Tới giờ đầu óc bỗng nhiên trở nên chậm chạp của nàng mới vỡ lẽ, tướng công vớ bở thương nàng, không muốn nàng bị đau khi quỳ cho nên mới làm hai thứ này, lòng cảm động nghẹn ngào, nàng nghe lời quỳ xuống, vì có hai cái gối bông đệm gối, quả nhiên nàng quỳ không đau chút nào nữa.
Chỉ có điều như thế mình thì dễ chịu rồi, song tướng công vớ bở sẽ phải mang tội danh bất hiếu.
Vãn bối quỳ khấu đầu hành lễ với trưởng bối là quy củ, là lễ số, làm sai chuyện bị phạt quỳ cũng điều bình thường, không thể dùng thủ đoạn để đối phó.
Lâm Úc Hương do dự:
- Nhị gia, làm thế không hay đâu.
Đường Kính Chi khoát tay:
- Không sao cả, đây là chuyện nhỏ thôi, sau này nàng tới tiểu viện của lão thái quân thì cứ đeo hai cái này vào, ha ha ha.
Nói tới đó bất giác nghĩ tới Tiểu Yến Tử, y nhịn không được cười lớn.
Người này chính là Đường nhị gia từ nhỏ đọc thuộc sách thánh hiền, trọng lễ nghi, tôn quy củ mà Lạc thành không ai không biết, không ai không hay đấy sao?
Lâm Úc Hương tự hỏi một câu, thầm nghĩ, lời đồn quả nhiên không thể tin hết được.
Ngồi co chân trên giường, mép váy rũ xuống không che hết chân của nàng, bàn chân nhỏ xinh cùng làn da trắng nõn lọt vào mắt Đường Kính Chi, làm xong chính sự rồi, sắc tâm của nam nhân ngọ ngậy trỗi dậy.
Lâm Úc Hương nghe Đường Kính Chi nói thế thì không phản bác nữa, nàng là y sự, hiểu rõ nếu thường xuyên quỳ trên mặt đất lạnh, hai chân sẽ để lại bệnh, tới khi già gặp ngày ẩm thấp lạnh lẽo là bị nó cắn rứt không chịu nổi, mà loại bệnh thấp khớp này không thể chữa hết.
Nàng đưa tay dịch chuyển hai vỏ vải, muốn tìm vị trí buộc sao cho dễ chịu nhất, không hề nhìn thấy một bàn tay đang âm thầm hướng về chân mình.
Đường Úc Hương chẳng những có dung mạo điên đảo chúng sinh, da dẻ tron mịn như ngọc, ai bàn chân lộ ra ngoài mép váy thật nhỏ nhắn, gọn gàng, làn da trắng như tuyết, lóng lánh, hiện lên vẻ nhẵn bóng, thanh tú đẹp đẽ, ngón chân xinh xinh chụm lại giống như mười cánh hoa nhỏ, làm Đường Kính Chi chỉ muốn đưa tay ra sờ.
Trước đó nàng cho mình nắm tay rồi, cho nên giờ nên mạnh dạn một chút, chắc nàng không tới mức trở mặt đầu nhỉ?
Lâm Úc Hương rốt cuộc cũng tìm được vị trí tốt nhất, vừa định điều chỉnh thì người đột nhiên cứng lại, khuôn mặt tuyệt mỹ chớp mắt nóng bừng, đỏ rực như hòn than.
Mà lúc này tay của Đường Kính Chi đã đặt trên bắp chân của nàng.
Thực là mềm tựa sa, trơn tựa ngọc,
Đó là cảm giác khi Đường Kính Chi chạm vào làn da mong manh mà không mất tính đàn hồi của kiều thê, y vốn định lớn gan làm liều một lần rồi buông tay, nhưng cảm giác đó quá mỹ diệu làm y không buông ra được, bất giác nắn bóp dồi dần dần đưa lên trên.
Người cứng đờ, đầu óc Lâm Úc Hương trống rỗng, mặc cho tướng công vớ bở làm xằng làm bậy.
Nếu là lúc mới bị cướp về phủ, nếu Đường Kính Chi muốn đụng chạm vào người nàng, nàng khẳng định sẽ liều chết kháng cự. Nếu hai tháng trước, y mà dám phóng túng, nàng sẽ mở miệng mắng chửi. Nếu là tháng trước nàng trừng mắt lên dọa y, nhưng hiện giờ nàng không biết phải ứng phó thế nào.
Nam nhân tuấn dật này luôn chiều chuộng những tính xấu của nàng, mỗi lần nàng bị Đường lão thái quân trách phạt, y đều lên tiếng nói đỡ cho nàng, vào Đường phủ đã lâu, nàng dần dần cảm thụ sâu sắc sự quan tâm Đường Kính Chi dành cho nàng, sự quan tâm đó xuất phát từ nội tâm, nó thể hiện ở từng việc nhỏ nhặt mà ngọt ngào trong cuộc sống.
Hơn nữa từ khi kinh doanh Tế Sinh Đường, nàng phát hiện ra, dù mình có tiền, rời Đường phủ rồi cũng chẳng thể độc lập sinh tồn, mà chỉ chuốc lấy nhiều ánh mắt bất lương.
Nhìn không thấy phương hướng tương lai, nàng mất tự tin.
Xoa lên bóp xuống cái chân trơn mềm tựa lụa là của Lâm Úc Hương, hơi thở Đường Kính Chi dần trở nên nặng nhọc, hai mắt đỏ bừng, tay càng lúc càng xoa mạnh, càng lúc càng không thể kiềm chế được nữa.
Một cái tay còn lại của y cũng đưa lên.
Lâm Úc Hương bất giác không nén nổi bật kêu “Ưm!” một tiếng, ánh mắt hoảng loạn, tim đập thình thình như trống trận.
Gạt ... Mình phải gạt tay của y ra.
Tỉnh lại rồi, đầu óc Lâm Úc Hương dần dần có năng lực tư duy, nhưng tỉnh lại làm nàng thấy toàn thân nóng hổi rạo rực, biết phải làm gì nhưng chân tay không nghe nàng sai bảo nữa.
Bàng hoàng, mang theo chút sợ hãi với chuyện sắp xảy ra, toàn thân nàng run lên, đột nhiên phát hiện bụng dưới có thêm một bàn tay, rồi người nàng ngã vào lòng Đường Kính Chi.
- Đừng, đừng mà.
Ý thức Lâm Úc Hương muốn thoát khỏi bàn tay của Đường Kính Chi, nhưng bàn tay nóng hổi kia cơ thể nàng như có trăm ngàn dòng điện li ti chạy khắp người, làm nàng tê đi trong cảm giác hưng phấn đáng sợ, khiến sự chống cự yếu ớt tới đáng thương.
- Úc ... Úc Hương ... nàng thực sự…thực sự…rất đẹp…
Đường Kính ôm chặt lấy cả hai cánh tay của kiều thê, cứng như vòng kim cô, siết chặt lấy eo nhỏ của nàng, hai mắt nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm đầy ham muốn, từng chút từng chút một, hắn dần tiến sát đến.
Hơi thở nam nhân nồng nồng phả lên mặt nàng, Đường Úc Hương càng cuống lên.
- Nhị gia, không ... Không ...
Vất vả rút được hai tay ra, chống lên ngực Đường Kính Chi, muốn đẩy y ra thật xa, nhưng mới nói được một nửa đôi môi nàng đã bị tướng công vớ bở hắn phủ lên…
Đôi mắt nàng tức thì tròn xoe.
Bờ môi non nớt đó thật mềm mại, cảm giác tiêu hồn không sao tả siết, u hương từ đôi môi trinh trắng thuần khiết khiến y say sưa ngấu nghiến. Sự bá đạo và dũng mãnh của y làm Lâm Úc Hương ngây ngất "ưm ưm" vài tiếng vô nghĩa rồi từ bỏ phản kháng, hai mắt dần khép lại, hai tay buông thóng, dần mê đi ...
Tay Đường Kính Chi như tự có ý thức vuốt dọc tấm lưng nàng, rồi dời lên trên, áp vào đồi ngực tròn trịa của nàng, xoa bóp vầy vò, rồi không thỏa mãn với tiếp xúc còn cách trở đó, ngón tay lách vào cổ áo nàng ...
Có điều Đường Kính Chi đang dục hỏa thiêu đốt thì đột nhiên, nghe thấy gian ngoài có giọng nữ dễ nghe:
- Nhị gia, Nhị nãi nãi! Lão thái quân mời tới phòng ăn dùng cơm.
Giong nói này truyền vào, cả hai tức thì tỉnh lại, tách nhau ra như lò xo nén chặt, Đường Kính Chi lui hơi gấp, ngực lại bị cái bàn tay nhỏ đầy cho một phát, loạng choạng lùi liền năm sáu bước, cuối cùng vẫn không trụ nổi, ngã phịch xuống đất.
Đau đơn từ xương cụt truyền tới làm y méo cả mặt.
Người ở bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong bất thường, không biết xảy ra chuyện gì, liền xông cả vào, Tri Đông Tri Thu chạy trước, thấy Nhị gia ngã dưới đất, vội đi nhanh tới đỡ lên.
- Nhị gia, sao người ngồi dưới đất ?
- Nhị gia, người không sao chứ?
Trong lúc hai tiểu nha đầu lo lắng hỏi thì lại có một người nữa đi vào, chình là Hàm Hương trước đó đứng ở cửa chuyển lời.
Lâm Úc Hương nghe thấy tiếng rèm cửa lay động, theo bản năng đỏ mặt quay đầu về phía đó liếc một cái, rồi cúi đầu xuống, không ngờ một cái liếc nhìn đó làm Hàm Hương chấn động ngây người.
Hàm Hương cũng là một đại mỹ nữ, bất kể khí chất, tướng mạo đều hơn người, có điều nhìn dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ, tóc tai rối loạn, cánh môi ướt mềm, đôi mắt lập lờ xuân ý, đầy phong tình nữ nhân, nàng cũng phải thừa nhận thua kém.
Nhị nãi nãi đẹp như tiên nữ.
Hàm Hàm không phải đám Tri Đông Tri Thu nàng cẩn trọng khéo léo, trước đó đứng ở cửa đã ý thức được điều gì đó rồi, nên mới báo trước một tiếng.
Vì thế nhìn hai vị chủ tử thế này sao không hiểu mình vừa mới làm đôi uyên ương sợ hãi tách nhau ra.