Tiễn đám Quan Chấn Đông, Cao Mộc, Vương Hải đi rồi, Đường Kính Chi dẫn hộ vệ lên ngọn đồi cách đó không xa, Từ Thức và Bàng Việt đã đợi sẵn bọn họ ở đó.
Từ Thức cười hì hì:
- Nhị gia, chuyện sao rồi ạ?
- Tên tiểu tử ngươi vờ hỏi để khoe công à, tất nhiên hoàn mỹ rồi.
Bàng Việt đấm Từ Thức một cái:
Hai tên công sai đã bị giam giữ, dự phòng sau này còn dùng tới, đám Quan Chấn Đông thì phẫn nộ thề không đội trời chung với Vương Mông đã đi tập hợp người, chuẩn bị sẵn sàng nếu Vương Mông dám dùng vũ lực.
Tất nhiên khi chuyện này lan ra, nạn dân kích động, bất kỳ một quản sự nào của Đường gia cũng có thể cầm đầu nạn dân chứ không cần những đại biểu nạn dân kia, nhưng Đường gia phải tránh mọi liên quan hết mức có thể, để mọi chuyện trông như hành động tự phát của nạn dân chứ không phải do Đường gia giật dây.
Thậm chí Đường gia bây giờ còn phải khuyên nạn dân đừng quá khích.
Nên nói hoàn mỹ cũng không phải ngoa.
Đường Kính Chi vỗ vai cả hai khen ngợi, hỏi:
- Mấy đầu bếp kia ổn chứ?
Từ Thức nhún vai:
- Đau đớn một chút là khó tránh khỏi, nhưng bọn họ uống thuốc giải giữa đường rồi, Nhị gia yên tâm.
Bọn họ đang ngồi nói chuyện thì một khoái mã từ phía quan đạo phóng tới, nhìn trang phục thì là hộ vệ Đường gia, Đường Kính Chi sai hạ nhân tới đón, còn y và Ngọc Nhi đi tới một cây lớn ngồi đợi.
Hộ vệ kia tới gần, lấy từ trong lòng ra hai phong thư, quỳ gối dâng lên:
- Nhị gia, có người để lại một phong thư, Phương nãi nãi bảo nô tài mang tới.
- Hả? Thư của ai vậy?
Đường Kính Chi ngạc nhiên:
Hộ vệ kia đáp:
- Nô tài không biết, Phương nãi nãi cũng hỏi nhưng người kia không để lại tên, chỉ nói Nhị gia xem thư là biết. Ngoài ra người của chúng ta từ Trịnh phủ mang về một lá thư nữa.
Đường Kính Chi vội vàng xé ngay thư đem từ Trịnh phủ về, thời gian qua y liên tục gửi thư cầu viện tới Trịnh phủ, cho cả hạ nhân tới đó xin cầu kiến, tới hôm nay mới có thư về, sao y không nóng ruột cho được.
“ Mau rời Lạc Thành ngay” cuối thư không có chữ kỹ chỉ có hai câu thơ “ Thập lý bình hồ sương mãn thiên, thốn thốn thanh ti sầu hoa niên .. .”
Tim Đường Kính Chi thắt lại, hỏi vội:
- Thư này ai đưa?
- Bẩm Nhị gia, có một hạ nhân Trịnh phủ nhét lá thư này vào tay người của ta nhưng, không nói gì cả đã đi ngay, có vẻ không muốn ai biết.
Đường Kính Chi bần thần một lúc mới thở dài, mở thư ra xe, liền người thấy mũi u hương thoang thoảng.
- Nhị gia, thư của ai thế?
Ngọc Nhi thính mũi ngửi được tò mò ghé đầu tới.
Đường Kính Chi xem phần ký tên, chỉ có duy nhất một chữ "Hồ", chớp mắt hiểu ra, lần trước Đường Kính Chi và Giả Lâm tới Lưu Yên Các thì Ngọc Nhi không có ở bên cạnh, định giải thích nhưng mở miệng ra lại không biết phải nói ra sao, loại địa phương như Lưu Yên Các, đúng là dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
Trong lúc do dự y đã xem xong nội dung trong thư, nói Trương Thiếu Kiệt dẫn theo mười sáu nhân vật giang hồ về Lạc Thành, lần lượt là "Khai Bi Thủ" Đồng Việt, "Quỷ Ảnh" Phương Duệ, "Thần Tiễn" Điền Viên, "Âm Dương Kiếm" Kiều Phất Nhất, "Trích Tâm Sứ Giả" Cốc Ngọ Tử ...v...v..v...
Đi kèm với tên tuổi danh hiệu giang hồ, còn có cả tư liệu võ nghệ và vũ khí sở trường.
Ngọc Nhi chen ở bên cạnh cũng xem hết nội dung trong thư, mặt biến sắc, nếu những kẻ này đều đặt mục tiêu vào Đường Kính Chi thì nàng không thể bảo vệ cho y được.
Tới tận 16 cao thủ thành danh, xem ra chuyến này Điền Cơ nhất quyết tiêu diệt Đường gia rồi.
- Nhị gia, hay là chúng ta ra tay trước, diệt trừ vài kẻ để suy giảm thực lực của chúng.
Ngọc Nhi cảm thấy rất áp lực, đề nghị:
Đường Kính Chi không đáp, trầm ngâm một hồi mới hỏi:
- Ngọc Nhi, nàng có biết những người nhắc tới trong thư không?
- Có nghe qua, nhưng thiếp chưa bao giờ gặp bọn họ.
Có thể ra tay trước diệt trừ bọn chúng là tốt nhất, nhưng y không muốn Ngọc Nhi mạo hiểm, nghĩ một lúc, thấy cần phải tới Lưu Yên Các một chuyến.
Đường Kính Chi dặn dò bàn bạc cùng Từ Thức và Bành Việt một lúc, sau đó cùng Ngọc Nhi dẫn theo mấy chục hộ vệ về thành.
- Ngọc Nhi, Trương Thiếu Kiệt dẫn tới mười mấy cao thủ võ lâm, hay là nàng đi tìm Hồng huynh, nói với huynh ấy một tiếng?
Do dự rất lâu, tới khi nhìn thấy cổng thành, Đường Kính Chi mới nói:
Một lát nữa y sẽ tới Lưu Yên Các, đó không phải là chỗ Ngọc Nhi có thể vào, vả lại còn chuyện y và Hồ Kiều Kiều nữa.
Nếu bảo Đường Kính Chi có tình cảm sâu nặng với Hồ Kiều Kiều thì là rất khó, hai người mới gặp nhau lần đầu, nhưng nữ tử đó biết quá nhiều về y, nếu Đường Kính Chi đoán không nhầm, trong Đường phủ cũng có người của nàng.
Đứng sau Lưu Yên Các hẳn phải là thế lực lớn.
Y cần phải lợi dụng thế lực này, nhưng y không muốn lợi dụng tình cảm của một nữ tử như thế, cho nên Đường Kính Chi do dự, y không quay lại Lưu Yên Các thêm lần nào, cũng chưa từng hỏi Hồ Kiều Kiều thế lực sau lưng nàng.
Ngọc Nhi đâu biết tâm tư của y, đáp:
- Không cần, đợi lát nữa về phủ, tỳ thiếp truyền tin cho ám vệ, để bọn họ chuyển lời cho Đại sư huynh biết.
Đường Kính Chi cũng không tiện kiên trì, sợ nàng sinh nghi, đầu suy tính cách khác.
Chu Quế Phương nghe nói y đã về vội bảo nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, sau đó đi ra đón, nàng đứng trong gió, xiêm y phất phơ, gò má ửng hổng, rõ ràng kiều diễm động lòng người hơn trước ba phần.
Ngọc Nhi thấy Chu Quế Phương lại nghĩ tới cảnh sáng nay, vốn muốn đi, nhưng lát nữa còn cùng Đường Kính Chi rời phủ, quay mặt sang coi như không thấy.
- Nhị gia, thiếp thân sai hạ nhân đưa thư tới cho người, người đã nhận được chưa.
Chu Quế Phương ngượng ngùng nhìn trộm Ngọc Nghi, hỏi:
Đường Kính Chi gật đầu:
- Ừm, nhận được rồi, nàng và đám Sương Nhi ăn trưa rồi chứ?
- Rồi ạ, Nhị gia, có cần thiếp gọi đám Sương Nhi muội muội tới đây không?
- Không cần đâu, ta còn có đại sự phải làm, tới tối ta nói chuyện với các nàng ấy.
Ăn qua loa bữa trưa rồi Đường Kính Chi và Ngọc Nhi lại rời Đường phủ, trước khi đi không quên bảo Ngọc Nhi đổi sang nam trang, Ngọc Nhi không hiểu nguyên nhân nhưng nàng chẳng hỏi.
Đi trên đường, nghĩ mãi, Đường Kính Chi thấy cần thiết phải nói cho nàng biết chuyện về Hồ Kiều Kiều, đồng thời cũng nói với nàng, nữ tử đột nhiên xuất hiện ở công đường hỗ trợ hôm đó rất có khả năng là Hồ Phụng Kiều.
Ngọc Nhi vốn không ưa gì nữ tử thanh lâu, cho rằng bọn họ không có phẩm hạnh, không biết quý trọng bản thân, nhưng nghe hai tỳ muội họ Hồ là chủ nhân Lưu Yên Các, hơn nữa không bán thân, vả lại Hồ Phụng kiều còn là cao thủ thì hứng thú lớn, ít nhất không cảm thấy ghét bỏ nữa.
Đường Kính Chi thấy Ngọc Nhi có vẻ hưng phấn, không thể không nói:
- Ngọc Nhi, cái cô Hồ Phụng Kiều kia tính khí rất quái dị, lại bất hòa với ta, nàng đừng chủ động kết giao với cô ta, nếu không bị cô ta làm tức chết đó.
Người trong giang hồ tính khí quái dị khác người, cái đó Ngọc Nhi không ngại, nhưng nếu là người bất hòa với tướng công thư sinh thì nàng không tiện tiếp xúc rồi, không khỏi thất vọng, nữ nhi chốn giang hồ vốn đã ít, có được người võ công cao cường càng hiếm như sừng lân lông phượng, vậy mà không có duyên phận kết giao, Ngọc Nhi không khỏi thất vọng.
Chẳng mấy chốc hai người đã tới cổng Lưu Yên Các.