Tinh nhi hét lên:" Tiểu thư, người mau nhìn kìa, Vương gia? Vương gia tới."
Thiên Thiên ngẩng đầu theo phương hướng mà Tinh nhi chỉ, đúng như Tinh nhi nói, Long Khải Kỳ cùng nam tử một áo trắng đang đi lên lầu hai.
Gian phòng mà Mộ Dung Hàn giữ cho nàng vừa khéo có thể nhìn thấy cả lầu một của Túy Hương lâu qua cửa sổ, nhưng người ở lầu dưới lại không thể nhìn lên đây, thật sự là phải cảm ơn Mộ Dung Hàn. Nếu không thì. . . . . .
"Yên tâm, hắn căn bản không biết chúng ta ở nơi này, hơn nữa sẽ có người giúp chúng ta giải quyết chuyện này, chắc chắn chúng ta sẽ không chạm mặt hắn." Thiên Thiên tự tin cười nói, Mộ Dung Hàn biết thân phận của mình, mà hắn có thể giữ lại một gian phòng cho mình, chắc hẳn đã sớm nghĩ tới một ngày như vậy.
"Ngươi hiểu rõ ta như vậy sao?" Một đạo âm thanh hùng hậu, trầm thấp theo tiếng cửa phòng vang lên.
Trừ Mộ Dung Hàn còn có thể là ai?
"Ha ha, ngươi làm như vậy cũng chỉ vì lợi ích giữa chúng ta thôi." Nếu như bọn họ gặp mặt, dù nhất thời Long Khải Kỳ vẫn chưa nhận ra mình, nhưng với năng lực của hắn, thì cuối cùng cũng sẽ biết, tất cả những gì mình làm trước đây đều sẽ uổng phí. Mình sẽ không thể dễ dàng rời khỏi vương phủ.
Mộ Dung Hàn có thâm ý nhìn nữ tử giả nam trang trước mắt, trong truyền thuyết, nàng là người bị khi dễ, nhát gan hèn yếu, thế nhưng lại liên tiếp khiến cho mình giật mình, nữ tử này thật sự là người trong truyền thuyết sao?
"Không khiến ngươi thất vọng chứ!" Mộ Dung Hàn khẽ cười nói.
Ban đầu, khi hắn thấy những ý nghĩ kia của nàng thì đã đủ giật mình, huống chi sau khi lắp đặt thiết bị xong sau, hắn làm ăn trên thương trường nhiều năm cũng không thể nghĩ tới những thứ này, mà nàng là một nữ tử, lại thông minh như thế.
"Không tệ. Tìm đúng người hợp tác rồi." Xem ra vận số của chính mình cũng vô cùng tốt, có thể tìm được một đồng bạn hợp tác như hắn.
"Vậy ta cũng thật là may mắn, có thể bị ngươi xem trúng." Nữ tử này càng ngày càng thú vị.
"Thông hợp thành ngân hàng tư nhân, ngươi cảm thấy thế nào?" Trong lòng Thiên Thiên buồn bực, hôm nay, tại sao Mộ Dung Hàn không lạnh lẽo giống bình thường, ngược lại cười hơi nhiều một chút.
Nhưng như vậy cũng tốt, tốt hơn bộ dáng lạnh như băng.
"Đây chính là chuyện mà hôm nay ta muốn thương lượng với ngươi."
"Nha. . . . . ." Thiên Thiên nhíu mày, nhìn người trước mắt này.
"Bất kể là về danh tiếng hay về tài lực, không người nào có thể so sánh với thông hợp thành ngân hàng tư nhân. Tất cả tiền bạc của Túy Hương lâu đều ở thông hợp thành ngân hàng tư nhân, để cho tiện, ta đã giúp ngươi mở sổ tiết kiệm, đây là con dấu dành riêng cho thông hợp thành ngân hàng tư nhân, bên trong còn có mật mã." Mộ Dung Hàn lấy ra một phong bì đưa cho Thiên Thiên.
Thiên Thiên sững sờ liếc mắt nhìn, không phải là không tin hắn, mà không ngờ hắn lại có thể nghĩ chu đáo như thế.
Mộ Dung Hàn tưởng Thiên Thiên sửng sốt vì không tin tưởng hắn, cảm thấy hắn...... , "Ngươi yên tâm, trên phong thư này có con dấu dành riêng cho thông hợp thành ngân hàng tư nhân, nếu như mở ra, thì con dấu này sẽ tự động biến mất."
"Ta tin tưởng ngươi, chỉ là đến lúc đó, có chuyện cần ngươi giúp một tay." Thiên Thiên cười giảo hoạt nói.
Một gian sương phòng khác.
"Không ngờ lần này ta lại bỏ lỡ." Chỉ nghe thấy âm thanh nam tử không ngừng oán trách.
"Khụ khụ, nói điểm chính, lần này ngươi tra được cái gì?" Mặt Long Khải Kỳ đen lại, lạnh nhạt nói.
"Suy đoán lúc trước của chúng ta sai rồi, hắn không có tham gia vào bên trong, giữa bọn họ hình như cũng không có bất cứ liên hệ nào, nhưng mà ta lại phát hiện một bí mật khác." Không còn một tiếng đùa giỡn, mà là vẻ mặt nghiêm chỉnh, nói.
"Hắn không tham gia vào bên trong?" Long Khải Kỳ nói, đúng là ngoài dự đoán.
Nam tử mặc áo trắng gật đầu.
"Ngươi còn phát hiện ra cái gì nữa?" Trong mắt thoáng qua kinh ngạc, chẳng lẽ hắn còn có chuyện mà bọn họ không biết?
"Hắn âm thầm kết hợp được rất nhiều nhân sĩ giang hồ, ta còn phát hiện gần đây, tâm phúc của hắn thường thường ra vào Thủy Nguyệt quốc."
"Vậy không tra được lý do hắn xuất hiện tại Thủy Nguyệt quốc sao? Chẳng lẽ. . . . . ." Long Khải kỳ không tiếp tục nói nữa, nhưng ánh mắt của hắn đã đủ hai người hiểu.
"Tạm thời không có chứng cớ xác thực." Nam tử có cảm giác bất đắc dĩ.
"Nhưng Khuynh Vũ đã lẫn vào hoàng cung Thủy Nguyệt quốc, chỉ cần Khuynh Vũ nắm giữ tin tức xác thực sẽ lập tức báo cho chúng ta biết. Hi vọng hắn không giống như suy nghĩ của chúng ta." Nam tử nói lần nữa.
"Ừ" Long Khải Kỳ gật đầu, nhưng suy nghĩ đã sớm bay đi.
Một lúc sau.
"Kỳ, cái đó thật đúng là khối bảo, lại có thể nghĩ đến món quà như vậy." Cuối cùng, Hạo cũng vòng về đề tài trước đó, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Chỉ cần hắn vừa nghĩ tới nét mặt của Kỳ lúc nhìn thấy những thứ đó, thì hắn có thể tưởng tượng ra tình cảnh khi đó.
"Hôm nào ta đưa quà tặng giống như vậy cho ngươi." Tuấn dật trên mặt lập tức biến thành băng hàn .
"Kỳ, nếu nghĩ theo hướng khác, khi hầm những thứ kia thành canh thì có thể tăng cường thể chất, bổ thận, vừa lúc có thể bồi bổ thân thể của ngươi, hay là nàng đang ám chỉ ngươi...đến bây giờ, các ngươi còn chưa viên phòng đây?" Đối với vẻ mặt băng sơn này, hắn đã quen rồi, nếu như ngày nào đó mà hắn nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Long Khải Kỳ thì mới phải sợ hãi.
"Phốc", Long Khải Kỳ phun nước trà lên mặt Hiên Viên Hạo, "Hình như ta nhớ ngươi vẫn chưa thành hôn, hay là sáng sớm mai lên triều, ta thỉnh cầu Hoàng thượng giúp ngươi tứ hôn thế nào?"
"Ha ha, ngươi vẫn nên lo cho ngươi đi. Mấy ngày nữa, chính là Hoa Xảo tiết, mỗi năm mới có một lần, ngươi nên lo cho đóa hoa nhà ngươi kìa!" Hạo cười gượng mấy tiếng, sau đó cười nói.
Hắn còn không muốn bị nữ nhân quấn lấy, nữ nhân, cái chữ này, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở bên cạnh hắn. Nhưng mà hắn lại quên, hắn vẫn có trái tim, chỉ cần trái tim đó nhảy lên, hắn sẽ gặp được người hắn yêu, hơn nữa đã xảy ra thì không thể nào ngăn cản nữa.
"Không có bất kỳ nữ nhân đáng để ta lo lắng, đặc biệt là nữ nhân kia. Ta hi vọng nàng sẽ phạm lỗi, giúp ta tìm được cơ hội."
"Nếu như ngươi thật sự muốn thoát khỏi nàng, thì có thể trực tiếp hưu nàng, cần gì để nàng sống ở trong phủ lâu như thế." Hắn biết Kỳ không thích nữ nhân tục tằng đó, hơn nữa với tính tình của Kỳ thì đã hưu nàng từ lâu, nhưng bây giờ. . . .
"Mặc dù nàng do nha hoàn đê tiện sinh ra, nhưng cũng là nữ nhi của Hữu Tể tướng, cũng được Hoàng thượng tứ hôn, ngươi không thấy ta cần có một lý do tốt sao?" Thật ra thì hắn lo lắng người khác sẽ làm loạn.
"Về phần lý do cứ để cho ta tới giúp ngươi đi! Bảo đảm ngươi sẽ thích!"