" Uỵch, uỵch ..."
Sáu tên lưu manh rơi xuống đất như sáu cái bao tải.
Ba người nhà Chu gia nhìn cảnh tượng đám lưu manh bị đánh thảm hại như thế, mặt vàng như nghệ, chân tay run rẩy, trong đó Chu Định càng hối hận không thôi.
- Hừ!
Lâm Úc Hương thấy mấy tên lưu manh như thế thì động lòng trắc ẩn, Đường lão thái quân thì chỉ hừ lạnh một tiếng, mặt mày sương giá, đừng nói là chỉ đánh cho một trận, dù giết chết chúng tại chỗ bà cũng không nhíu mày lấy một cái.
Hơi cúi người xuống, Đường lão thái quân quát:
- Nói, kẻ nào cho các ngươi cái gan lớn tới mức đến của hiệu của Đường gia thu phí bảo hộ?
Một lần nữa nghe thấy hai chữ Đường gia, Chu Định mới biết mình không nghe nhầm, hai chữ này không khác gì sét đánh, ông ta đâu ngờ chủ nhà lại là chủ tử của Đường gia Lạc thành.
Mấy tên vô lại lăn lộn trên mặt đất cũng sợ vỡ mật, Đường gia Lạc Thành thì có ai không biết, gần đây danh tiếng càng nổi như cồn. Nếu bọn chúng sớm biết Tế Sinh Đường là sản nghiệp của Đường gia thì cho bọn chúng ăn tim gấu gan báo bọn chúng cũng không dám thu phí bảo hộ.
Như vậy người đang ngồi kia là vị Đường lão thái quân lừng danh trong truyền thuyết sao?
- Đường ... Đường lão thái quân, bọn bọn tiểu nhân mắt chó, không nhận ra sản nghiệp của Đường gia, cầu ... cầu xin người tha cho bọn tiểu nhân lần này.
Tên dũng cảm nhất trong số sáu tên lên tiếng cầu xin:
Đường lão thái quân cười lạnh:
- Bạc của Đường gia dễ lấy thế sao? Nói đi, ngươi muốn để lại hai cánh tay hay hai cái chân chó?
Cả đám lưu manh nhịn đau bò dậy, vái như tế sao:
- Đừng đừng, lão thái quân, người là bồ tát đại từ đại bi chuyển thế, xin người, cầu xin người tha cho bọn tiểu nhân, bọn tiểu nhân không dám nữa.
- Bọn tiểu nhân biết sai rồi, lần sau không còn dám nữa.
- Lão thái quân, trong nhà tiểu nhân còn có mẹ già tám mươi tuổi phải nuôi.
Mất mạng trong tay Đường lão thái quân không có 100 người thì cũng hơn 80, có ai trước khi chết mà không cầu khẩn, nên bà nghe nhiều rồi, không có cảm giác gì cả:
- Nếu các ngươi không quyết định được thì lão thân quyết định thay các ngươi, người đâu, kéo mấy tên ác ôn này đi, phế mỗi tên một cánh tay một cái chân.
Lời này không có lấy chút tình cảm nào, cứ như đang sai bảo một chuyện rất tầm thường diễn ra hàng ngày vậy, làm cả Lâm Úc Hương ở bên cũng thầm kinh sợ, cảnh tỉnh bản thân.
"Vị lão thái quân này đúng là máu lạnh vô tình, sau này mình nhất quyết phải cực kỳ cẩn thận, nếu không chọc giận vị lão tổ tông này thì hậu quả vô cùng bi thảm."
Tri Thu từng ăn đòn là sợ nhất, bất giác lùi lại một bước nữa, hai tay xoắn chặt lấy nhau. Tri Đông hay bị đám lưu manh này dùng miệng lưỡi chọc ghẹo, nhưng cũng sinh lòng thương hại.
Nghe chủ tử ra lệnh, mưới hai hộ vệ Đường phủ đi lên, cứ hai người kẹp nách một tên lôi ra ngoài hành hình, lúc này một tên lưu manh quá sợ rú lên:
- Đừng, đừng, tiểu nhân khai, tiểu nhân khai, kỳ thực Bát gia sai tiểu nhân tới thu phí bảo hộ.
- Bát gia? Bát gia nào?
Đường lão thái quân chưa bao giờ nghe nói ở Lạc thành còn có nhân vật như thế, vẫy tay bảo hộ vệ dừng lại, lên tiếng hỏi:
Tên kia đã sợ vỡ tim gan rồi, hỏi sao trả lời thế:
- Là Bát gia của đổ phường Tụ Nhạc, lão thái quân, bọn tiểu nhân bị người ta sai phái mới tới thu phí bảo hộ, xin người mở lòng từ bi.
- Đổ phương Tụ Nhạc à?
Đường lão thái quân vẫn chưa từng nghe thấy:
Hồ Định đi tới một bước, nói nhỏ:
- Bẩm lão thái quân, nô tài đã tới cái tụ phường Đổ Nhạc đó vài lần, người tên Bát gia kia nô tài cũng biết.
- Ồ, ngươi mà cũng đi đánh bạc à?
Đường lão thái quân biết Hồ Định là người nghiêm khắc kỷ luật:
Hồ Định lắc đầu, giọng càng nhỏ hơn:
- Không phải ạ, mà là Tam gia ...
Nghe được tới đó Đường lão thái quân vẫn tay ý bảo không cần nói nữa, mặt trầm xuống, hỏi:
- Vậy ngươi biết tên Bát gia lai lịch thế nào chứ?
- Điều này nô tài cũng chỉ nghe nói có một quan viên Lạc thành chống lưng cho hắn, nhưng cụ thể là ai thì nô tài không rõ.
Đường lão thái quân nghe vậy thì im lặng, một lúc sau mới nhìn sang mấy tên lưu manh, lạnh nhạt nói:
- Một tin tức quan trọng đổi lấy một cánh tay hoặc một cái chân, các ngươi tự xem lấy mà làm.
- Bẩm lão thái quân, chỗ dựa của Bát gia là Trương Tú đại nhân.
Tên lưu manh trả lời trước đó vội vàng giành trước.
- Hắn đã trả lời hai vấn đề, tha cho hắn.
- Vâng.
Hai hộ vệ vâng lời buông tay lùi sang một bên.
Tên lưu manh đó mừng phát điên, vội vàng vái lạy chẳng để ý tới đám bạn đã chạy mất, nhưng chuyện chưa xong hộ vệ Đường gia sao cho hắn đi.
Đám lưu manh này này mặc dù hiểu Bát gia là kẻ bạc bẽo vô tình, độc ác tàn nhẫn, nhưng cũng biết bọn chúng thường ngày làm tay chân cho hắn đắc tội với cả đống người, nếu như bị đánh gãy chân gãy tay, sau này kết cục sẽ vô cùng bi thảm.
Mà Bát gia đối đầu với Đường gia cũng chẳng có được mấy phần thắng.
Thế là mấy tên còn lại thoáng do dự đôi chút liền đem tuốt tuồn tuột tin tức bọn chúng biết được nói ra, có điều bọn chúng nhiều người, nói ra khó tránh khỏi trùng nhau, kẻ nói sau tất nhiên là bị thiệt.
Trong đó có một tên hơi chậm chạm, cuối cùng vẫn thiếu một tin tức hữu dụng nữa, thấy hai hộ vệ nắm tay xốc lên định kéo ra ngoài, thì đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện, la lớn:
- Khoan, khoan, tiểu nhân nhớ ra rồi, thời gian trước có ba tên lưu manh tới báo tin cho Bát gia, nói chủ của Tế Sinh Đường chỉ là một phụ nhân không có thế lực, cho nên Bát gia mới sai bọn tiểu nhân tới đây thu phí.
Uy nghiêm của hào môn là thứ cao hơn tất cả, Trương Tú chẳng là cái gì, Đường lão thái quân hạ quyết tâm phải cho Bát gia kia trả giả đắt rồi, giờ nghe thấy còn có cá lọt lưới, quát:
- Là kẻ nào, nói ra mau.
- Dạ đó bọn Vương Hổ ...
Tên lưu manh đó tất nhiên khai tuốt, Bát gia hắn còn bán đứng rồi, nề hà gì mấy tên lưu manh khác.
- Người đâu, đi theo hắn tới nhà ba tên khốn kiếp kia, bắt chúng tới đây cho ta.
Lập tức có hộ vệ đi vào kéo tên lưu manh đó đi bắt người.
Đường gia bày ra thế trận lớn như thế, thêm vào Đường lão thái quân làm việc mạnh mẽ không chút cố kỵ gì làm người Chu gia và mấy tên lưu manh còn lại mặt vàng như nghệ, chỉ còn biết thầm cầu khẩn trời phật cho tai qua nạn khỏi.
- Tìm thấy rồi.
Lúc này ở gian trong đột nhiên có tiếng reo hò, tiếp đó một hộ vệ ôm cái hộp gỗ màu tím bước nhanh ra:
- Bẩm lão thái quân, nô tài tìm được ở trong phòng mấy ngàn lượng bạc.
Lời vừa phát ra, hai chân Chu Bảo mềm nhũn, ngã uỵch xuống đất.
Chu Định thấy con trai vô dụng như thế lòng khẩn trương vô cùng, theo cách làm việc của lão thái bà trước mắt này, nếu chuyện Chu gia làm bị tra ra rõ ràng, thì kết cục cực thảm, ông ta nãy giờ thầm nghĩ lời nói dối biện hộ, để giải vây cho Chu gia, nhưng thằng con trai này thực sự ăn hại quá mức.
Vốn ông ta chỉ miễn cưỡng trấn định được thôi, giờ thì cũng hoảng rồi.
- Mở ra.
Đường lão thái quân lệnh:
- Vâng.
Hộ vệ mở hộp, quỳ xuống trình trước mặt Đường lão thái quân.
Đưa tay ra cho vào trong hộp lấy ngân phiếu, đếm kỹ một lượt, tới tận ba ngàn tám trăm lượng, Đường lão thái quân cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn Chu Định cực kỳ đáng sợ:
- Ngươi chỉ là một tên dược sư được người ta thuê trông hiệu thuốc, lấy đâu ra nhiều tiền thế?
Chu Định đi tới một bước, khom lưng xuống đáp cùn:
- Bẩm lão thái quân, tiểu nhân sinh trong nhà nhiều đời làm y, gia cảnh khá dư dả, cửa hiệu này chính là do tổ tiên truyền lại, số tiền này do ba đời nhà tiểu nhân tích góp được.