Đường lão thái quân hừ khẽ :
- Nếu trong nhà có nhiều tiền như thế, vậy vì sao ngươi lại phải bán hiệu thuốc đi?
- Chuyện này ...
Chu Định còn đang ấp a ấp úng thì Lâm Úc Hương đã cắt ngang:
- Lão thái quân, khi đó con trai Chu y sư đi vay nặng lãi bị người ta bắt, muốn ông ta mang bạc đi chuộc, trong tay ông ta không có đủ tiền cho nên mới phải bán cửa hiệu cho tôn tức.
- Có phải như thế không?
Đường lão thái quân cười mỉa:
- Không, không phải như thế.
Chu Định nâng ống tay áo lên lau mồ hôi trên trán, bịa ra một lời nói dối:
- Thực ra tiểu nhân không thiếu tiền, mà là nhìn ra đối phương có mưu đồ xấu với cửa hiệu cho nên mới bán cho vị phu nhân này.
Chu Định trả lời tuy có mấy phần hợp lý, nhưng chỉ cần không mù là nhìn ra ông ta khẩn trương cùng đứa con sợ vỡ mật, đủ biết trong này có vấn đề.
Lúc này Đường lão thái quân quân không gấp, hơn nữa nếu thực sự bà muốn trị Chu gia, đừng nói bọn họ tham ô thật, cho dù bọn họ không tham ô đi chăng nữa chỉ cần có chút bất kính với Đường gia, bà cũng kiếm được cớ đánh cả nhà bọn họ một trận.
- Nô tài thỉnh an lão thái quân.
Đường lão thái quân đang thong thả uống trà đột nhiên ở cửa có một người trung niên ăn mặc kiều quản sự đi vào thấy bà vội vàng thỉnh an, ông ta chính là vị quản sự được Đường Kính Chi an bài ở đây ghi chép sổ sách.
Đường lão thái quân từng có một thời gian hiệp trợ đích tôn quản lý chuyện làm ăn của phủ cho nên có ấn tượng nhất định với người này, bà cũng biết chuyện Đường gia hợp tác với Tế Sinh Đường, liền hỏi:
- Ngươi chính là quản sự do Nhị gia phái tới Tế Sinh Đường?
- Vâng đúng là nô tài ạ.
Người trung niên gật đầu:
Đỡ hờ một cái cho ông ta đứng lên, Đường lão thái quân hỏi:
- Nếu ngươi luôn ở chỗ này ghi sổ vậy phải biết thời gian qua Tế Sinh Đường tổng cộng bán được bao nhiêu dược hoàn, lỗ lãi thế nào?
Người trung niên không biết Tế Sinh Đường là sản nghiệp của Nhị nãi nãi, lòng nghi hoặc vì sao lão thái quân lại xen vào chuyện này, song vẫn rất cung kính đáp:
- Bẩm lão thái quân, nô tài chỉ phụ trách ghi chép số thuốc mà Tế Sinh Đường bán cho nạn dân và bách tính cùng khổ của Lạc thành, còn dược hoàn cao cấp Tế Sinh Đường bán cho nhà hào phú thì nô tài không rõ.
Từ khi nhìn thấy vị quản sự này đi vào sắc mặt Chu Định đại biến, vừa rồi tình thế cấp bách, ông ta quên mất chuyện Tế Sinh Đường hợp tác với Đường gia, có người này làm chứng, cho dù miệng mình có thể nói cho hoa nở cũng vô ích.
Hết rồi, hết rồi! Chu Định thấy mắt tối xầm, loạng choạng lùi lại, lòng nguội ngắt như cho tàn.
Lâm Úc Hương lén mua Tế Sinh Đường, rồi Đường Kính Chi tới cửa bàn chuyện hợp tác, cái việc buồn cười này đúng là hiếm thấy.
- Dược hoàn cao cấp, làm gì có dược hoàn cao cấp?
Lâm Úc Hương nghe tới đó thì mặt đầy nghi hoặc, thuốc nàng đưa cho Tri Đông cái nào cũng giống như cái nào.
Lúc này có hạ nhân đi tới nói nhỏ, người trung niên mới biết đây là chủ mẫu tương lai, vội vàng thi lễ, đáp:
- Bẩm Nhị nãi nãi, Tế Sinh Đường có mấy loại thuốc thì nô tài không được rõ lắm, chỉ biết bọn họ bán cho nạn dân và bách tính bình thường là thứ thuốc thấp kém nhất. Còn dược hoàn bán cho hào phú thì đắt khủng khiếp, nô tài tận mắt thấy có một hộp thuốc mà bọn họ bán tới tận 200 lượng bạc.
Tới đây Chu Định hiểu, chỉ có thành khẩn khai báo mới giữ được mạng cho cả nhà, kéo tay thê tử, hai người cùng quỳ xuống đất, sau đó đem chuyện nhi tử nảy ra chủ ý dùng một bộ phận thuốc thay vỏ xa hoa một chút rồi bán với giá cao.
Nghe xong chủ tớ Lâm Úc Hương vỡ lẽ, Đường lão thái quân gật gù, trầm tư, hiển nhiên tên Chu Bảo này là kẻ chẳng ra sao nhưng có chút khôn vặt.
Chu Bảo thấy cha đem hết mọi chuyện kể ra thì sợ điếng người, mặt mày không còn chút sắc máu nào nữa, chủ ý do hắn đưa ra, cái chuyện kinh doanh thuốc giá cao này cũng do hắn quản lý, nếu Đường gia truy cứu há chẳng phải sẽ trút hết giận lên hắn.
- Không, không phải, chủ ý này tuy của tiểu nhân, nhưng cha tiểu nhân cũng gật đầu đồng ý.
Chu Bảo sợ chết khiếp, hoảng loạn bò tới nói lớn, hắn không muốn bị đánh gãy chân tay, cũng không muốn một mình gánh trách nhiệm ...
Trước đó nghe Chu Định kể chủ ý do con trai mình nghĩ ra, Đường lão thái quân nhìn Chu Bảo với con mắt khác, thấy kẻ này tuy nhát gan, nhưng không phải là vô tích sự.
Có điều lúc này nghe Chu Bảo vì bảo toàn bản thân, không ngờ bất chấp tình thân, đem trách nhiệm đẩy lên đầu phụ thân, mày nhíu lại, càng nhìn càng căm ghét.
Đúng là hạng vô tình vô nghĩa không bằng con súc sinh.
Chu Định nghe thế thì máu nóng xộc lên đầu, thiếu chút nữa ngất xỉu, đây chính là đứa con trai mình vô cùng cưng chiều, nuôi nấng mười mấy năm trời đấy sao?
Chu Khương Thị ý thức được tướng công mình không ổn, vội vàng đỡ lấy ông ta.
Vì giữ cho bản thân vẹn toàn, Chu Bảo bất chấp hết tất cả, có điều hắn chưa kịp bò tới cầu xin thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng rên rỉ đau đớn.
Tiếp đó rèm cửa lay động, mấy hộ vệ Đường gia đưa ba thanh niên vào, thuận tay ném bọn chúng xuống đất, một người đi tới bẩm báo:
- Bẩm lão thái quân, ba tên đó đã được đem tới cả rồi.
Đường lão thái quân phẩy tay cho hệ vệ lui, quan sát ba tên thanh niên, thấy bọn chúng đều bị thương ở chân, có lẽ trên đường đi bị hộ vệ kéo thô bạo nên chạm vào vết thương, tên nào tên náy đau tới mặt mày biến dạng, nằm co quắp trên mặt đất:
- Chính mấy đứa các ngươi báo cho tên Bát gia gì đó nói chủ Tế Sinh Đường chỉ là một nữ tử bình thường?
Ba tên này còn chưa hiểu lợi hại, chỉ lo cho vết thương ở chân, không trả lời Đường lão thái quân, mấy hộ vệ đứng đằng sau không đợi chủ tử ra lệnh, xông tới đấm đá túi bụi không chút thương xót nào, chỉ một lúc đánh cho cả ba tên vừa gào đau đớn vừa khóc lóc thảm thiết.
Lâm Úc Hương ngay từ đầu đã nhận ra ba tên này bị thương ở chân, mấp máy môi định lên tiếng cầu xin cho chúng, nhưng bị Đường lão thái quân trừng mắt cho một cái.
Làm chủ nhẫu cả Đường phủ to như thế, không tàn nhẫn một chút không chỉ thiệt thân mà hậu viện cũng loạn.
Đánh đúng thời gian uống một chén trà, Đường lão thái quân mới phất tay bảo hộ vệ lui ra:
- Lời lão thân vừa hỏi các ngươi có nghe rõ không?
- Nghe rõ rồi ạ, tiểu nhân nghe rõ.
- Tiểu nhân có mắt không tròng đắc tội với quý nhân, mong lão phu nhân rộng lòng bỏ qua.
- Vâng vâng, ...
Ba tên mặc dù khắp người đau đớn, nhưng không dám lờ câu hỏi của Đường lão thái quân như trước nữa, dùng cả chân lẫn tay cố nhịn đau quỳ trên mặt đất cầu khẩn.
Tên thứ ba còn chưa kịp nói thì đột nhiên có tiếng nữ tử hét lên:
- Thì ra là các ngươi.
Người đó là Tri Đông, thấy chủ tử nhìn qua, nó vội vàng đi tới thi lễ, sau đó đem chuyện giỏ trúc bị cướp, lừa vào ngõ sâu, thiếu chút nữa bị bắt cóc kể ra, Lâm Úc Hương nghe thế không còn chút thương hại nào nữa.
Đường lão thái quân nhìn Lâm Úc Hương, ý bảo nàng "đã thấy chưa?", rồi nghiêm mặt mắng:
- Đúng là con nha đầu vô dụng, cái thủ đoạn hạng bét thế mà cũng mắc lừa, chẳng bằng hôm đó để bọn chúng bắt ngươi đi cho xong, dù sao ngươi ở lại bên Nhị nãi nãi cũng không được tích sự gì.
Nha hoàn thiếp thân ở bên cạnh chủ là nuôi để dùng, Đường lão thái quân tất nhiên chẳng thèm để ý gì tới cái gọi là chúng sinh bình đẳng, nếu quá ngu ngốc, chẳng bằng bán đi, không thì cho đi làm việc nặng.
Tri Đông sợ hãi quỳ vội xuống đất:
- Nô tỳ vô dụng, xin lão thái quân trách phạt.