"Tinh nhi, ta cho ngươi biết, ta có thể tự bảo vệ mình, sẽ không để cho mình bị thương." Thiên Thiên nói.
Thật may là có hồi hồn đan của Diêm vương, nếu không thì thương thế của Tinh nhi sẽ không khỏi hẳn nhanh như vậy, nhưng một cước đó đúng là đã lấy đi nửa mạng của Tinh nhi.
"Tiểu thư, mạng của Tinh nhi thuộc về tiểu thư, Tinh nhi có thể vì tiểu thư mà không cần cái mạng này, Tinh nhi chỉ cần tiểu thư được an toàn." Tinh nhi khẳng định, như muốn nói cho Thiên Thiên biết, nếu như có lần sau, nàng vẫn sẽ chọn chết vì tiểu thư.
"Tinh nhi, không có ai giữ mạng của người khác, chỉ cần ngươi cố gắng, ngươi có thể nắm giữ mạng của mình." Xem ra cần phải giáo dục lại tư tưởng của nha đầu này, không chỉ lại ghen tỵ với Thượng Quan Thiên Thiên, có thể có được bằng hữu như thế.
"Tinh nhi hiểu, nhưng mạng của Tinh nhi vẫn sẽ thuộc về tiểu thư."
Thiên Thiên không nói thêm gì nữa, nàng biết vì sao Tinh nhi nghĩ như vậy.
Mẫu thân ruột thịt của Thượng Quan Thiên Thiên tên là Sở Liên, chỉ là nha hoàn mới vào Thượng Quan phủ, nhưng có khuôn mặt xinh đẹp được Thượng Quan Kiệt Hùng yêu thích, lại do thân phận nô tỳ, nàng liền trở thành nha hoàn làm ấm giường.
Sau khi Sở Liên làm nha hoàn ấm giường được ba tháng thì phát hiện mình có thai, cũng sinh hạ một nữ nhi, vì vậy được phá cách thăng làm thị thiếp, nhưng bởi vì Thượng Quan Kiệt Hùng là người có mới nới cũ, nên sau khi Sở Liên sinh hạ Thượng Quan Thiên Thiên, liền không để ý tới mẹ con Sở Liên nữa.
Thân phận thấp kém, lại sinh hạ cho Thượng Quan Kiệt Hùng một nữ nhi, từ đó về sau, Sở Liên bị thê tử cùng các phu nhân của Thượng Quan Kiệt Hùng phân biệt đối xử, thường bị khi dễ.
Mà Thượng Quan Thiên Thiên lớn lên trong cảnh bị phân biệt đối xử và khi dễ, nên đã khiến cho nàng trở thành người nhát gan, mềm yếu, bị các tỷ tỷ khi dễ cũng không dám lên tiếng, có lúc ngay cả hạ nhân cũng có thể khi dễ hai người mẹ con các nàng.
Năm Thượng Quan Thiên Thiên được mười tuổi, gặp được Tinh nhi cũng bị khi dễ giống nàng.
Lúc đó Tinh nhi khoảng chín tuổi, vừa mới vào phủ, hơn nữa vóc dáng nhỏ gầy, thường bị một ít hạ nhân đánh chửi.
Lúc gặp được Thượng Quan Thiên Thiên và Sở Liên, nàng đang bị bọn hạ nhân lớn hơn vài tuổi đấm đá, cuối cùng còn bị đẩy vào trong hồ.
Sở Liên không nói hai lời liền nhảy xuống hồ nước cứu Tinh nhi, cũng mang theo Tinh nhi bên người, vì vậy mà Sở Liên mới bị cảm, không kịp thời được chữa trị, nên đã qua đời rồi.
Mà Tinh nhi cho rằng phu nhân chết là vì cứu nàng, cũng chính từ lúc đó trở đi, nàng thề nhất định phải bảo vệ tiểu thư thật tốt, không để cho tiểu thư bị tổn thương nữa.
Chỉ dựa vào sức lực của một mình nàng, thì tiểu thư vẫn còn bị các tiểu thư khác khi dễ, bây giờ đang ở trong vương phủ, tiểu thư đối với nàng càng ngày càng tốt, nàng không thể để cho chuyện tương tự xảy ra. Dù hy sinh tính mạng của mình cũng được.
Nhưng đến bây giờ, nàng vẫn không hiểu được lời nói của phu nhân trước khi lâm chung, sao không nói với tiểu thư? Mà lại nói với nàng?
Nàng cũng từng định nói cho tiểu thư, nhưng phu nhân đã nói qua, nhất định phải đợi đến ngày tiểu thư được hai mươi tuổi, mới có thể nói cho tiểu thư biết.
Chỉ còn hai năm, hai năm sau, tiểu thư sẽ biết lời nói kia của phu nhân là ý gì sao?
Sau khi Tinh nhi nhớ lại, Thiên Thiên cũng hoàn thành bản thiết kế cái độc nhất vô nhị kia, nhưng với kỹ thuật hiện tại của cổ đại thì có thể hoàn thành cái này sao?
Thiên Thiên không chỉ có hoài nghi.
"Tiểu thư, người vẽ cái gì vậy? Sao mà Tinh nhi xem không hiểu?"
"Đợi đến lúc nó được làm ra thì ngươi sẽ hiểu." Nàng đã không chờ nổi lúc nó được làm ra rồi, còn có tài nguyên sẽ đến ào ào. Nàng phải xây một vương quốc thuộc về mình ở chỗ này.
"Đúng rồi, Tinh nhi, ngươi có biết ngân hàng tư nhân uy tín tốt nhất trong thành ở đâu không?" Đồ cưới này phải giải quyết nhanh lên một chút mới được, hơn nữa việc lặng lẽ mang mười thùng đồ cưới ra phủ cũng là vấn đề.
"Ngân hàng tư nhân tốt nhất?" Tinh nhi nghĩ đi nghĩ lại, "A, nô tỳ nhớ hình như bọn tỷ muội khác trong phủ nói tới Kinh Sư là ngân hàng tư nhân lớn nhất, cũng là thông hợp thành ngân hàng tư nhân." Tinh nhi tỉnh ngộ lớn tiếng nói.
"Thông hợp thành ngân hàng tư nhân?" Lớn nhất? Ngày mai đi thăm dò trước mới được, trong lòng Thiên Thiên đã đưa ra quyết định.
"Phải, hơn nữa, thông hợp thành ngân hàng tư nhân này không phải ai cũng vào được, người vào được không phải là người giàu có, mà là người có quyền thế." Loại người như nàng thì cả đời cũng không vào được.
"Thật sao?" Nàng rất có hứng thú đi nhìn ngân hàng tư nhân như vậy, người có quyền thế, bao gồm Long Khải Kỳ hoặc là Thượng Quan Kiệt Hùng sao?
Tinh nhi nhìn vẻ mặt tiểu thư cười khẽ, sao nàng lại cảm thấy nụ cười của tiểu thư có chút quỷ dị?
Hôm sau.
Hôm nay thời tiết cực kỳ sáng sủa.
Có thể thấy một nam tử anh tuấn với áo trắng bồng bềnh cùng một nam tử tuấn tú.
"Không ngờ Mộ Dung Hàn có thể cải tiến nơi này thành công như thế, hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của ta." Công tử anh tuấn cười nói.
"Oa, công tử, nơi này chính là Túy Hương lâu sao? Chúng ta có đi nhầm chỗ hay không! Nhưng không đúng, phía trên này viết rõ ràng chính là Túy Hương lâu mà, tại sao bên trong lại biến thành như vậy chứ?" Tinh nhi nhìn cảnh tượng bên trong, lại ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, sau đó kinh ngạc nói.
"Bên trong sẽ khiến chúng ta kinh ngạc hơn." Nàng đã tìm được người muốn tìm, chính là hắn, tin tưởng rằng hắn làm việc này nhất định không thành vấn đề, lại nói. . . . . .
"Hoan nghênh đã đến đây." Trong điếm, một trong hai người tiến lên, nói lễ phép.
Bây giờ, lầu một của Túy Hương lâu rộng rãi ấm áp, màu xanh dương cùng màu xanh lá cây tạo ra một bầu không khí khác, khiến người ta cảm thấy cả người được thả lỏng, cảm giác mát mẻ tự nhiên.
Hơn nữa, tiểu nhị đều thống nhất mặc một bộ trang phục, càng lộ thêm vẻ chuyên nghiệp.
"Công tử, lão bản đã giữ lại sương phòng ở lầu hai cho công tử rồi, mời công tử tới bên này." Đây vẫn là tiểu nhị lần trước, khi Thiên Thiên bước vào trong điếm, hắn đã nhanh tiến lên phía trước nói.
Tiểu nhị cung kính chỉ dẫn ở phía trước, hắn cũng không dám lơ là đối với vị công tử này.
Những thiết bị được lắp đặt ở các sương phòng cũng cực kỳ khác nhau, bây giờ mỗi một gian sương phòng đều lắp đặt thiết bị, phong cách cực kỳ khác nhau: ấm áp, thanh nhã, đơn giản, sang trọng, xa xỉ, cổ điển, mát mẻ một chút, thích hợp với từng lựa chọn của mỗi người, đồng thời phục vụ cũng tương ứng.
Mà gian phòng hiện tại này của nàng thuộc loại phong cách thanh nhã.
Về cơ bản, nó căn cứ vào vật liệu trang trí của bức tranh trên tường, kết hợp với sơn do thợ mộc thực hiện. Loại phong cách này nhấn mạnh tỷ lệ và màu sắc hài hòa.
Bức tranh trên vách tường còn có thêm một số hoa văn nhàn nhạt. Phong cách có vẻ thanh nhã cùng điềm tĩnh, không mang theo vẻ táo bạo.
"Tiểu thư, những thứ này đều là do người nghĩ ra sao? Thật là xinh đẹp nha!" Nàng biết ý tưởng bình thường của tiểu thư có chút đặc biệt kỳ dị, nhưng những thứ này thật là do tiểu thư nghĩ ra được sao?
Tinh nhi không thể tưởng tượng nổi nhìn tiểu thư trước mắt.
"Nếu như không phải còn một ít nhân tố khác, thì chắc chắn sẽ càng hoàn mỹ hơn." Nếu ở hiện đại, hiệu quả tuyệt đối sẽ cao hơn.
Thiên Thiên cầm một quyển sách trên bàn cẩn thận nghiên cứu, không ngờ năng lực làm việc của Mộ Dung Hàn lại cao như thế.
Ngay cả thực đơn cũng đầy đủ như thế, mặc dù bên trên không có ảnh chụp các món ăn, nhưng bù lại là những bức tranh được vẽ rất tỉ mỉ, dù không giống nhau y hệt, thì cũng giống nhau được bảy phần.
"Tiểu thư, người xem, đó đúng là. . . . . . ." Tinh nhi đột nhiên hô.