Hàm Hương thường theo bên người Đường lão thái quân, biết bà muốn bế trọng tôn tới nhường nào, thầm thở dài, đúng là trùng hợp, nàng cũng đành chịu.
Có điều mặc dù nàng phá hỏng một chuyện tốt của chủ tử, nhưng nàng cũng hiểu, tình cảm của đôi phu thê oan gia đang ngày càng sâu đậm, đã có ý định viên phòng rồi.
Cho nên nàng định đem chuyện này nói cho Đường lão thái quân nghe, khi đó bị trách là không thể thiếu, nhưng lão nhân gia vui vẻ còn nhiều hơn.
- Tri Đông Tri Thu, hai ngươi mau đi lấy ngước giúp Nhị gia và Nhị nãi nãi rửa tay rửa mặt, rồi thay y phục đi, đến giờ cơm tối rồi, đừng để lão thái quân đợi lâu.
Đứng trong phòng, Hàm Hương ra lệnh đâu ra đó, đợi Tri Đông Tri Thu đi làm, nàng cũng thức thời lui ra.
Rèm buông xuống, bóng người ba nha hoàn biến mất, trong phòng lại chỉ còn lại đôi phu thê oan gia.
Đường Kính Chi vẫn đứng tại chỗ bị ngã, có hơi thấp thỏm bất an, y không đoán được tâm tư Lâm Úc Hương thế nào, liên tục liếc trộm về phía giường rồi mới lấy gan nhấc chân lên đi về phía giường một bước.
- Đừng qua đây.
Lâm Úc Hương như con thỏ bị sợ hãi, lập tức nhảy vào trong giường, lưng dựa vào tường nhìn y đầy cảnh giác.
……… ……………..
Sáng hôm sau, mây đen bao phủ bầu trời đã tan hết, mắt đất sương nhạt lững lờ trôi trong không trung, trong khung cảnh mông lung, có một đội xe ngựa dài đi men theo quan đạo ướt át, chậm rãi rời cổng thành đông, trên mỗi cỗ xe ngựa đều chất đầy áo bông và chăn đệm cũ, được dùng dây thằng buộc chặt, trông như những ngọn núi nhỏ.
Hôm qua trời mưa lớn suốt một ngày, quan đạo bùn lầy dính nhớp, những vũng nước khắp nơi, rất là khó đi, Đường Kính Chi ở trong một cái xe ngựa, tuy nằm nhưng vẫn lắc lư không ngừng.
- Nhị gia, người đừng có cười ngu ngốc như vậy được không?
Ngọc Nhi ngồi phía đối diện không sao chịu nổi phải lên tiếng, nàng vốn định cưỡi ngựa, nhưng bị tướng công thư sinh kéo vào trong xe, còn nói cái gì mà trong sương có nhiều tạp chất, hít vào người không tốt cho cơ thể.
Đó là tri thức hiện đại, Ngọc Nhi tất nhiên không hiểu, nàng còn tưởng tướng công thư sinh mang tâm tư xấu gì với mình, khẩn trương hồi hộp không thôi, nhưng từ lúc vào trong khoang xe, Đường Kính Chi chỉ nằm đó, cười như một tên ngốc.
Đường Kính Chi tối hôm qua có một bước tiến lớn với Lâm Úc Hương, mà cuối cùng kiều thê lại không nổi giận với y, điều này làm y rất hưng phấn, vậy là kiều thê đã dần chấp nhận y rồi, cuộc sống tươi đẹp không còn xa nữa, cứ nghĩ tới là cái miệng bất giác cười toét ra.
Nghe giọng của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi theo bản năng đưa ống tay áo lên lau khóe miệng.
Thấy Đường Kính Chi không để ý tới mình, lại lần nữa cười ngu ngốc, Ngọc Nhi thầm thắc mắc rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì làm y vui mừng như thế?
Nàng muốn nhắm mắt lại, khỏi nhìn cho đỡ ngứa mắt, nhưng lại sợ tướng công thư sinh đột nhiên sinh lòng háo sắc sàm sỡ mình, trong khoang xe chỉ có hai người bọn họ, thật sự không đủ an toàn.
- Nhị gia, người đã nghĩ cách lôi kéo nạn dân sang phía Đường gia thế nào chưa?
Ngọc Nhi nghĩ một lúc rồi nói tới chính sự:
Quả nhiên cái nụ cười ngu ngốc trên mặt Đường Kính chi biết mất, chống tay ngồi dậy, hôm qua ăn tối xong y nghĩ nếu đem chuyện thiên tử giết tham quan vơ tiền nói cho lão thái quân thì cũng chẳng thể nghĩ ra biện pháp gì hay, nên che dấu bà, tránh lão nhân gia lo lắng thêm.
- Ta định dẫn dụ nạn dân từng bước một, đầu tiên là cho bọn họ cảm thụ được chỗ tốt của Đường gia, sau đó dần dần ý thức được nếu không có Đường gia bọn họ sẽ không thể sinh tồn, như vậy bọn họ sẽ đứng bên phía Đường gia ta.
Nhắc tới chính sự Đường Kính Chi không dám khinh xuất, nghiêm túc đáp:
Ngọc Nhi gật đầu phụ họa:
- Cách này cũng được, có điều tỳ thiếp thấy chúng ta cứ chuẩn bị song hành với đường lui thì tốt hơn, hiện nên dần âm thâm chuyển từng chủ tử của Đường gia ra khỏi Lạc thành cho đảm bảo.
- Ừ, nàng nói đúng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Đường Kính Chi tán đồng, chó cùng dứt dậu không thể lường trước được bất kỳ điều gì, dù hiện giờ Ngọc Nhi đã điều cả ám vệ tới , tăng cường phòng vệ cho Đường phủ, nhưng khó đảm bảo tuyệt đối sự kiện bắt cóc Đường Lễ Chi không xảy ra nữa:
- Thiên Nhi ít tuổi nhất, ta thấy nên đưa nó đi trước, nàng thấy sao?
Trẻ con dễ ẩn nấp lại không quá gây chú ý, đưa nó đi là thích hợp, có điều Ngọc Nhi lại lắc đầu:
- Hiện giờ chưa được, hôn lễ của Nhị gia và Phương tỷ tỷ sắp tới rồi, tới lúc đó không thấy nó đâu, thế nào cũng khiến người khác cảnh giác.
Đường Kính Chi thấy Ngọc Nhi nói có lý, có điều trừ Đường Thiên thì các chủ tử khác không thể rời đi quá sớm, nếu không cũng sẽ khiến kẻ khác chú ý, hơn nữa một khi tin tức Đường gia bị quan phủ nhăm nhe truyền ra, sẽ khiến lòng người hoảng loạn, càng dễ sinh ra chuyện.
- Đành đợi thêm vậy.
Đường Kính Chi thở dài, tiếc là Đường gia không có cái đường hầm bí mật thông ra ngoài thành như trong truyện, nếu không coi như xong rồi. Gần đây phía Vương Mông khá yên tĩnh, chưa thấy chiều hướng Trịnh gia và Điền Cơ đạt thành hiệp nghị gì:
- Thêm nửa tháng nữa là tới hôn lễ của ta và Quế Phương rồi, lúc đó hẳn thế cục đã rõ ràng, tiến hay lui tới khi đó hãy quyết.
- Nhị gia, có có thích Phương tỷ tỷ không?
Bất thình lình Ngọc Nhi hỏi, giọng có vẻ mang chút chua chua.
Đường Kính Chi gãi đầu cười ngượng nghịu.
Tình cảm của y với Chu Quế Phương có chút phức tạp.
…………… ………………….
Sáng sớm thức dậy, Lâm Úc Hương đi thỉnh an Đường lão thái quân rồi bầu bạn bên cạnh bà, ăn sáng xong tiễn Đường Kính Chi rời phủ, Đường lão thái quân thì triệu tập hộ vệ Đường gia tới, sau đó rầm rầm rộ rộ kéo thẳng tới Tế Sinh Đường.
Từ chỗ những quản sự ra ngoài tìm hiểu được biết mấy tên lưu manh kia chỉ là hạng tôm tép, cho nên Đường lão thái quân cho chúng biết mặt.
Thời gian qua Tri Đông và Tri Thu trong nom Tế Sinh Đường chẳng những bị đám lưu manh đòi tiền bảo hộ kia ức hiếp, còn chịu không ít ấm ức từ nhà Chu Định, nhất là tên Chu Bảo, cứ thấy hai chúng nó là buông lời cợt nhả phóng túng, làm cho hai tiểu nha đầu hận tới cắn nát răng.
Xe tới cửa Tế Sinh Đường, hạ nhân vén rèm lên, Hàm Hương ngồi hầu hạ trong khoang xe xuống trước, sau người mang ghế tới đặt dưới xe, rồi đưa tay ra cẩn thận dìu Đường lão thái quân xuống.
Hôm qua trời mưa, nhiệt độ giảm nhanh, rất nhiều nạn dân và bách tính mắc phong hàn, người nhẹ thì đứng xếp hàng ho khù khụ, hắt hơi liên hồi, người bị nặng hơn thì trán nóng rực, dựa vào người thân, ngong ngóng đợi tới phiên mình.
Chu Bảo mấy ngày nay ở trong hiệu, lấy dược hoàn của Lâm Úc Hương luyện chế, thay bao bì, kiếm được một đống tiền, hắn thấy một đội xe ngựa lớn đỗ bên ngoài, cho rằng có khách quý tới, vội khom lừng cười nịnh nọt chạy ra đón.
Chu Định liếc nhìn Nhi tử một cái rồi tiếp tục bắt mạch kê đơn cho bệnh nhân, khóe miệng kín đáo nhếch lên một chút, cho thấy ông ta rất vui vẻ.
Nhi tử hối cải, chịu khó giúp ông ta để ý chuyện làm ăn của hiệu thuốc, sao ông ta lại chẳng vui? Chỉ có điều ông ta quên mất một điều, Tế Sinh Đường không thuộc sở hữu của Chu gia nữa.
Nhìn bộ mặt nịnh bợ đáng tởm của Chu Bảo, đứng sau đám đông Tri Đông Tri Thu cắn chặt răng, chỉ muốn tát cho hắn sưng mặt lên, có điều chúng là hạ nhân, chủ tử chưa cho nói, chúng không dám nói gì.
- Tiểu nhân Chu Bảo thỉnh an lão phu nhân.
Chu Bảo không thấy Tri Đông Tri Thu, trước kia hắn cũng chưa gặp Lâm Úc Hương, còn đang choáng váng vì sắc đẹp của nàng mà không hề biết rằng đại họa sắp đổ xuống đầu.
Đường lão thái quân khinh miệt nhìn Chu Bảo, không thèm để ý tới hắn, quay sang hỏi:
- Nhị tôn tức, đây chính là cái Tế Sinh Đường mà ngươi mua đó sao?