- Cái gì?
Đường Kính Chi giật mình, không kịp hỏi han chuyện kẻ nghe trộm, chạy vội tới bếp gần đó.
Chỉ thấy bên cạnh bàn ăn xếp đủ món ăn ngon lành thịt cá đầy đù, bên dưới hai người mặt mày tím tái ôm bụng rên rỉ, mắt dại đi, những người khác trong bếp luống cuống chân tay không biết phải làm sao.
Một người cao lớn chạy vượt qua mặt Đường Kính Chi, đưa tay bắt mạch cho hai người kia, nói gấp:
- Đường nhị gia, độc tính rất mạnh, nếu trong vòng một canh giờ không có thuốc giải sẽ mất mạng.
Người này tên Vương Hải tuổi trên ba mươi, cao lớn, da mặt xạm đen khắc khổ, hắn là lý chính một thôn phương bắc, thiên tai xảy ra, biết thế nào cũng đại loạn, quyết đoán lệnh toàn thôn thu dọn vật dụng xuống phía nam, đến được Lạc thành người trong thôn không chết một ai, nhà hắn làm nghề y truyền đời, tuy hắn không chuyên tâm theo nghiệp này nhưng y thuật không tệ.
Đường Kính Chi lúc nãy được nghe giới thiệu về Vương Hải, tới nơi nhận ra hai người nằm trên mặt đất là đầu bếp trong Đường phủ mới đưa tới chuẩn bị cho hôm nay, gấp giọng hỏi:
- Vương huynh có thuốc giải không?
- Ài, dù chỗ gia gia tại hạ chỉ có thuốc trị bệnh thông thường, Đường nhị gia, mau đưa họ về thành tìm y sư, may ra vẫn kịp.
Không đợi Đường Kính Chi ra lệnh, Thị Mặc đã chạy đi bảo hộ vệ mang ngựa tới, bốn hộ vệ khác đi tới dìu hai đầu bếp kia ra ngoài, ngựa ở rất gần nên bọn họ nhanh chóng đưa lên lưng ngựa, buộc chặt vào người phía sau, phi nhanh về phía Lạc thành.
Đường Kính Chi chợt nhớ ra một chuyện, hoảng hốt nói:
- Mau mau, đi xem nạn dân sáng nay ăn sáng có ai bị làm sao không?
Tức thì có hộ vệ chạy đi, Bàng Lộc thì tới trước mặt hạ nhân trong bếp đang mặt tái đi vì sợ hãi, hỏi:
- Hai người đó vì sao trúng độc?
- Bẩm, bẩm Đại quản sự, hai người đó ăn vụng, được một lúc thì ngã lăn ra.
Một hạ nhân Đường gia run rẩy chỉ lên bàn nói:
Vương Hải đi tới bên bàn, ngửi hít một hồi nói:
- Thức ăn có độc, tất cả thức ăn đều có.
Toàn bộ người từ trong nhà vừa chạy ra đều chấn kinh, số thức ăn trên bàn này vốn chuẩn bị mang lên cho bọn họ, nếu chẳng phải hai người kia tham ăn thì lúc này nằm trên mặt đất là bọn họ rồi.
- Mau kiểm tra những chum nước khác.
Bàng Lộc là người trấn tĩnh nhất, đầu bếp hoàn toàn không có vấn đề vì họ là người Đường gia, thức ăn có độc thì một vài món thôi, chẳng lẽ … ông đi nhanh tới chum nước, lấy con cá sống thả vào, những người khác chạy tới, chưa đầy một khắc sau con cá bơi lờ đờ, lờ đờ dần rồi chết.
Cá trong những chum khác không sao, chứng tỏ kẻ hạ độc nhắm vào cái chum này dùng lấy nước nấu ăn cho bữa tiệc hôm nay, chứ không phải toàn bộ nạn dân.
- Buông ta ra, buông ta ra, tại sao các ngươi bắt ta, ta không làm gì hết.
Mọi người còn chưa hết bàng hoàng thì có tiếng người la hét, khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía đó thì thấy một người ăn mặc rách rưới bị hai hộ vệ Đường gia kẹp hai bên, đang ra sức vùng vẫy la hét.
Hai hộ vệ kéo kẻ đó tới trước mặt Đường Kính Chi ấn hắn quỳ xuống đất:
- Nhị gia, bọn nô tài thấy tên này lấm lét quanh đây nên bắt hắn tới.
Một đầu bếp đang quỳ đột nhiên kêu lên:
- Nhị gia, kẻ này sáng sớm đã quanh quẩn gần đây, có điều lúc đó nô tài đang bận không chú ý, vì hắn có nốt ruồi lớn bên mép nên vẫn nhớ mặt.
Nốt ruồi vẫn vùng vẫy hét:
- Ngươi nói láo, vừa rồi ta thấy ở đây tụ tập đông người nên mới tò mò tới xem sao.
Đường Kính Chi mặt âm trầm nói:
- Xét người.
Một hộ vệ khác đi lục soát kẻ đó lấy ra được một vật làm tất cả không ngờ: yêu bài công sai.
Người của quan phủ.
Hay trường hợp này nói rõ hơn là người của Vương Mông.
Tích tắc, tất cả mọi người đều liên tưởng tới chuyện người dân trúng độc chết trước cửa Tế Sinh Đường.
Nam nhân có khuôn mặt ôn hòa, để râu theo kiểu đạo sĩ, trông có vài phần tiên phong đạo cốt, đi tới cạnh Đường Kính Chi nhắc nhỏ:
- Chúng ta nên đem hắn về phòng xét hỏi tránh ồn ào.
Đường Kính Chi gật đầu:
- Quan lão nói đúng, người đâu đưa hắn tới căn phòng kia.
Người vừa nhắc nhở Đường Kính Chi tên là Quan Chấn Đông, đứng đầu một hào tộc ở địa phương, nạn đói xảy ra ông ta đem toàn bộ lương thực phân phát cho người dân, cuối cùng hết thức ăn phải đi về phía nam, trên đường đi vợ con ông ta không may mắc bệnh qua đời, Quan Chấn Đông là người có uy vọng cao nhất trong nạn dân, hơn cả Cao Mộc và Vương Hải.
Quay trở lại phòng, cảnh giới càng thắt chặt, lúc này trong phòng chỉ có Cao Liên Tâm đạp lên lưng Lý Cối.
Hộ vệ dọn bàn đi, nhường ra khoảng đất trống, xếp ghế cho mọi người ngồi hướng về một phía.
Đường Kính Chi chắp tay với Cao Liên Tâm:
- Vừa rồi đa tạ Cao cô nương ra tay.
- Không có gì, không có gì.
Tuy miệng nói thế nhưng mặt Cao Liên Tâm tỏ ra rất đắc ý:
Cao Mộc trừng mắt nhìn con gái hất mặt ra ngoài cửa, nhưng cô nàng này không chịu chạy vào góc phòng.
Tên mặt nột rồi được hai hộ vệ giải vào, nhìn thấy Lý Cối nằm rên rỉ trên mặt đất thì mặt vàng như nghệ, chân tay bắt đầu run run, chưa ai làm gì đã hét lên:
- Ta là công sai, các ngươi không thả ta ra là phạm tội.
Không ai để ý tới hắn.
Một hộ vệ đi tới lục soát người Lý Cối, cũng lấy ra một yêu bài nữa, đưa lên cho Đường Kính Chi.
Xác nhận yêu bài này không phải đồ giả, Đường Kính Chi giao cho những người còn lại xem một lượt, ai nấy sắc mặt đều trở nên hết sức nghiêm trọng.
- Ai phái các ngươi tới đây, làm gì ? Kẻ nào hạ độc hại bọn ta, khai ra mau.
Đường Kính Chi lạnh lùng nói :
- Chỗ này nạn dân tụ tập đông đúc, bọn ta là công sai tất nhiên phải tới đây duy trì trật tự.
- Các ngươi mau thả ta ra, chuyện này bọn ta coi như không có, nên nhớ các ngươi bắt người của quan phủ, là trọng tội.
Hai tên công sai nối nhau nói :
Đường Kính Chi đứng dậy, xoay về phía những người còn lại, chắp tay nói :
- Các vị, hôm nay hộ vệ Đường gia bắt được hai tên thổ phỉ có mưu đồ bất chính, mong các vị làm chứng.
Những người kia đều thông minh, sao không hiểu ý tứ Đường Kính Chi, chỉ cần coi hai tên này là thổ phỉ thì có thể tùy ý xử trí rồi, bọn họ căm hận đám người này suýt nữa hại chết mình nên đều hưởng ứng :
- Đường Nhị gia, tại hạ làm chứng bọn chúng là thổ phỉ.
- Đúng là thổ phỉ.
Hai tên công sai phía dưới kinh hoàng, chuyện Đường gia giết chết đám thổ phỉ tới quấy nhiễu bọn chúng đều biết cả.
- Đa tạ.
Đường Kính Chi quay lại, lệnh cho Bàng Lộc :
- Đại quản sự, ông đem một tên ra ngoài tra hỏi cho ta, lát nữa ta đối chiếu lời khai của bọn chúng, sai một câu để lại một cái tay.
Bàng Lộc tuân lệnh kéo tên nốt ruồi ra ngoài tra hỏi.
Trong phòng Lý Cối không còn cách nào khác đem toàn bộ cuộc nói chuyện với Mã Toàn đêm hôm đó thuật lại, không biết rằng ngoài kia tên đồng bạn cũng kể một câu chuyện tương tự, cũng do một người tên Mã Toàn nói cho, hay nói chính xác là mớm cho bọn chúng.
…. ….
Bên ngoài phòng có hai thanh niên đứng nghe trộm cuộc nói chuyện bên trong, chỉ lạ cái là hộ vệ Đường gia không ai ngăn cản, vì hai người đó là Từ Thức và Bàng Việt.
Không sai, toàn bộ kế hoạch này là do bọn họ bày ra, mục đích không có gì khác khiến nạn dân chỉ còn đường tuyệt đối dựa vào Đường gia mới có thể sình tồn được, còn tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu Vương Mông, như thế sẽ khắc phục được sợ hãi của bọn họ khi phải đối đầu với quan phủ.
Nghe một lúc biết kế đã thành, hai người bọn họ rời đi, Bàng Việt tặc lưỡi :
- Nhị gia giỏi đóng kịch như thế từ bao giờ nhỉ ? Đến ta suýt nữa tưởng thật.
Từ Thức cười hô hố :
- Nhị gia có một thê bốn thiếp, muốn không giỏi nói dối cũng không được, Nguyên Tiết cứ cưới tức phụ về đi rồi ngươi sẽ hiểu.
***