hoàng cung, Đường Kính Chi mặt mày ủ rũ, hoàng thái hậu và hoàng thượng không cho y đi, vậy phải làm thế nào bây giờ? Tục ngữ có câu, làm bạn với vua như chơi với hổ, y không muốn ngày nào cũng ở cạnh con hồ có thể ăn thịt người bất kỳ lúc nào.
Bất giác Đường Kính Chi liên tưởng tới chuyện trong hậu viện Đường gia.
Y lúc này thực sự hiểu được cảm giác của một hạ nhân, mạng sống tùy tiện thao túng trong tay chủ tử.
Dưới áp lực đó người ta phải tìm đủ mọi cách sinh tồn, đôi khi phải trà đạp người khác.
Trước kia mình quá khắt khe với họ rồi.
Nhưng hiện thực là thế, ngay cả lật đổ vương triều này thì mọi thứ cũng không thay đổi, thứ duy nhất y có thể làm là quan tâm hơn tới người xung quanh.
Tên đội trưởng thị vệ hoàng thành thấy Đường Kính Chi được khách khí đưa ra ngoài, vội khom lưng đi tới cung kính vấn an.
Đường Kính Chi khách khí chắp tay với y rồi rời đi, y không khỏi thở dài ngao ngán cho cái vương triều này, một vị hoàng đế trẻ tính khí thất thường, một vị hoàng thái hậu có tâm cơ lại không có kinh nghiệm xử lý chính sự, một đám cuồng sĩ ngu xuẩn, những tên thái giám thất học hám lợi rồi thêm y, một kẻ không hiểu chính trị không rành trị nước lại là những người đang có ảnh hưởng lớn tới vương triều.
Đi được chừng hai mươi bước thì thấy Đường Uy đi nhanh tới đón, mặt mày căng thẳng hỏi:
- Nhị gia, hoàng thượng không làm khó người chứ?
- Một lời khó nói hết.
Đường Kính Chi vừa nói vừa nhìn quanh:
- Ngọc di nương đâu rồi?
- Nhị gia vào cung không lâu thì Hồng đại hiệp tìm tới, Ngọc di nương đang nói chuyện với Hồng đại hiệp thì đột nhiên nhìn ra đường hô một tiếng "ưng khuyển", nô tài không hiểu ra sao cả, Ngọc di nương và Hồng đại hiệp bám theo một người trung niên đi về phía nam.